Hương Tình Rực Cháy

Chương 85: Mạo Hiểm



Báo chỉ cười.

"Anh Côn, giao lưu, không phải đấu."

Côn quay mặt đi, không nói lời nào.

Vòng thứ nhất, không ai chịu thua ai, phong độ hôm nay của Uông Hựu dương không tệ. Ban đầu Khung Phong còn có chút lo lắng, sợ không đấu lại người của bên Côn. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng Uông Hựu Dương thắng. Sắc mặt của Côn lão đại đã đen xì.

Báo cười ha hả.

"Anh Côn, nhường rồi, nhường rồi.

Sang vòng hai, rõ rằng Gavin không can tâm, lúc đi qua xe của Uông Hựu Dương, liền ghé sát vào cậu ta. Gằn lên từng chữ.

"Lần này mày không may mắn như thế nữa đâu!!!"

Uông Hựu Dương cũng không chịu thất thế. Nhếch mép khiêu khích.

"Loại hạ đẳng như mày cũng đòi thắng tao?"

"Mày đợi đấy!!!" Gavin bực tức nghiến răng.

Lại là tiếng còi hiệu lệnh, lúc này hai người dẫn đầu lại là Uông Hựu Dương và Gavin.

Cung đường rộng thênh thang, hai bên đường là vách bê tông, trên kia là cầu vượt dài. Những chiếc xe phóng đi như tên lửa. Gavin cho xe đi hết tốc độ, Uông Hựu Dương ở sau muốn vượt lên trước, kết quả là Gavin cứ chặn đường hắn. Đến khúc cua, hắn lạng xe lên trước, khiến cho Uông Hựu Dương suýt nữa thì văng khỏi mạch đường.

Uông Hựu Dương né được một lần, liền lách chiếc xe qua, tận dụng thời cơ mà vượt đi trước.

"Hay lắm!!!" Báo vỗ tay.

Côn nhìn thấy thế, cũng không có biểu tình gì.

Còn Niêm Lăng thì không được vui vẻ cho lắm.

Gavin nghiến răng chửi một tiếng . "Khốn kiếp!"

Hắn không can tâm, lại tiếp tục tăng ga, đi đến một đoạn đường hầm, khi đó chỉ còn hai chiếc xe của hắn và Uông Hựu Dương, đích đến trước mắt còn không xa nữa. Chẳng lẽ lần này lại thua Uông Hựu Dương kia sao. Không được, hắn không thể cho điều này xảy ra một lần nữa.

Gavin hiện ra một ánh mắt độc ác. Đưa xe áp sát Uông Hựu Dương. Ngay lúc hắn ta không kịp trở tay, huých một phát vào hông xe. Uông Hựu Dương bị chơi xấu, bất ngờ không kịp trở tay, chiếc xe chao đảo, cậu ta hoảng loạn tay lái. Chao đảo phóng thẳng vào chân cầu, vì chân cầu dốc, chiếc xe tiếp tục xoay mấy vòng trước khi đâm thẳng vào bê tông chắn đường, thân xe ma sát xuống dưới đường đến nỗi tóe lửa, bánh xe cao su bị nhiệt độ cao làm cho cháy xém, để lại trên đường những vệt dài đen ngòm. Vạch phân định bên đường bị tông cho vỡ vụn, chiếc xe bay trên không trung được nửa giây, sau khi người Uông Hựu Dương rơi xuống mặt đường liền nổ tung một phát. Khói bửa và mảnh vụn bay xa mấy chục mét. Ai nấy đều kinh hãi.

"Uông Hựu Dương!!!" Niêm Lăng chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Khung Phong sợ đến nỗi hai chân run rẩy, hắn vốn là không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Uông Hựu Dương lúc này chỉ cảm thấy thân dưới của mình đã mất hết cảm giác rồi, mùi máu tanh và khói lửa cứ thể vẩn quanh đầu hắn. trước mắt mọi thứ tối dần, trong giây phút đó, đầu hắn trống rỗng.

Nhưng dường như lại thấy được hình bóng của một người con gái, là lạ...cũng thực là quen, đau đớn, nhưng lại hạnh phúc biết nhường nào. Bàn tay muốn với đến gương mặt cô, lại không thể nào cử động nổi. Cứ thế, mảng đen bao chùm đã cướp cô đi.

