Tẩy sạch vết đánh dấu nào chỉ đơn giản là vấn đề tiền bạc?
Nếu là đánh dấu tạm thời thì không nói, chỉ cần cách xa đối tượng đánh dấu, qua một đoạn thời gian sẽ lành lặn. Nhưng khi tiến vào khoang sinh sản mà còn lưu lại vết cắn vĩnh viễn tại tuyến thể, thì đây là một hành động mang tính tổn hại rất lớn. Tuy nền công nghệ khoa học hiện đại ngày nay có thể tẩy đi đánh dấu của Omega, nhưng thứ không thể tẩy sạch chính là vết thương tâm lý, hậu quả chính là tin tức tố hỗn loạn, tinh thần thất thường, thậm chí dẫn tới trầm cảm, lại còn ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này.
Không ngờ cha mẹ nạn nhân và Lâm Thành lại biết nhau. Theo lời họ, Lâm Thành và con gái họ đang học cấp ba, giữa cả hay nảy nở tình yêu học đường, sau khi bị phát hiện, hai người bí mật lưu lại dấu ấn tạm thời. Tất nhiên, người nhà khi biết chuyện đều lo sốt vó, chưa kể cả hai đều học chung trường, không thể nào kéo dài khoảng cách, nên họ đành mang con gái mình đi tẩy vết đánh dấu, dù sao thì đối với đánh dấu tạm thời, cứ coi như bị chó cắn, dùng thuốc bôi một thời gian thì sẽ lành lặn không có việc gì, mọi người đều vui vẻ.
Thấy người trong lòng nói muốn xóa đi dấu ấn tạm thời của mình, cậu ta tưởng nữ sinh muốn chạy trốn, hơn nữa, giữa hai người chênh nhau ba tuổi, khiến cậu ta lo lắng bạn gái mình sẽ bị kẻ khác dụ dỗ, nên liền muốn đánh dấu vĩnh viễn đối phương, để cô nàng không thể rời bỏ mình.
Nữ sinh nghe cậu ta nói, đánh dấu vĩnh viễn ư? Nàng chỉ mới lên cấp ba, còn chưa đến tuổi thành niên, vẫn chỉ là một đứa trẻ, nghe thế lập tức bị dọa sợ. Chưa kể Lâm Thành còn nhắc đến chuyện có con, nàng càng nghe càng hoảng, bắt đầu trốn tránh Lâm Thành. Nửa học kỳ cứ như vậy trôi qua, cho đến khi bắt đầu học kì mới, Lâm Thành thời gian qua luôn muốn tìm nàng, vất vả lắm mới gặp được, lại phát hiện bạn gái mình đã lén lút đem đánh dấu tạm thời xóa bỏ. Nghĩ rằng nàng định phủ sạch quan hệ với mình, cậu ta vô cùng nóng ruột.
Vì vậy, cậu ta không biết dùng biện pháp gì mua được chất dẫn dụ, lừa cô gái đến phòng học với ý đồ muốn gạo nấu thành cơm, không ngờ trong quá trình lại bị Quý Trạch đang hoài niệm về thời niên thiếu tình cờ bắt gặp.
Cha mẹ nạn nhân phẫn nộ, kiên quyết muốn kiện Lâm Thành ra tòa, Lâm Thành vừa trải qua sinh nhật mười tám, dù sao vẫn chỉ là một đứa học sinh cấp ba, Lâm Tuyết làm sao có thể nguyện ý. Vì vậy mà hai bên tranh cãi nảy lửa, không ai chịu thỏa hiệp. Người lớn um xùm, người trẻ cũng ầm ĩ nốt, Omega bên trong phòng khám bởi vì tin tức tố ảnh hưởng nên tâm tình trở nên kích động, khóc đến chết đi sống lại. Lâm Thành thì quỳ gối trước cửa, miệng cầu xin sẽ phụ trách.
Hạ Thần chờ đám người hiệu trưởng tới, giao mọi thứ cho thầy Trần, nhanh chóng che lại lỗ tai, kéo Quý Trạch rời đi, dọc đường không ngừng lẩm bẩm, "Lâm Thành và người nhà đúng là cá mè một lứa! Đặc biệt là cái cô Lâm Tuyết kia, mới vừa bước vào là đã nhắm vào em mà rủa xả." Cậu cằn nhằn liên miên, trút hết cơn uất giận của mình.
Quý Trạch nhếch môi, nhìn cậu kéo mình đi, thu vào biểu cảm hậm hực của đối phương: "Ừm."
Xả hết cơn giận, Hạ Thần liền trở nên ngượng ngùng, "Anh xem, hiếm lắm mới có cơ hội đến thăm trường, ai dè lại gặp phải sự việc như vậy." Hạ Thần lí nhí, "Xin lỗi anh."
