Vừa tỉnh dậy, thời gian còn sớm, anh đã đi xuống lầu, và cuộc nói chuyện của mấy người hầu thu hút sự chú ý của anh:
- Tội Lạc Đào ghê ha!? Hôm qua tổ chức sinh nhật cho thiếu gia mà thiếu gia lại không về sớm!
- Đúng thật!? Đồ ăn cũng đem đổ hết, đồ trang trí cô ấy cũng dọn đem vứt hết rồi.
- Buồn cho cô ấy! Thiếu gia thật là!? Chả biết thương vợ gì hết!
Một người hầu nhìn thấy anh liền lắm bắp:
- Th-thiếu gia..
- Không sao. Các cô nói là hôm qua Lạc Đào chuẩn bị sinh nhật cho tôi?
- Vâng ạ. Cô ấy còn đi chọn quả cả buổi sáng, buổi chiều thì tự tay cô ấy làm bánh kem và trang trí đợi thiếu gia về.
- ... Được rồi. Các cô làm việc đi.
- Vâng.
Anh đi lại ghế sofa ngồi, trong đầu tự dằn vặt:
- Thượng Tân Phong!? Mày đúng là đồ ngu mà.
Tiếng bước chân của cô từ trên lầu xuống, anh quay lại nhìn và hỏi cô:
- Quà của anh đâu?
- Hả? Quà gì?
Cô ngơ ngác hỏi. Anh đứng dậy đi lại phía cô:
- Quà sinh nhật hôm qua!?
- À.. tôi đem vứt ở ngoài kia rồi.
- Vứt ở đâu? Tại sao em vứt?
- Ngoài bịch rác kia kìa!? Chắc anh cũng không cần lắm.
Anh vội chạy ra bịch rác tìm kiếm hộp quà của cô. Tìm được, vẻ mặt anh vui mừng:
- Là cái này sao?
- Đúng rồi!
Anh mở ra xem, vội hóa đá:
- Sao em thích hình con heo vậy?
- Hehe~..
- A. Còn có một cái Cà vạt nữa. Cũng không tệ. Thưởng!?
Anh đi lại hôn vào má cô một cái làm cô ngơ ngác. Mấy người hầu gần đó cũng ngơ ngác theo:
- Hớ.. tôi đang mơ phải không?
- Tát tôi một phát coi nào.
* Bốp *
- Aiss.. đau nha má.. là thật rồi.. Trời ơi..
Phía một nơi lạnh lẽo nào đó. Có sự xuất hiện của Thạc Hồng Na và Diệp Tinh Tú:
- Cô hẹn tôi ra đây có việc gì?
- Ha.. Diệp tiểu thư.. nếu cô không biết thì tôi và cô đều có chung một kẻ thù, đó chính là Đường Lạc Đào!?
- Hả?? Thật vậy ư?
- Người ta bảo: Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Chúng ta nên hợp tác với nhau trừ khử cô ta trước.
- Cô có kế hoạch gì chưa?
- Đương nhiên là có rồi. Một kế hoạch khiến cho cô ta không thể nào sống sót được. Hahahaha..
Diệp Tinh Tú nhìn Thạc Hồng Na bằng ánh mắt khó hiểu, tại sao cô ta lại hận Đường Lạc Đào ghê như vậy?
Mấy ngày sau..
Tại biệt thự chính của Thượng Gia. Anh lại đưa cô đến đó chơi, nhưng không may cha mẹ anh đều đi khỏi, cô đành ở đó một mình. Rảnh rỗi quá, cô gọi điện cho Phục Thanh Thanh:
- Thanh Thanh ưi!?.
- Dạ!
- Mún đi chơi hong?
- Dạ có!?
- Em đang ở đâu? Chị qua đón nè.
- Dạ ở Phục Gia. Chị qua đi ạ.
- Ô sờ kê. Đợi chí tí nhé!?
Cô cúp máy, chào tạm biệt mấy người hầu và quản gia, cô lên xe tới Phục Gia. Cô đậu xe ở ngoài chờ Phục Thanh Thanh, em ấy hớn hở chạy ra và vào xe:
- Hi lô chị!?
- He lô em!? Đi đâu chơi đây!
- Ủa?? Chị hẹn em đi chơi mà chị hong biết chơi ở đâu hửm?
- Hehe~.. chị không thuần thục ở đây lắm!?
- Lái xe ra đèo chơi đi chị.
- Oke con dê. Let's goooo!?
Cô khởi động xe và rời đi. Trong một chiếc xe ô tô phía sau cô:
- Đến lúc hành động rồi!? Tội cho Phục Thanh Thanh, phải chết chung với cô ta. Hahahaha..
Trên đường đèo, trong một khúc cua.. một chiếc xe từ phía sau lao nhanh đến, tông vào sau xe của cô khiến chiếc xe lao ra khỏi lan can và rơi xuống vách núi.
Cô hoảng loạn, ôm chặt, bảo vệ cho Phục Thanh Thanh. Ở trên kia, Diệp Tinh Tú ra khỏi xe, nhìn xuống vách núi, thấy xe của cô nát bét thì cười một cái rồi lái xe rời đi.
Trong xe Lạc Đào, cô gắng gượng lay người của Phục Thanh Thanh, em ấy cử động rồi mở mắt ra nhìn cô, rồi hoảng hốt khi thấy người cô máu me đầy mình:
- Chị Lạc Đào..
- Chị không sao. Em an toàn là được.
Cô dùng sức mở cửa ra rồi cố gắng đẩy em ấy ra khỏi chiếc xe và bảo:
- Em an toàn rồi. Ngoan đứng đó chờ người tới cứu nhé, đừng lại đây. Chị xin lỗi đã rủ em đi chơi. Tự nhiên chị buồn ngủ quá, chị ngủ một lát nhé!
Đột nhiên có tiếng bước chân từ phía xa tiến lại gần Phục Thanh Thanh, em ấy quay đầu lại, người đó đưa tay lên miệng ra dấu im lặng:
- Suỵt.
Đứng trước mặt Phục Thanh Thanh, lôi điện thoại ra, gọi cho cấp cứu tới hiện trường. Sau đó, đi lại nhấc Lạc Đào lên và bế đi. Phục Thanh Thanh yếu ớt nắm lấy vạt áo của người đó rồi nói:
- Ch-chú.. định bế chị Lạc Đào.. đi đâu...
Rồi Phục Thanh Thanh ngất xĩu, trong tầm mắt dần mờ đi thấy người đó bế cô đi vào trực thăng và biến mất.