Khi Kiều Trân nhớ lại những ký ức đó, đầu óc cô choáng váng, trước mắt tối sầm, toàn thân không còn chút sức lực, vô thức lao vào lòng Tần Dực Trì.
Cô ngã vào vòng tay anh.
Tần Dực Trì một tay cầm chiếc ô lớn, tay kia nhanh chóng ôm lấy eo thon của cô, kéo cô vào lòng.
Yết hầu anh chuyển động, cúi đầu thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Chẳng bao lâu, cô gái nhỏ trong lòng mơ màng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe đáng sợ, bên môi thoát ra tiếng nức nở.
Đôi mắt cô ngấn nước, như đang cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt vẫn "tí tách tí tách" rơi xuống.
Như thể cô vừa chịu đựng nỗi ấm ức to lớn.
Sắc mặt Tần Dực Trì đột nhiên thay đổi, trái tim chợt ngừng đập, anh đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên, "Khóc gì thế?"
Ngón tay cái hơi thô ráp của anh khẽ chạm lên làn da cô, nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt.
Tần Dực Trì hơi cau mày, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt nặng nề nhìn cô:
"Ai bắt nạt cậu, có phải là Kỷ Hiến và bọn họ không?"
Nói xong, Kiều Trân không trả lời, chỉ cúi đầu khóc, đôi vai khẽ run rẩy.
Cô cũng không biết vì sao, những cảm xúc chua xót của kiếp trước, những ấm ức mà cô từng chịu đựng trong kiếp trước, vào giây phút này lại vượt qua thời gian, tràn ngập trong lòng, nhấn chìm cô, khiến cô không thể thở nổi.
Cô cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng lại không thể kiểm soát bản thân, ngược lại còn khóc dữ dội hơn.
"Hức…"
Như thể sau khi mở vòi nước, không thể tắt được nữa, nước mắt đua nhau chảy xuống, lăn dài trên gương mặt trắng ngần không tì vết.
Đôi mắt sưng đỏ, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.
Lại rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu.
Tần Dực Trì đứng lặng im tại chỗ, cúi người một chút, kiên nhẫn lau từng giọt nước mắt cho cô.
Buổi tối, những chiếc đèn đường ấm áp dần sáng lên, kéo dài bóng người đi qua.
Tiếng sấm rền vang, cơn mưa lớn như những cây kim bạc rơi xuống không ngừng, dệt nên một màn mưa mờ ảo, "rào rào" đập mạnh vào chiếc ô.
Tiếng mưa át đi tiếng nức nở và thổn thức của cô.
Tần Dực Trì lau khô nước mắt cho cô, không nhịn được mà véo nhẹ lên đôi má mềm mại của cô, thở dài sau một lúc lâu:
"Nếu bị bắt nạt thì nói với tớ, đừng tự mình chịu đựng. Nghe rõ chưa?"
Hàng mi của Kiều Trân dày và cong, vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, trong đôi mắt mờ mịt nước.
Cô gật đầu, có vẻ không muốn người khác lo lắng, nghẹn ngào nói:
"Không… không ai bắt nạt tớ cả."
Đôi môi Tần Dực Trì mấp máy, anh ngập ngừng một chút, cuối cùng không nói gì. Anh hạ mắt, che đi ánh nhìn thoáng qua sự u ám.
Được thôi, khóc nhiều như vậy, mà vẫn không quên bảo vệ cái tên họ Kỷ kia.
Cô thích hắn ta đến mức nào chứ.
Những cảm xúc mãnh liệt trong lòng Tần Dực Trì dâng trào, cuối cùng hóa thành vị đắng, vĩnh viễn chôn sâu trong tim.
Kiều Trân lắc đầu, hít mũi một cái, buồn bã tự nhủ: "Tớ…tớ không thích anh ta nữa rồi."
Giọng cô rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả tiếng mưa rơi, nếu không nghe kỹ thì không thể nghe thấy.
Tay của Tần Dực Trì khựng lại, bước chân anh cũng đột nhiên dừng lại, "Cậu nói gì cơ?"
Hốc mắt Kiều Trân đỏ hoe, đầu ngón tay nắm chặt vạt áo, nghiêm túc nói: "Tớ không thích Kỷ Hiến nữa…"
Từng chữ một, như những giọt mưa đập mạnh xuống đất, vang lên trong tai Tần Dực Trì.
Thời gian như ngừng lại.
Tim anh chợt đập mạnh, yết hầu chuyển động, khóe môi khẽ nhếch lên: "Chúc mừng cậu."
Kiều Trân không hiểu lắm.
Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngây thơ, giọng mũi nặng nề: "Hả?"
Dưới ánh đèn đường ấm áp, Tần Dực Trì khẽ cười, trong đôi mắt đen lóe lên những tia sáng như ngôi sao, trông rực rỡ vô cùng