"Không có việc gì đâu." Quý Trạch kéo tay cậu, cùng cậu mười ngón giao nhau, đung đưa thật nhẹ. Hạ Thần e thẹn gãi mặt, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, thảng thốt, "À, em quên nữa. Em trước đây học ở tòa nhà mới xây, anh thì lại ở khu cũ, làm hại chúng ta bỏ lỡ nhau tận ba năm!" Cậu tiếc nuối bảo, "Nghe bảo Lâm Tuyết kia lúc mới vào trường được người ta hoan nghênh lắm phải không? Nói thật cho em nghe đi, có phải anh cũng mắt mù, cho rằng cô ta rất đẹp không?"
Quý Trạch mỉm cười, khẳng định đáp, "Anh không quen biết cô ta."
Hạ Thần tin hắn, vô cùng hứng khởi mà lôi kéo hắn vào bãi đậu xe, "Đi đi đi, đại ca hôm nay chở cưng đi phượt!" Cậu sải chân ngồi lên xe, đội vào mũ bảo hiểm, chân dài đạp ga quay con xe đến trước mặt Quý Trạch, vỗ vỗ ghế sau, cười tủm tỉm nói, "Cũng đã lâu không chở anh, xe nhà em nhớ hơi anh lắm rồi á."
Cũng không biết là xe máy nhớ hơi người, hay là chủ nhân nó nhớ hơi người.
Quý Trạch đội mũ vào, xoay chân ngồi lên xe. Hắn ôm lấy eo cậu, lỗ tai giấu trong mũ bảo hiểm đã đỏ ửng, trên mặt lại là vẻ lãnh đạm, "Vậy em có nhớ anh không?"
"Nhớ chứ, rất hoài niệm bộ dáng vừa thẹn vừa khó ở của anh hồi đó, bây giờ hiếm khi thấy nữa." Hạ Thần không khỏi tiếc nuối nói, rồi dường như nghĩ tới cái gì đó, cười phá lên ha ha, "Được rồi, ôm chặt nha, em chạy nhanh lắm đó!"
"Em còn chưa chịu sửa chống xe," Quý Trạch cũng như đang nghĩ tới điều gì, nói tiếp, "Ngồi rất mỏi chân."
"Không sửa đâu," Hạ Thần xấu tính đáp, "Chân mỏi càng tốt, về nhà em giúp anh mát xa," Sau đó trên eo bỗng bị đối phương nhéo một cái, con xe trên đường không bóng người cứ thế mà chạy lẹo quẹo như con rắn. "Từ từ! Đừng nhéo, đừng nhéo mà! Nguy hiểm lắm đó! A, anh xấu quá đi, đừng nhéo em nữa!"
Quý Trạch từ bả vai cậu ló đầu ra, gió mạnh ập đến, khiến vạt áo tung bay, Quý Trạch nhớ tới điều gì đó, nghiêm túc nói, "Việc đánh dấu..."
Hạ Thần, "Sao?"
Quý Trạch tiếp tục, "Việc đánh dấu vĩnh viễn, hay là cứ chờ đến sau khi kết hôn đi."
Hạ Thần sắc mặt đại biến: "?! Không được!" Đây là cái con người cổ hủ, tư tưởng thuần khiết từ thời đại nào xuyên qua đây? Nếu trước khi kết hôn không làm gì, sau này lỡ hôn nhân bất hòa thì hắn có thể dễ dàng bỏ chạy sao?
Quý Trạch nghiêm nghị: "Việc hôm nay em cũng đã tận mắt chứng kiến rồi, không cảm thấy có vấn đề gì sao?"
Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời cậu, giờ cho là có vấn đề đi nữa, cậu còn lâu mới nói ra. Hạ Thần nghiêm túc đáp, "Không có."
Quý Trạch cau mày, quay đi, "Cứ quyết định như vậy đi."
Hạ Thần suýt nữa sặc chết rồi: "Định cái gì mà định! Em không đồng ý!" Nếu như lúc này không phải đang lái xe, cậu đã quay đầu lại, nhìn xem đối phương rốt cuộc có đang nói giỡn hay không.
Quý Trạch đương nhiên là không giỡn, dáng vẻ thành thật đáng tin: "Đừng quậy, cứ như vậy đi, nghe lời anh."
"Nhưng mà," Hạ Thần bất chấp tất cả mà phản kháng, "Em sắp... sắp đến kỳ phát tình rồi! Tầm nửa tháng hay một tháng nữa thôi, chẳng lẽ anh nỡ để em đợi đến lần sau?"
Quý Trạch...Quý Trạch rơi vào suy tư.
