Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân

Chương 100: 100




Thật nhanh, Hân Nghiên và Trạch Dương lấy nhau cũng đã được 5 năm rồi.

Hân Nghiên còn sinh ra cô con gái vô cùng đáng yêu.

Nhưng tính cách con bé lại có phần giống ba nhiều hơn là giống cô.

Trong phòng khách là tiếng cười đùa của hai mẹ con.

Hân Nghiên đã lớn như vậy nhưng chơi trò chơi với cô còn gái của mình lúc nào cũng thua.

Thậm chí còn bị vẽ mặt mèo lên mặt nữa.

Nhưng cô vẫn rất vui mà chơi đùa với con gái của mình.

- Mẹ thua tiếp rồi.

- Giọng nói trẻ con của Ngọc Hân cất lên.

- Ừm, nhưng lần sau mẹ sẽ thắng mà.

Hân Nghiên rất vui khi chơi với con gái mình.

Dù thua thì cô vẫn không cảm thấy chán nản.

Hai mẹ con chơi đến buổi trưa mà không biết mệt.

Đến tận khi Trạch Dương về thì vẫn ngồi dưới sàn để chơi.


Trạch Dương nhìn thấy mặt vợ mình bị bôi đen gần hết mà con gái nhỏ của anh thì chỉ có vài vết bôi đen thì bật cười.

Cũng đã quá quen rồi nhưng mỗi lầm nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của vợ mình thì anh lại buồn cười.

- Anh về rồi.

- Hân Nghiên đứng dậy đi đến ôm lấy chồng mình tươi cười nói.

- Ba về sớm quá.

Con còn chưa bôi hết mặt mẹ nữa cơ mà.

- Ngọc Hân chu môi nói.

- Ừ.

Từ lần sau cho mẹ con thằng vài ván không được sao?
- Không được.

Cái gì ra cái đó chứ ạ.

- Chậc, cái con bé này.

Mà hai mẹ con ăn cơm chưa?
Nghe Trạch Dương hỏi vậy thì hai mẹ con liền lắc đầu.

Trạch Dương chỉ biết thở dài rồi đợi Hân Nghiên rửa mặt xong rồi đưa hai người đi nhà hàng để ăn.

Mặc dù tính cách của Ngọc Hân giống ba mình nhưng cô bé không hề chơi thân với ba mình một chút nào.

Cô bé chỉ thích chơi với mẹ mình vì mẹ của cô bé sẽ rất dễ thua cuộc.

Mà hơn thế nữa mẹ của cô sẽ không cảm thấy khó chịu hay gì mà vẫn chơi vui vẻ với cô.

Ăn xong cà gia đình về nhà để nghỉ ngơi.

Hân Nghiên ôm Ngọc Hân về phòng định đi ngủ thì Trạch Dương kéo tay cô lại.

- Sao vậy anh?
- Em đăng chương mới chưa mà đòi nghỉ ngơi?
Nghe đến đây Hân Nghiên mới chợt nhớ ra.

Cô còn chưa đăng chương mới cho độc giả nữa cơ mà.

Hân Nghiên đã làm tác giả vẽ truyện tranh được hai năm.

Nét vẽ của cô rất chân thật nên được đông đảo giới trẻ đón nhận.

Hơn thế còn được mời ký hợp đồng với nhiều nhãn hàng để có thể giới thiệu sản phẩm của họ trong truyện của mình.


Vì thế nên Hân Nghiên liền phải chạy vào phòng làm việc để vẽ ngay lập tức.

Trạch Dương thì chả thấy xa lạ chút nào vì từ lúc cô bắt đầu làm việc đến nay cứ mỗi lần cô phải chạy deadline hay phải duyệt chương sớm thì anh đều phải là người nhắc.

Cứ như anh mới là tác giả của các bộ truyện của cô vậy.

...!
Cuối tuần thì hội bạn của Hân Nghiên rủ nhau đi chơi.

Cùng với đó thì có thể đưa gia đình đi chung luôn.

Mà bây giờ chỉ còn có Sở Tiêu là vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu nên còn chưa có vợ chứ đừng nói có con.

Còn Diệp Lam và Thiệu Huy thì lại quá năng suất.

Liền đẻ 2 đứa con trai liền.

Nghịch giặc không thể nói hết nổi.

Còn vợ chồng Kỳ Minh thì chỉ mới có một cô con gái nhỏ mới 2 tuổi.

Vợ chồng Huyền Nhi thì chưa muốn có con.

Họ vẫn muốn vun đắp thêm tình cảm cho cả hai nên hiện tại vẫn chưa có ý định sinh con.1
Cả 4 gia đình cùng cặp đôi của Sở Tiêu đi chơi ở khu sinh thái.

Mọi người đều rất vui.

Cùng nhau tắm biển, cùng nhau đi ăn rồi cùng nhau đi mua sắm.

Mọi thứ thật giống như trước đây.

Vẫn là những cô cậu học sinh.


Vẫn có những ước mơ và hoài bão lớn lao.

Mọi người giống như đang hoài niệm về thời thanh xuân tươi đẹp đó.

Ai cũng không thể quên được khoảng thời gian đắt giá của mỗi người.

Hơn nữa còn rất hào hứng mà kể lại những kỉ niệm xưa.

Đúng là thời gian đã trôi qua rất nhanh và sẽ không đợi ai.

Nhưng họ luôn giữ trong lòng những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong đời học sinh.

Họ luôn kính trọng và sẽ không bao giờ quên được khoảng khắc đó.

"Tiến lên là việc đơn giản.

Nhưng những gì chúng ta để lại đằng sau luôn là khó khăn."
________
[Lời nói của tác giả]
"Nếu ai còn đang là học sinh hãy giữ cho mình những ước mơ và hoài bão của mình.

Hãy chân trọn những người bạn thời học sinh đẹp đẽ đó.

Hãy luôn yêu đời và đừng nản chí.

Vì nếu không bạn sẽ rất hối hận khi bạn để quãng thời gian đó trôi qua một cách vô ích."1
END.