Khi Kiều Trân nhớ lại những ký ức đó, đầu óc cô choáng váng, trước mắt tối sầm, toàn thân không còn chút sức lực, vô thức lao vào lòng Tần Dực Trì.
Cô ngã vào vòng tay anh.
Tần Dực Trì một tay cầm chiếc ô lớn, tay kia nhanh chóng ôm lấy eo thon của cô, kéo cô vào lòng.
Yết hầu anh chuyển động, cúi đầu thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Chẳng bao lâu, cô gái nhỏ trong lòng mơ màng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe đáng sợ, bên môi thoát ra tiếng nức nở.
Đôi mắt cô ngấn nước, như đang cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt vẫn "tí tách tí tách" rơi xuống.
Như thể cô vừa chịu đựng nỗi ấm ức to lớn.
Sắc mặt Tần Dực Trì đột nhiên thay đổi, trái tim chợt ngừng đập, anh đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên, "Khóc gì thế?"
Ngón tay cái hơi thô ráp của anh khẽ chạm lên làn da cô, nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt.
Tần Dực Trì hơi cau mày, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt nặng nề nhìn cô:
"Ai bắt nạt cậu, có phải là Kỷ Hiến và bọn họ không?"
Nói xong, Kiều Trân không trả lời, chỉ cúi đầu khóc, đôi vai khẽ run rẩy.
Cô cũng không biết vì sao, những cảm xúc chua xót của kiếp trước, những ấm ức mà cô từng chịu đựng trong kiếp trước, vào giây phút này lại vượt qua thời gian, tràn ngập trong lòng, nhấn chìm cô, khiến cô không thể thở nổi.
Cô cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng lại không thể kiểm soát bản thân, ngược lại còn khóc dữ dội hơn.
"Hức…"
Như thể sau khi mở vòi nước, không thể tắt được nữa, nước mắt đua nhau chảy xuống, lăn dài trên gương mặt trắng ngần không tì vết.