Hương Tình Rực Cháy

Chương 51: Bí Mật Của Bắc Gia



"Sao vậy?"

"Tôi nghe có tiếng hét, không có chuyện gì chứ?"

"Không có gì...."

Uông Thư Vỹ vừa quay mặt đi thì đã không thấy cậu bé đâu nữa.

"Tiểu thư, đã không còn sớm nữa, chúng ta nên vào nhà thôi."

Cô gật đầu bước vào, có ngoái lại vài lần, vẫn không thấy cậu bé đó.

Ngồi vào bàn ăn, cô lại không có hứng ăn uống, chỉ ăn qua loa vài miếng, uống một ngụm nước. Nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi Vu Ân.

"Biệt thự bên cạnh chúng ta... cậu có biết ai sống ở đó không?"

Vu Ân ánh mắt hơi nhướng lên nhìn cô.

"Sao tiểu thư lại hỏi như vậy..."

Cô bâng quơ.

"Tôi chỉ muốn biết thôi."

"Cô đã từng đến đó chưa?"

"Chưa từng..."

Vu Ân cúi đầu, đưa món tráng miệng lên cho cô. Vẻ mặt như không có gì mà nói với cô.

"Không...ở đó không có ai cả."

Uông Thư Vỹ bất chợt ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói dối, rõ ràng cô đã gặp một cậu bé. Đó không phải là người hay sao. Nhưng vì lý do gì Vu Ân lại phải lừa dối cô. Cô nghe vậy, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ.

Qua vài ba ngày, Uông Chính Thành lại qua thăm cô, hắn không hay qua đêm ở đây, nhưng nếu có thì sẽ dặn trước, Vu Ân cũng biết mà chuẩn bị.

Cô đang ngồi vẽ trong phòng, tay bên kia không cầm cọ được nữa, cô cần phải luyện tay còn lại cho thuận, bất chợt hắn mở cửa đi vào, cô không được tự nhiên, vội vàng dừng lại.

Uông Chính Thành vắt áo lên trên móc, đi tới đặt lên trên bàn một hộp thuốc cho cô.

"Sau này sau mỗi bữa ăn uống bốn viên, khi nào hết, tôi lại đem đến."

Uông Thư Vỹ chưa kịp hiểu gì. Vội nói với hắn.

"Em đã khỏi rồi, bác sĩ nói cũng không cần uống thuốc gì nữa."

Nhưng Uông Chính Thành thì lại vờ như không nghe thấy lời cô nói.

"Yên tâm, tôi đã xót cái mạng này của em, cũng sẽ không đầu độc em chết dễ dàng như vậy."

Một câu nói, lại có thể đâm vào trái tim đau đớn biết bao. Uông Thư Vỹ buồn bã cúi gằm mặt xuống, cô đâu có ý như vậy. Sao hắn lại cứ phải biến cô thành kẻ toan tính.

Uông Chính Thành nhìn cô, trong lòng cũng không dễ chịu gì, vốn là muốn nói với cô nhẹ nhàng một chút, cũng chẳng biết tại sao bản thân lại có thể cộc cằn như vậy.

Đối diện với cô, đôi mắt hắn trùng xuống, dường như muốn nói thêm gì đó, cuối cùng lại nghe được giọng cô.

"Em biết rồi...." Giọng cô lý nhí, nhỏ bé đến tội nghiệp. Điều này đối với hắn chẳng khác gì là gọng kìm. Khiến hắn càng giống như một kẻ hạch sách mạt sát đủ điều hơn.

Uông chính Thành đi tới, đột ngột áp sát gương mặt hắn vào gương mặt cô.

"Biết rồi? Nói cho tôi, em đã biết điều gì....?"

Cô chớp mắt cố né tránh ánh nhìn đầy mãnh liệt của hắn.

"Những..những gì anh nói...em...em biết rồi."

"Có thật không?"



"Thật."

Hắn đem bàn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, xoay gương mặt kiều diễm đối diện với mình.

"Những gì tôi nói, em đều tin sao?"

Tin, đương nhiên là cô sẽ không thể trả lời là không rồi. Con người hắn đa nghi như vậy, vậy hắn có tin cô không. Cô nhất thời không biết phải trả lời hắn như thế nào.

Uông Chính Thành nhìn cô, khoảng cách quá gần có thể cho hắn nhìn được chân tơ kẽ tóc của cô, thấy được trên đôi môi hồng nhuận sự thẹn thùng của thiếu nữ.

Hắn bất giác khó thở, vội vàng liếc mắt qua chỗ khác.

"Thôi bỏ đi."

Cô ngước mắt lên, có cảm giác như đã hoa mắt, vừa rồi gương mặt hắn đã đỏ lên sao.

________________________________

Nước pháp.

Gió nổi lên, đem những tán thanh lương trà vùng dậy, theo cơn gió, cánh hoa bay lả tả khắp nơi, cánh cứ theo gió bay đi, cánh lại đậu lại trên vai áo, thực đẹp đẽ biết bao.