___________________

Nửa đêm, Uông Thư Vỹ giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, những giọt mồ hôi lạnh ngắt vẫn còn trên khuôn mặt của cô. Hơi thở cô dồn dập, nuốt vài ngụm khí lạnh, cô ngay lập tức hoảng hốt tìm kiếm xung quanh.

Thật may, bé con vẫn còn nằm bên cạnh cô. Nhưng mà bàn tay cô bỗng dưng rụt lại. Một cảm giác nóng rẫy từ bàn tay khiến cô hoảng sợ, cô đặt tay lại trên trán bé, khuôn mặt bé con nóng đến kinh người. Cô hoảng hốt, bé con không quấy khóc, mà đã nóng đến mê man. Sốt rồi.

Cô sợ hãi ôm lấy đứa bé, toàn thân nhỏ bé nóng như hòn than đỏ. Cô phút chốc hoảng loạn không biết phải làm sao. Lúc này cần phải đưa bé con đến bệnh viện gấp.

________

"Nam Trấn Ảnh, cậu có phải điên rồi hay không, trực tiếp đối đầu với phía nhật hoàng, tên Mistuki kia sẽ để yên cho cậu hay sao?"

Bắc Gia một tay lái xe, một miệng trách móc Nam Trấn Ảnh.



"Cậu phải biết, hắn ta là tay sai tuyệt đối trung thành với nhật hoàng, nếu như không phải vì động tĩnh lần đó là do hắn gây ra thì cậu nghĩ nhật hoàng sẽ để yên như vậy hay sao? Cậu thật quá hấp tấp. Còn nữa, chuyện cậu nói là lấy lời khai ở bên cô gái đó, nếu như không nhanh chóng mà hoàn thành, vậy thì đêm dài lắm mộng cũng không hay."

"Này!!!" Bắc Gia quay đầu nhìn lại thấy Nam Trấn Ảnh đã nhắm mắt an thần thì càng tức tối mà hét lên. "Nam Trấn Ảnh!!! Cậu có nghe tôi nói gì không hả?!"

Nam Trấn Ảnh im lặng, bị Bắc Gia làm ồn thì chỉ mở mắt mà nói.

"Tôi tự có nguyên tắc của mình."

"Cậu....!!!" Bắc Gia đối với Nam Trấn Ảnh thật không còn gì để nói.

"Tình hình trên tổng cục đã đủ căng thẳng rồi. Lão già nhà tôi đã mấy lần gọi điện chửi tôi không biết khuyên bảo cậu!!!"

Nam Trấn Ảnh khép hờ hai mắt.

"Cha cậu nên lo lắng cho cậu mới đúng, liên quan gì tới tôi."

"Tôi đi theo cậu, cậu mà gây ra họa thì tôi là người bị liên lụy, biết chưa?" Bắc Gia nhăn mày.

Nam Trấn Ảnh mở mắt, hất ánh nhìn về phía trước, chậm rãi mà nói.

"Cậu sắp đâm chết người, tôi mới là người bị liên lụy thì đúng hơn."

Lời Nam Trấn Ảnh vừa dứt, Bắc Gia liền hoảng hốt quay mặt lại nhìn.

"Con mẹ nó!!! Tên chán sống nhà cậu!!!" Bắc Gia chỉ kịp chửi thề một câu đó mà đạp phanh gấp lại.

Bắc Gia mở mắt, thở phào một hơi, thật may, còn chưa đụng chết người.

Bắc Gia và Nam Trấn Ảnh xuống xe, nhìn thấy người trước mặt, tuyệt nhiên sửng sốt.

"Cô....cô có sao không?" Bắc Gia hốt hoảng vội vàng đến đỡ lấy Uông Thư Vỹ, nhận ra trên tay cô là đang ôm

đứa bé.

Uông Thư Vỹ bị ánh đèn xe làm cho loá mắt, cô bất giác đưa tay lên che. Vết thương trên trán còn chưa lành, nay lại bị bung ra, một ít máu rỉ xuống lông mày.

"Đưa người lên xe trước đi." Bỗng Nam Trấn Ảnh nói một câu.

Bắc Gia lườm hắn ta một cái.

"Đều là phúc do cậu gây ra cả đấy!"

Nam Trấn Ảnh không biểu cảm gì.

Uông Thư Vỹ nén cơn đau, cố gắng gượng đứng dậy.

"Tôi......"

Nam Trấn Ảnh hơi nhíu mày.

"Giữa đêm như thế này, cô sao lại xuất hiện ở đây?"

