Hương Vị Tình Ái

Chương 16: Tình Cảnh Bất Đắc Dĩ



Có những chuyện, tại sao lại cứ phải vội vàng đến, cứ liên tiếp dồn dập như vậy? Chuyện bất mãn trên đời nhiều vô kể, vốn dĩ con người đã không thể kiểm soát hết được, đằng này lại còn ập đến cùng một lúc, dù cho có là một người đàn ông hoàn mỹ như Lãnh Hàn Thiên thì cũng không có cách nào giải quyết một thể. Điều đáng nói hơn, người đó còn là người phụ nữ mà Lãnh Hàn Thiên hắn hết mực yêu thương, tin tưởng, tự ngẫm hắn biết làm sao và nên làm gì đây? Cục diện khôn lường hiện tại, phải chăng đã trở nên bế tắc mất rồi nhỉ?

Chẳng biết qua bao lâu, trời từ sáng đã chuyển thành tối mờ mịt, Lãnh Hàn Thiên chỉ biết thẫn thờ nhìn về hướng xa xăm, quay ngược trở lại nơi quá khứ tối tăm mà chính hắn không bao giờ muốn nhắc đến nữa. Phải rồi, trong ba năm qua, chính vì sự cố chấp, tính bảo thủ cùng quyết đoán mà người đàn ông này đã vô tình đến mức mặc kệ sự hiện diện, bỏ qua những lần ốm đau của người phụ nữ yêu anh ta hơn cả chính mình, để đến bây giờ, tất cả mọi thứ đều trôi vào dĩ vãng, muốn trở về như ngày trước cũng không thể nào được.



Nếu hiện tại, Lãnh Hàn Thiên đến trước mặt Đỗ Hiểu Nghi nhận lỗi, liệu cô có thể bỏ qua mà tha thứ cho hắn hay không? Có lẽ không cần ai nhắc nhở, Lãnh Hàn Thiên cũng đã sớm biết được đáp án rồi. Nhìn lại đoạn thời gian đó xem, hắn hết hành hạ rồi chà đạp lên nhân phẩm, nhục mạ đến lòng tự tôn của một người phụ nữ, lại chưa kể đến sự khinh khi cùng ghẻ lạnh mà Lãnh Hàn Thiên đã ban cho Đỗ Hiểu Nghi, dù là ai cũng chưa chắc sẽ dễ dàng bỏ qua.

Đoạn, Lãnh Hàn Thiên không nói cũng chẳng rằng, một bước phóng xe thật nhanh ra khỏi biệt thự. Giờ này đã điểm tối rồi, người đàn ông đó còn muốn đi đâu, đi đâu mà lại gấp gáp như đang lo lắng về thứ gì thế? Giữa tình cảnh này, khả năng chỉ có một người duy nhất là mục tiêu mà hắn muốn nhìn thấy hiện tại. Nếu Đỗ Hiểu Nghi đã không còn ở thành phố A này nữa, cho dù là đến chân trời góc bể, Lãnh Hàn Thiên hắn cũng nhất định tìm ra cô, bởi hắn nợ cô hai chữ: “xin lỗi”. Cô không tha thứ cho hắn cũng được, không chấp nhận lời xin lỗi cũng chẳng sao, chỉ cần cô cho hắn một cơ hội để bù đắp cho những tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô là được rồi.

Lãnh Hàn Thiên cho người truy tìm ra tung tích của Đỗ Hiểu Nghi, chưa đầy ba phút sau, thông tin được đầu dây bên kia gửi đến hộp thư của hắn. Thật ra ban đầu, Lãnh Hàn Thiên trọng dụng Trương Viễn, mọi chuyện đều giao cho hắn xử lý, tất cả cũng chỉ vì người này giải quyết sự việc nhanh gọn, không bị mất nhiều thời gian, và đặc biệt còn rất trung thành, không bị tác động bởi những đồng tiền vật chất ngoài kia. Trương Viễn mới đầu có chút khó tin, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều mà chỉ lo thực hiện công việc được giao. Đi theo tổng tài nhiều năm như vậy rồi, ấy mà đây là lần đầu tiên hắn hay rằng Lãnh Hàn Thiên tìm kiếm thông tin của một người phụ nữ đấy. Không phải Lãnh tổng rất ghét phụ nữ sao, vậy thì điều gì đã thôi thúc hắn chứ?

Sau khi biết được chỗ ở hiện tại của Đỗ Hiểu Nghi, Lãnh Hàn Thiên càng tăng tốc nhanh hơn, trong đầu vẫn luôn nghĩ về hình ảnh của cô. Một mình cô đơn côi lẻ bóng ở thành phố X đó, liệu có sống tốt hay không?



Trong lúc Lãnh Hàn Thiên còn đang ở trên xe để bình ổn tâm trạng lại, bởi chính hắn không biết phải đối diện như thế nào với người phụ nữ mà hắn đã từng ruồng bỏ, thì từ phía xa xa ở một góc, Lãnh Hàn Thiên trông thấy nhiều người đứng tụm lại như thể đang bàn tán điều gì đó. Loáng thoáng nghe được vài chữ mà người đi đường xì xào, bất giác đôi chân của Lãnh Hàn Thiên không tự chủ được, mở cửa xe đi đến chỗ đám người kia. Trái tim của Lãnh Hàn Thiên lúc này chợt sinh ra một cảm giác bất an, sợ hãi, không có cách nào diễn tả được. Càng đi đến gần, trong lòng hắn tựa như có một ngọn lửa đang từ từ thiêu rụi, đốt cháy cả một con người.

“Hiểu…Hiểu Nghi, em…em làm sao vậy. Em…em tỉnh dậy đi. Đừng mà…đừng bỏ rơi tôi mà.”

Lãnh Hàn Thiên suy sụp đến nỗi lắp bắp câu chữ, phải đứng bất động một lát thì hắn mới có thể định thần lại được. Ai nói với Lãnh Hàn Thiên hắn, những gì mà hắn vừa thấy không phải là sự thật, chỉ là đang trong ảo mộng đi? Tại sao, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thì trong thời gian Đỗ Hiểu Nghi cô rời đi, bản thân cô đã gặp phải những chuyện gì rồi?

“Không có sự cho phép của tôi, em tuyệt đối không được ngủ!” - Đôi chân vững chắc của Lãnh Hàn Thiên đã khụy xuống trước thân thể gầy gò, nằm yên không chút động tĩnh trong vô thức.

Những giọt lệ từ tận sâu thẳm nhất người đàn ông, giây phút này đều rơi rớt ra ngoài, mà có lẽ, tự bản thân Lãnh Hàn Thiên cũng không thể ngờ được, còn có người phụ nữ khác sau Triệu Nhã An có khả năng làm cho hắn khóc đến tê tâm liệt phế như vậy.