"Bắc Gia, khi nào thì anh mới chịu thả tôi đi đây, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi có công việc cần phải giải quyết gấp. Nếu như anh không chịu thả tôi, tôi sẽ tố cáo với anh hai tôi đấy!!!"

Bắc Gia nhàn nhã ngồi thưởng trà, tòa thành lâu này được xây lại, chính xác nơi tòa thành đã bốc cháy kia từng tồn tại. Hắn ta nhặt một chiếc cánh hoa rơi trên tách trà, đưa ra không trung, trả nó về quỹ đạo vốn có nên đi.

Khói tràn ngào ngạt, nhẹ nhàng quẩn quanh không khí, thơm ngát hương hoa.

"Cô không cần dọa tôi, là Nam Trấn Ảnh bảo tôi đưa cô đến đây. Chỉ cần ngoan ngoãn qua được mười ngày nữa, cô muốn ở lại cũng chưa chắc gì tôi đã muốn mời cô ở lại."

Nam Trân Tâm tức tối giậm chân.

"Anh....anh được lắm!!!"

Hắn bàng quang, thư thái ngồi đó, chỉ nhướng mày mà chọc tức cô.

"Không cần khen tôi đâu, tôi biết bản thân tôi rất được."

"Anh!!!!!" Nam Trân Tâm thực sự không thể cãi tay đôi nổi với con người này. Hắn ta là người của anh trai cô, lại là kẻ mà cô không ưa nhất, con người hắn ta ngông cuồng, không có chút đàng hoàng nào, ngày trước còn là với Nam Trấn Ảnh từ thù thành bạn, chẳng thể hiểu nổi anh trai cô nhìn trúng điểm gì tốt từ hắn ta nữa. Một kẻ bất hảo đúng nghĩa.

Nam Trân Tâm bực tức đi khỏi, nhắc đến lý do vì sao cô ở nơi này thì cũng là truyện của một tháng trước. Sau khi rời đảo, đột nhiên Bắc gia xuất hiện ở sân bay, cho người đưa cô đến Paris. Sau khi đến nơi cô mới biết được là mình bị lừa, còn tưởng là Nam Trấn Ảnh cho hắn đến đón cô.

Một tháng nay hắn không cho cô ra khỏi nơi này, chuyện của Nhất Hoàng cũng không biết là đã xử lý đến đâu rồi. Đến nước này, có lẽ là cũng đã hoàn toàn rơi vào tay của Nhạc Hiểu, công sức bấy lâu nay của cô cũng coi như đổ bể. Hắn ta tìm mọi cách để hủy hoại Nam gia, cũng tìm mọi cách để khiến cô đau khổ. Chỉ là hắn không thể biết được rằng những gì mà bản thân hắn làm thực sự là điều ngu xuẩn nhất trên đời.

Trở về phòng, cô cố gọi qua điện thoại bàn cho Lăng Thiếu Hà nhưng mãi vẫn không thể gọi được, nhìn kỹ thì mới phát hiện, cả dây điện cũng đã bị cắt mất. Chắc chắn không ai khác Bắc Gia đã làm điều đó. Hắn có nói là Nam Trấn Ảnh cho hắn đưa cô đến đây, nhưng lý do là gì cơ chứ. Nam Trấn Ảnh chưa từng hành động như vậy. chẳng lẽ có chuyện gì đó mà hắn không muốn cho cô biết. rốt cuộc là chuyện gì mới được, cô thấp thỏm lo âu, trong lòng nóng như lửa đốt, chợt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt dần trở nên sợ hãi.

Lúc này, trên thành lâu, điện thoại Bắc Gia chợt reo chuông, nhìn thấy cái tên Nam Trấn ảnh, hắn ta lại thở dài.

"Này, cậu không thể nhanh chóng rước cô em gái của cậu về nhanh một chút dược sao, cô ta ngày nào cũng chửi mắng tôi, tên tôi sắp bị cô ta réo mòn không còn một chữ rồi đấy."

Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm ổn điềm tĩnh truyền qua.

"Một con bé cậu cũng không đối phó nổi, vậy thì cậu cần tên làm gì nữa."

"Này, Nam Trấn Ảnh, cậu có tâm chút đi được không."

"Nếu cậu cảm thấy tôi chưa đủ tâm, vậy thì không cần nghe theo lời tôi. Cứ đợi ngày trở về bị cha cậu ép kết hôn đi."

Bắc Gia cắn răng cắn miệng.

"Nam Trấn Ảnh, xem như cậu lợi hại."

"Chăm sóc em gái tôi cho tốt, thời gian này cứ để nó nghỉ ngơi, những chuyện liên quan đến thằng nhóc Nhạc Hiểu đó, tôi sẽ giải quyết."

"Tên nhóc đó đúng thật là không biết tời cao đất dày, còn dám động đên Nam gia, đúng là chán sống, tôi thấy dù cho cậu ta có là em trai của vợ cậu, cậu cũng không cần phải nương tay."