Về đến nhà, hắn chẳng nói chẳng rằng mà kéo Quả Cam lại, mang vòng cổ vào cho nó rồi mang nó ra ngoài.
"Gượm đã, mình vừa mới trở về thôi mà, anh đi đâu đấy?" Hạ Thần vội vã đuổi theo, bám sát Quý Trạch.
Quý Trạch mở cửa, một tay ôm Quả Cam đang dùng dằng không chịu ra ngoài, chân ngắn ngủn giãy giụa mà không có chút uy hiếp gì, tay kia của hắn túm lấy bốn chân của nó, "Anh ra ngoài lấy đồ chút."
Hạ Thần chực chờ ở cửa, "Vâng, nhưng đến sáu giờ nhớ về nhà ăn cơm nha?"
"Em nấu sao?"
"Đúng vậy, em nấu, chẳng phải em từng nói tụi mình sẽ thay phiên nhau nấu ăn sao?" Hạ Thần cuốn lên tay áo, đưa ra nắm tay, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng tin, "Chờ đi, em sẽ cho anh thấy tài năng nấu nướng thượng thừa của em!"
Quý Trạch nghe vậy, cũng ân ẩn chút chờ mong, hắn bèn xoay người, ôm lấy con mèo đang bi thảm kêu la vào thang máy. Tới khi xuống lầu, hắn mới đặt Quả Cam xuống đất, đánh mông nó một cái, "Tự đi."
Quả Cam: "Meo!" Không!
Quý Trạch nhéo đống mỡ của nó, "Mày xem lại mình coi, hiện tại đã thành cái bộ dáng gì. Mang ra ngoài, người ta sẽ cho rằng tao nuôi heo chứ không phải mèo."
Quả Cam: "Meo meo meo!" Mi mới là heo á!
Nhưng mặc kệ Quả Cam có vùng vẫy thế nào đi nữa, nó vẫn bị mang đến hoa viên, rồi rời khỏi khu dân cư. Nó cực kì không cam lòng, nhưng khổ nỗi chân nó quá ngắn, không làm được gì, cái đuôi dựng đứng cứ đung đưa như đuôi chồn, thân hình mập mạp bước đi như hổ từ trên núi xuống, thấy ai là lườm nguýt kẻ đó.
Một tay đút túi, một tay cầm dây, Quý Trạch hướng về phía cửa, dắt mèo đi dạo như dắt chó, phong thái nhàn nhã hoàn toàn tương phản với thú cưng của mình, khiến người qua đường không khỏi quay sang nhìn con mèo đặc biệt kia, và cả anh chủ soái ca lạnh lùng bên cạnh.
Đi được một đoạn, hắn bế mèo lên, đến trạm chuyển phát nhanh ở cổng khu dân cư rồi quét mã QR trên điện thoại di động. Sau đó hắn lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp, dùng tay không xé gói hàng ra, dùng chìa khóa cào bỏ số điện thoại kèm địa chỉ trên bao bì rồi ném vào thùng rác tái chế. Bên trong gói hàng chuyển phát nhanh là một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ.
Mở hộp ra là một chiếc nhẫn kim cương kiểu mẫu mộc mạc. Những viên kim cương nhỏ được đính vào rãnh giữa chiếc nhẫn. Ở giữa có một viên kim cương hình bông tuyết, trông trang nhã, quý phái mà cũng không kém phần trẻ trung.
Từ cái đêm Hạ Thần ở nhà hắn, cũng không biết vô tình hay cố ý nói câu: "Để em đi mua nhẫn", Quý Trạch tuy không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng thực sự rất chấn động. Âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó khi đến thành phố G, hắn liền đặt mua một chiếc nhẫn kim cương đề phòng khi cần thì dùng, không ngờ Hạ Thần lại đột nhiên lại làm một vố khi hắn choáng váng.
Dù tính tình có dè dặt đến đâu, hắn cũng biết mình không thể để một Omega chủ động cầu hôn được, nếu thế thì còn ra thể thống gì nữa. Hạ Thần thuộc loại người tốc chiến tốc thắng, nghĩ là làm, thay vì hắn cứ đắn đo trì hoãn, chi bằng lần này chủ động, đi trước em ấy một bước vậy. Quý Trạch vừa nghĩ, vừa ôm chặt chiếc hộp nhung màu đỏ.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng, sau khi rời khỏi khu dân cư, Hạ Thần cũng thò đầu ra khỏi cầu thang, ngó nghía xung quanh. Khi không nhìn thấy bóng dáng Alpha nhà mình, cậu lập tức nhanh như tên trộm mà rời đi bằng lối sau của khu dân cư, để lại dư ảnh phấn khích trong gió.