Hướng Về Ánh Sáng

Chương 2



Hôm nay vẫn như mọi ngày, cậu thức dậy vào lúc bình minh chưa ló dạng.

Bước vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, thay đồ đi học, đeo lên vai chiếc balo quen thuộc, bước ra khỏi phòng, hôm nay tâm trạng cậu khá tệ nên chỉ nướng hai lát bánh mì trét lên phía trên một tý mứt Dâu mà cậu tự làm, cậu đứng tại bếp nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình, sau khi ăn xong cậu dọn dẹp lại mọi thứ, rồi bước ra khỏi bếp.

Lúc cậu đi về hướng cửa, cửa đột nhiên mở ra, thì ra là anh hai của cậu Ngô Anh Kiệt, ban đầu cậu khá bất ngờ vì anh hai cậu thức rất trễ, tia kinh ngạc suất hiện trong mắt cậu vài giây rồi lại biến mất như chưa từng có gì xảy ra, cậu tránh sang một bên nhường đường cho anh cậu, Hôm nay Anh Kiệt thức sớm vì đã hứa với Dạ Nguyệt là sẽ thức sớm mua bánh bao ở tiệm Dạ Nguyệt thích, không ngờ vừa về tới nhà lại gặp người em trai thứ ba.

Đã một năm rồi, người em trai này không còn bám anh nữa, không còn gặp nhau nữa, Cậu thấy anh nhìn chằm chằm vào người cậu, cậu bất giác run lên, cậu đợi Ngô Anh Kiệt bước vào, cậu nhanh chấn nắm lấy đôi giày của cậu, mang vào với tốc độ nhanh nhất có thể, bước ra khỏi cửa chạy thật nhanh về phía cầu thang bộ.

Khi vừa đặt chân xuống sân chung cư, vai cậu khẽ run vì lạnh, cậu nắm chặt hai quai balo, tay cậu vì lạnh mà dần hồng lên, cậu cố chịu cơn lạnh cắt da cắt thịt mà bước đi về phía trước.

Toàn bộ hành động vừa rồi của cậu đều bị Ngô Anh Kiệt thu hết vào mắt, sau lúc cậu rời khỏi nhà, anh đi về phía cửa sổ  nhìn xuống sân chung cư.

Anh đem bánh bao để trong tủ lạnh, đi vào phòng mình, anh không bật đèn mà ngồi lên ghế sofa hướng về phía cửa sổ, từ hướng cửa sổ của anh có thể nhớ được một thân hình nhỏ bé đang ngồi co mình lại vì lạnh ở trạm xe bus.

Anh không biết từ bao giờ người em luôn nũng nịu đi theo anh, rủ anh chơi cùng tuy luôn bị từ chối nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười với anh, người em đã từ đòi ngủ chung với anh bây giờ nhìn anh chẳng có một tia cảm xúc, người em trai luôn đòi ôm anh mỗi khi mùa đông đến, bây giờ đang ngồi co ro vì lạnh, người em luôn muốn nổ lực nấu ăn ngon để làm bữa sáng cho anh bây giờ lại khác xưa nhiều như vậy, người luôn đánh thức anh đúng giờ đi học.

Người luôn ở bên anh cho dù anh có mắng nhiếc, có khó chịu nhưng vẫn cố nở nụ cười, người luôn im lặng trong bữa gắp thức ăn cho anh cho dù anh đã la mắng lớn tiếng như thế nào, mà bây giờ nhìn anh như một người xa lạ, nhưng ngày đầu tiên em ấy biến mất anh cảm thấy cuộc sống thật tuyệt, nhưng anh sai rồi, anh bị mọi vấn đề khi mất sự quan tâm lo lắng của cậu, không ai muốn ôm anh vào mùa đông, không ai nấu ăn cho anh lúc anh về trễ hết đồ ăn, không ai khuyên anh ngủ sớm và không ai quan tâm anh.

khác với sự suy tư của Ngô Anh Kiệt, cậu ngồi trên ghế suy nghĩ về những công việc làm thêm của cậu, cậu đã thi tuyển sinh xong, hiện tại đang là nghỉ hè, cậu còn 2 tuần nữa cậu sẽ vào trường cấp 3, cậu đang vừa đi làm thêm ở quán ăn, vừa đi làm thêm ở siêu thị tiện lợi kiếm thêm thu nhập, cậu tính sẽ ở ký túc xá ở trường, và làm thêm một số công việc vặt, để dành lên đại học cậu sẽ thuê một căn nhà nhỏ đủ ở, vừa đi học vừa đi làm.

Trong lúc cậu đang ngẩn ngơ, có một con mèo chạy nhanh về phía cậu, đâm thẳng vào người cậu, do cậu đang ngồi ngẩn ngơ khiến mà không có sự đề phòng khiến cậu té ra sau một cái thật đau.