Nam Trấn Ảnh nhìn ra xa, chân trời mù mịt, từ ngày Nhạc Ca mất, hắn sống như một cái xác không hồn, lỗi lầm của mình, có lẽ hắn là rõ nhất. Người khác không biết, chỉ là nỗi dày vò trong thâm tâm hắn vẫn chưa từng nguôi ngoai. Nỗi đau và day dứt cứ từng giây từng phút cấu xé trái tim hắn.

"Chuyện đó tôi khác biết xử lý. Chuyện bên đó, cậu cứ theo lời tôi mà làm là được. Còn..."



Đột nhiên hắn hơi ngập ngừng. Sau chừng rồi cũng nói.

"Còn chuyện của Vu Trình, hắn ta đã chết rồi, cậu cũng không cần đuổi cùng giết tận, Vu Ân em trai hắn ta ..."

"Tôi biết rồi..." Bắc Gia ngắt lời hắn. "Mối thù giữa tôi và Vu Trình, đương nhiên sẽ không can dự đến người khác...."

"Cậu biết được như vậy thì tốt. Được rồi, tôi có chuyện cần phải làm, tôi cúp máy đây."

"Được."

Điện thoại ngắt máy, bàn tay Bắc Gia bỗng siết chặt chiếc điện thoại lại. Ánh mắt hắn thẫn thờ, cảm xúc không được ổn định lộ ra. Lồng ngực hắn bức bối, dựa lưng vào tường, hít một hơi sâu mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Người đã chết thì mọi chuyện thù oán cũng sẽ theo đó mà kết thúc ư. Như vậy chẳng phải đã quá dễ dàng rồi hay sao.

Hắn ngồi đó một hồi lâu, nhìn Thanh lương trà đẹp đẽ, trái tim lại trở nên lạnh lẽo. Hắn chạm tay đến nó, mềm mại và thanh khôi quá. Chỉ là phàm những thứ càng đẹp, lại càng khó để có. Hắn đã tuột mất một lần vẻ đẹp ấy, cũng vì thế mà để lại lầm lỡ cả một đời.

_____________________________

Bắc Gia đi đến giữa cánh đồng phấn điệp, trên một gò đất cao mọc phủ đầy hoa phấn điệp. Hắn lặng lẽ đặt lên trên một bó hoa thanh lương trà trắng muốt.

Bầu trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ lướt qua má tóc hắn, mi mắt khẽ chớp, trước mắt, lại hiện lên hình bóng của một người con gái thật xinh đẹp. Nhớ lại ký ức xưa, hắn bần thần mà nói như với những cơn gió kia.

"Lương Trà...đã nhiều năm rồi, em như thế nào......"

Không ai đáp lời hắn, hắn nhìn bia mộ, lại cười chính mình.

"Tôi thì vẫn thế....tôi thực sự vẫn không thể quên được gương mặt của em, trong ký ức của tôi, chưa từng phai đi dù chỉ một chút....."

Bắc Gia nở một nụ cười ôn nhu, những nón tay thon dài đặt lên vòm đất, người con gái mà hắn yêu đã chôn mình tại đây, cũng đã biến thành hư vô mà chẳng thể trở lại nữa.

"...Hắn ta chết rồi, em có biết không,...chết rất thảm....tôi từng muốn tận tay giết chết hắn ta, nhưng vẫn là ông trời có mắt, không cần tôi ra tay, đã có người lấy được mạng của hắn..."

"Nếu như năm đó em không chọn hắn, thì có lẽ...." Bàn tay hắn chợt run lên. Hốc mắt cũng trở nên đỏ rẫy...

"Bắc Gia!!! Thì ra anh ở đây!!!!" Bỗng từ xa Nam Trân Tâm chạy tới.

Bắc Gia quay mặt đi, cố che giấu cảm xúc của mình.

"Anh làm gì ở đây vậy?" Cô ngạc nhiên nhìn hắn, lại thấy được ngôi mộ đơn sơ trước mặt, không khỏi tò mò hơn.

"Sao...sao ở đây lại có một ngôi mộ? Lương Trà? Là ai vậy?"

Bắc Gia kéo Nam Trân Tâm đi, dường như là không muốn cho cô nhìn thấy nó.

Nam Trân Tâm bị kéo đi, vừa thắc mắc lại vừa bực mình.

"Này, mau buông tôi ra, anh bị gì thế hả?"

"Cô đến đây làm gì?" Hắn nhăn mày.

Nam Trân Tâm khoanh tay, hất cằm lên.

"Sao hả, là do anh đưa tôi đến đây. Anh được ra ngoài tung hoành, còn tôi ra ngoài dạo một chút thì có vấn đề à!!!!"

Bắc Gia không thèm nhìn cô, bỏ mặc mà đi trước.

Nam Trân Tâm thấy vậy thì không can tâm, chạy theo sau hắn.

"Này!!! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!!!"

"Anh đừng có mà ra vẻ với tôi, nói cho anh biết, tôi có chuyện gấp cần phải gặp anh trai tôi!!!"

Bắc Gia vẫn không thèm để ý tới cô.

Nam Trân Tâm đuổi theo hắn.

"Anh điếc đấy à!!! Tôi nói tôi cần gặp anh hai, anh đừng có mà giả vờ không nghe thấy!!!!"