"Vậy thì cuối tuần này đi công viên giải trí với tớ nhé."
Vừa nói xong, Kiều Trân sững sờ, ánh mắt lộ vẻ bối rối, chỉ ngón tay vào má mình: "Hả? Tớ á?"
Sao lại là cô đi cùng?
Tần Dực Trì đâu phải trẻ con!!
Nhưng dáng vẻ nghiêm túc của anh lại khiến Kiều Trân có chút d.a.o động.
Thực ra cô cũng rất muốn đi chơi…
Tần Dực Trì không vội đòi câu trả lời, hai người cứ thế đi song song về phía ký túc xá.
Suốt đường đi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc.
Con đường nhỏ này men theo hồ, ít người qua lại, phong cảnh đẹp, thỉnh thoảng có vài cặp đôi tay trong tay đi dạo.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, phảng phất mùi hương ngọt ngào của hoa quế, làm say đắm lòng người.
Kiều Trân cúi đầu, thỉnh thoảng dẫm lên lá cây dưới chân, nghe tiếng "crắc crắc" của lá khô, cảm thấy thật thư giãn.
Tần Dực Trì như phát hiện điều gì đó, đột nhiên cúi người, đưa tay định chạm vào đầu cô.
Kiều Trân vừa thấy anh, lại nhớ đến những cảnh mờ ám trong giấc mơ, lập tức rụt cổ lại, né sang một bên.
Ngón tay Tần Dực Trì khựng lại giữa không trung, trong mắt thoáng qua một tia u tối, cổ họng như bị chặn bởi một cục bông.
Anh dừng lại một chút, giọng khàn khàn: "Có một con sâu trên đầu cậu."
Sâu?
Nghe vậy, Kiều Trân mở to mắt, như bị đóng đinh tại chỗ, không dám động đậy.
Tần Dực Trì tiến lại gần hơn, ngón tay chạm vào đỉnh đầu cô, chính xác bắt lấy con sâu rơi từ trên cây xuống, nhanh chóng ném sang một bên, động tác gọn gàng.
Anh thản nhiên nói: "Xong rồi."
Nhìn con sâu màu xanh đang bò mềm nhũn trên mặt đất, Kiều Trân hít một hơi thật sâu.
Cô ngẩng đầu nhìn Tần Dực Trì, trong lòng bất giác dâng lên một cảm xúc khó tả.
Thì ra Tần Dực Trì chỉ muốn bắt sâu giúp cô.
Một cơn gió thổi qua làm tóc cô rối bời. Sau một hồi lâu, cô nghe thấy giọng Tần Dực Trì có chút đau xót vang lên: