Hương Vị Tình Yêu

Chương 100: Đêm Giáng sinh, táo may mắn (2/2)



Thật tuyệt vời.

 

Cô được cho một viên kẹo sủi vị chanh và ngoan ngoãn ngậm trong miệng.

 

Vị chua ngọt lan tỏa, miệng đầy mùi hương nhẹ nhàng.

 

Nhưng Kiều Trân luôn cảm thấy dường như vẫn còn thiếu một điều gì đó.

 

Cô chống cằm bằng một tay, buồn bã mím môi.

 

Nói đến chuyện này, đã mấy ngày rồi cô chưa gặp người đàn ông họ Tần trong trường.

 

Nếu anh ấy có thể xuất hiện ngay trước mặt cô lúc này thì thật tốt biết mấy.

 

Ngay giây sau, điện thoại bất ngờ vang lên âm báo tin nhắn WeChat.

 

【Tớ đang ở dưới ký túc xá của cậu】

 

Tin nhắn của Tần Dực Trì đột ngột đập vào mắt cô.

 

Trái tim Kiều Trân bất giác đập mạnh.

 

Cô sững người, hơi thở nghẹn lại, nắm lấy một hộp quà nhỏ trên bàn, vội vàng chạy ra ngoài.

 

Một cách kỳ lạ, sự mong đợi, hồi hộp, vui mừng… những cảm xúc đẹp đẽ này bao trùm lấy cô, như tờ giấy màu sắc rực rỡ bao quanh cô, khiến từng bước chân của cô trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Người đàn ông đứng không xa, khoác một chiếc áo phao màu đen, dáng người cao ráo, mắt mày sắc bén, các đường nét rõ ràng, cả người toát lên vẻ tà mị.

 

Kiều Trân đi đến bên cạnh anh, hơi thở nóng hổi dần biến thành làn sương mờ nhạt, chậm rãi tan biến trong không khí.

 

Giọng cô mang theo niềm vui mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra: “Sao cậu lại đến đây?”



 

Tần Dực Trì một tay đút vào túi áo phao, giọng nói thờ ơ: “Tiện đường qua thôi.”

 

——Lâu lắm không gặp, muốn đến xem em thế nào.

 

Kiều Trân đưa cho anh hộp quà đựng táo, đôi mắt sáng rực, nở nụ cười với anh, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, chân thành chúc phúc:

 

“Bạn Tần, ăn quả táo này, cậu sẽ luôn bình an và thuận lợi.”

 

Đây là món quà cô đã chuẩn bị sẵn cho Tần Dực Trì.

 

Đua xe moto là một môn thể thao đầy nguy hiểm, Tần Dực Trì hầu như ngày nào cũng tập luyện, cô càng mong anh có thể bình an và thuận lợi, sau đó mới đến vinh quang.

 

Mạng sống là trên hết, cuộc thi đứng thứ hai.

 

Kiều Trân không nhớ rõ từ khi nào, có lẽ từ đêm Giáng sinh năm nào đó, họ đã bắt đầu trao đổi táo với nhau.

 

Nhưng Tần Dực Trì nhớ rất rõ.

 

Đó là mùa đông chín năm trước, khi còn học tiểu học, lớp có tổ chức một hoạt động “trao đổi táo”.

 

Ngày hôm đó có một bạn bị sốt không đến lớp, dẫn đến số học sinh trong lớp là số lẻ, có một người bị thừa ra.

 

Và người đó chính là anh.

 

Tất cả mọi người đều đã trao đổi táo và thiệp chúc mừng, chỉ riêng anh là không có.

 

Chỉ riêng anh, không ai muốn tặng táo cho, cũng không ai viết thiệp chúc mừng cho anh.

 

Lúc đó, anh học kém nhất, trông hung dữ, tính cách cô độc, không thích nói chuyện, còn có tin đồn nói rằng anh thích đánh nhau, cánh tay đầy vết bầm tím, chắc chắn là một học sinh hư hỏng, ai ai cũng xa lánh anh.



 

Ngày hôm đó, cậu bé Tần Dực Trì chỉ lặng lẽ nhìn họ, không nói gì, ánh mắt dữ dội đứng yên lặng tại chỗ.

 

Anh không ngừng tự nhủ với chính mình, không sao đâu, dù gì anh cũng không quan tâm đến những chuyện này.

 

Đúng, không quan tâm.

 

Mùa đông năm đó dường như lạnh lẽo đặc biệt, gió thổi vào mặt như những con d.a.o nhỏ cắt vào da.

 

Cho đến khi—

 

Kiều Trân từ lớp khác lao đến, hồn nhiên nhét vào lòng anh một đống quà Giáng sinh và đêm Bình An, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

 

Lúc đó, Tần Dực Trì mới nhận ra, thực ra anh rất quan tâm, quan tâm đến mức c.h.ế.t lặng…

 

Những ký ức xưa kia không mấy tốt đẹp, nhưng may mắn là, có một người tốt đẹp đã luôn ở bên cạnh anh.

 

Bấy nhiêu ngày, bấy nhiêu năm qua.

 

Đôi môi Tần Dực Trì khẽ nhếch lên, anh cũng lấy ra một quả táo được gói trong giấy hình tuần lộc từ phía sau, giọng nói trầm thấp, như dỗ dành trẻ con:

 

“Ăn quả táo may mắn này, cậu sẽ gặp may mắn, cậu có tin không?”

 

Kiều Trân nhận lấy quả táo, cúi đầu nhìn chú tuần lộc sống động trên đó, im lặng không nói gì.

 

Hồi lâu sau, cô nghi ngờ ngước lên, ánh mắt chân thành chớp chớp: “Bạn Tần, tớ trông dễ bị lừa đến vậy sao?”

 

Nghe vậy, Tần Dực Trì cười khẽ, không nhịn được đưa tay lên, đặt lên mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô:

 

“Tớ không lừa cậu, là thật đấy.”