"Tôi...." Uông Thư Vỹ luống cuống. "Đứa bé bị sốt rồi, tôi phải đưa bé con đến bệnh viện."

Nam Trấn Ảnh đưa tay lên trán đứa bé, ngay lập tức bị nhiệt độ cao trên người đứa bé làm giật nảy mình. Một đứa bé sao có thể bị sốt đến mức độ này?

"Bị sốt?"

Uông Thư Vỹ gật gật đầu, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.

"Xin anh... hãy cứu lấy đứa bé!!"



Nam Trấn Ảnh ngay lập tức ôm lấy đứa bé từ tay của cô. Quay sang nói với Bắc Gia.

"Đỡ cô ấy lên xe, chúng ta đến bệnh viện."

______________

Chiếc xe lao đi như tên trong màn đêm, chỉ tốn mười lăm phút là đã đến được bệnh viện thành phố S. Sau khi đến nơi, Nam Trấn Ảnh dặn dò Bắc Gia đưa Uông Thư Vỹ đi băng bó vết thương, còn hắn thì đưa đứa bé đi tìm bác sĩ.

Nửa đêm bệnh viện tuy không đông như ban ngày nhưng không phải hoàn toàn vắng vẻ. Trước cổng bệnh viện còn có vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ.

Bắc Gia đưa Uông Thư Vỹ đến phòng khám, bác sĩ khử trùng vết thương cho cô, sau đó bôi thuốc và băng bó lại.

"Cô gái, vết thương này của cô cũng lâu rồi, sao lại không chăm sóc tốt như thế, nếu như chữa trị sớm một chút thì còn có thể không để lại sẹo, bây giờ thì..."

Bắc sĩ thở dài một cái. Uông Thư Vỹ cũng không biết làm sao. Chỉ là một cái sẹo thôi mà, dưới bụng cô còn có một vết sẹo dài hơn nữa kìa.

"Cô về nhà nhớ bôi thuốc thường xuyên, mặc dù sẽ không thể xóa bỏ sẹo nhưng vẫn cần ăn kiêng, tránh ăn những loại thức ăn như trứng, hải sản, thịt gà, thịt bò, trà cà phê hay đồ ăn cay nóng."

Cô gật đầu.

"Cám ơn bác sĩ, tôi nhớ rồi."

Bác sĩ viết một đơn thuốc, rồi đưa cho cô.

"Được rồi, cô cầm theo đơn thuốc này, đi ra ngoài quầy thuốc nhờ dược sĩ là được."

Bắc Gia ngồi bên ngoài đợi, thấy cô đi ra liền đứng phắt dậy, chạy lại sốt sắng hỏi.

"Cô...cô không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào, có gì nghiêm trọng hay không???"

"Không sao, chỉ bị xây sát nhẹ thôi."

Lúc này Bắc Gia mới thở phào một hơi, mẹ nó, nếu mà cô có mệnh hệ gì, hắn không chịu trách nhiệm nổi đâu.

"Phù, may quá....không sao là tốt rồi."

Uông Thư vỹ nhìn xung quanh.

"Ban nãy tôi ở bên trong có nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, có chuyện gì sao?"

Bắc Gia cũng có nghe, nhưng mà khi nãy cậu ta đang lo cho Uông Thư Vỹ, còn đâu tâm trạng mà lo chuyện bao đồng.

"Ở tầng dưới hình như có chuyện gì đó, mà thôi không cần quan tâm đâu, chúng ta đi thôi." Bắc Gia vội kéo lấy Uông Thư Vỹ đi.

"Tôi...bác sĩ nói còn phải đi lấy thuốc nữa."

Bắc Gia vỗ vỗ trán mình.

"Tôi quên mất, đi, tôi đưa cô đi lấy thuốc."

Bắc Gia đón lấy đơn thuốc từ tay cô đưa cho dược sĩ.

"Hai người đợi một chút nhé."

Bắc Gia gật đầu. Quay sang nói với Uông Thư Vỹ

"Cô đi qua ghế bên đó ngồi đi, tôi ở đây đợi cho cô."

Thư Vỹ hơi do dự một chút, hắn vẫy vẫy tay, cô liền đi đến bên ghế ngồi.

Bắc Gia đứng đó đợi, nghĩ mãi vẫn cảm thấy dung mạo của Uông Thư Vỹ có chút quen mắt, nhất là đôi mắt kia. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra là giống ai.