Sự đau đớn khiến cậu quay về hiện thực, cậu nhìn vào lòng mình thấy có một con mèo vàng lông dài đang nhìn cậu kêu meo meo, trong lúc cậu đang thắc mắc có một cậu trai chạy về phía cậu, đỡ cậu đứng dậy ẩm bé mèo trong lòng cậu lên mà nói

" thật sự xin lỗi cậu, tôi mới chuyển tới đây không biết ở đây có chó mà dẫn Tiểu đậu đi dạo, Tiểu Đậu vì gặp chó nên mới bị hoảng hốt chạy đâm vào cậu, thật sự xin lỗi"

Cậu bảo không sao, đưa mắt đánh giá chàng trai này, vẻ ngoài ưa nhìn cao ráo, trên người mang đến một cảm giác tươi mát của thanh xuân.

Cậu ngồi lại vào ghế, chàng trai ấy cũng ngồi bên câu, đôi tay vuốt ve chú mèo trong lòng, nhìn cậu rồi giới thiệu

" Xin chào tôi là Vương Cao Lãng".

Trong thời gian chờ đợi xe bus cậu ngồi lắng nghe Cao Lãng nói chuyện về cuộc đời mình.

Cậu mới phát hiện cậu và Cao Lãng học cùng trường và cùng lớp.

Từ ngày hôm đó cậu và Cao Lãng thường xuyên đi học chung, Cao Lãng là một người rất ấm áp, luôn quan tâm chăm sóc ân cần hỏi han cậu.

Cậu vừa đi học vừa đi làm, đôi khi chẳng có thời gian ăn uống, Cao Lãng luôn là người Mua đồ ăn trưa cho cậu, luôn nhắc cậu ăn, giúp cậu đủ điều.

Cậu rung động rồi, rung động người luôn chăm sóc yêu thương cậu.

Cứ nghĩ cuộc sống của cậu sẽ dần tốt lên, nhưng số phận rất thích trêu đùa cuộc đời cậu.



Hôm đấy cậu đang làm thêm thì điện thoại run lên, cậu nhìn xem thì thấy là Cao Lãng nhắn với cậu hôm nay cậu ấy bận.

Sau khi hoàn thành công việc, cậu dọn dẹp lại quán, chào bà chủ rồi đi về nhà.

Cậu đi vào hướng khu trung cư, thấy một hình bóng quen thuộc trong đám đông, cậu thấy to mò nên đi theo, hình bóng đó đang nắm tay một dáng người  khác, họ rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Trong bóng tối cậu nhìn thấy người thanh niên cao lớn đang ôm người còn lại, họ nhìn say đắm vào nhau, rồi Hôn nhau.

Cậu ngớ người, trong bóng tối ánh mắt cậu dần thích nghi, cậu nhìn rõ mặt người thanh niên cao lớn đó là CAO LÃNG, cậu quay sang nhìn người Thanh niên còn lại, trong nháy mắt con ngươi của cậu giãn lớn lên, là Dạ Nguyệt.

Trái tim cậu thắt lại, nước mắt không biết từ bao giờ đã chảy dài trên má, cảm giác nghẹn tiếng nức nở vào trong lòng, cậu cảm thấy khó thở, cậu quay đầu chạy về hướng chung cư.

Cậu chẳng biết cậu đã vào nhà như thế nào, nằm trên giường, trong đầu cậu tràn đầy những câu hỏi, Họ bắt đầu từ khi nào, tại sao ai cũng muốn bỏ rơi cậu, nước mắt lại một lần nữa rơi, giọt nước ấm nóng mặn chát vị đau khổ.

Trong một khoảng khắc suy nghĩ, cậu đứng dậy kéo ngăn tủ đầu giường, trong đấy có một lọ thuốc ngủ, do vấn đề vừa học vừa đi làm, thức khuya dậy sớm, cậu thường bị cơn mất ngủ dằn vặt, việc cần thuốc ngủ để ngủ là một điều rất quan trọng.

Cậu mở nắp lọ, đem tất cả thuốc để ra lòng bàn tay, cậu nhìn về phía cửa sổ, bầu trời đầy sao, cậu muốn mình làm những vì sao trên bầu trời, vô lo vô nghĩ, luôn được tự do đi bốn phương, không cần đau khổ.

Nhắm đôi mắt, tay cậu run rẩy đem số thuốc trong bàn tay, đem số thuốc đấy bỏ tất cả vào miệng đem tất cả nuốt xuống, vị thuốc đắng, nhưng cậu bây giờ chẳng thấy vị giác gì.

Lặng lẽ nằm trên giường nhìn về phía bầu trời, cậu muốn ngắm nhìn nó lần cuối cùng, cậu sợ từ nay về sau cậu sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy bầu trời.