Hương Vị Tình Yêu - Nguyệt Dã Sơn Hồ

Chương 121: Tựa vào nhau, đón giao thừa hạnh phúc (2/2)



Vậy mà, Kiều Trân còn chủ động xích lại gần anh, cơ thể mềm mại gần như áp sát vào cánh tay anh, khe khẽ rên rỉ:

 

"Ưm, Tần Dực Trì..."

 

Tỉnh rồi sao?

 

Tần Dực Trì hơi cúi đầu, nhưng cô gái vẫn nhắm mắt, dường như vẫn đang say ngủ.

 

Cô như đang gặp phải ác mộng, hàng mi khẽ rung, lông mày nhíu lại, giọng nói đầy ấm ức và tội nghiệp:

 

"Không... tớ không muốn."

 

Tần Dực Trì đặt vai mình làm điểm tựa cho đầu cô, khuôn mặt hiện lên sự nghiêm trọng, giọng nói dịu dàng trấn an: "Tớ ở đây, đừng sợ."

 

"Tớ sợ." Má Kiều Trân ửng lên một lớp hồng nhạt.

 

Giọng cô càng thêm đáng thương, như thể vừa trải qua điều gì đó rất đau đớn, thì thầm: "To quá rồi..."

 

Tần Dực Trì: ?

 

Trong mắt anh hiện lên vẻ khó tin, suy nghĩ bất giác trôi dạt đến những điều kín đáo, khiến toàn thân anh nóng bừng khó chịu.

 

Không thể nào.

 

Kiều Trân thuần khiết như vậy, làm sao cô có thể mơ thấy những thứ như thế... chắc chắn là anh nghĩ quá rồi.

 

Tần Dực Trì chầm chậm thở ra một hơi.

 

Nhìn thấy Kiều Trân sắp tỉnh lại, anh suy nghĩ một lúc rồi từ từ nhắm mắt.

 

Chương trình giao thừa trên tivi chuyển từ tiết mục này sang tiết mục khác, giờ là phần biểu diễn của ba, bốn nữ diễn viên nổi tiếng.

 

Kiều Trân đột nhiên bừng tỉnh—

 

Cô mở mắt ra, nhận thấy bên cạnh có thứ gì đó đang áp sát vào, quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Dực Trì ngồi ngay đó.

 



Lúc trước hai người hình như đâu có ngồi gần thế này?

 

Kiều Trân phản xạ lập tức dịch ra xa, hơi thở trở nên gấp gáp, đầu óc rối bời, đưa tay lên che mặt.

 

Cô lại mơ thấy những hình ảnh của kiếp trước với Tần Dực Trì.

 

Ôi trời ơi, thật là xấu hổ quá đi...

 

May mà Tần Dực Trì không mơ thấy gì, nếu không thì xấu hổ lắm.

 

Kiều Trân đầu óc mơ màng, quay đầu lén lút quan sát anh.

 

Tần Dực Trì nhắm mắt, đầu hơi nghiêng về phía cô, hơi thở đều đặn, trông như đã ngủ rồi.

 

Khi anh nhắm mắt, cả người bớt đi vài phần khí chất ngạo mạn, lại trở nên cô đơn và lẻ loi hơn.

 

Giống như một chú chó lớn bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng.

 

Kiều Trân ngây ra, đến chính cô cũng không hiểu tại sao, cơ thể không tự chủ được mà trở lại vị trí cũ, dựa sát vào anh.

 

Cô chủ động dùng bờ vai mình để làm điểm tựa cho đầu Tần Dực Trì, khi anh sắp ngã xuống.

 

Cơ thể chàng trai khẽ cứng lại, một lát sau, nhịp thở đều đặn trở lại.

 

Cho đến khi cảm nhận được hơi thở nóng rực của Tần Dực Trì phả vào cổ, lan tỏa khắp cơ thể, Kiều Trân mới đột nhiên tỉnh táo.

 

Không phải, rốt cuộc cô đang làm gì thế này...

 

Nhưng bây giờ mà rời đi thì không kịp nữa, sẽ làm anh thức dậy mất.

 

Kiều Trân mím môi, chịu đựng sức nặng không đáng có, chẳng bao lâu sau, cánh tay phải của cô đã tê rần.

 

Nhưng cô không dám cử động.

 

Hoàn toàn không dám nhúc nhích.

 



Kiều Trân kiên định nhìn về phía tivi, ánh mắt ngay thẳng và nghiêm túc, như đang nhìn vào một nghi thức quan trọng.

 

Nhưng thực ra, cô chẳng nhìn thấy gì từ chương trình trên tivi, đầu óc chỉ toàn là những mớ hỗn độn.

 

Cô cũng không nhận ra nụ cười khẽ khàng xuất hiện trên môi Tần Dực Trì trong bóng tối…

 

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa lốp đốp, Tần Dực Trì mới mở mắt, ngồi thẳng dậy:

 

"Kiều Trân."

 

Kiều Trân vừa ngẩng đầu nhìn anh, vừa xoa xoa bờ vai đang ê ẩm: "Hử?"

 

Chương trình giao thừa trên tivi đã bước vào giai đoạn đếm ngược cuối cùng, tất cả khách mời trên sân khấu cùng nhau hô vang:

 

"3! 2! 1..."

 

Đồng thời, giọng nói của Tần Dực Trì vang lên bên tai cô: "Chúc mừng năm mới."

 

Tim Kiều Trân đập loạn nhịp, cô mỉm cười: "Ừ, chúc mừng năm mới!"

 

Tuyết rơi lả tả, pháo hoa bừng nở. Trong căn phòng nhỏ ấm áp, bầu không khí trở nên mờ ảo và lãng mạn.

 

Mùa đông, có lẽ cũng có thể ấm áp như thế này.

 

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Kiều Trân ngoan ngoãn bò lên bệ cửa sổ, phấn khích chỉ tay vào những chùm pháo hoa trên bầu trời: "Tần Dực Trì, cậu nhìn kìa!"

 

Trong đôi mắt của cô gái phản chiếu hình ảnh pháo hoa rực rỡ.

 

Tần Dực Trì đứng ngay bên cạnh cô, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm: "Ừ, tớ thấy rồi."

 

Pháo hoa lộng lẫy, ánh sáng chói lọi, dường như đã biến đêm đen thành ban ngày, âm thanh "lốp đốp" vang dội đến chói tai.

 

Tim Kiều Trân cũng theo đó mà đập điên cuồng.

 

Những năm sau này, năm nào cô cũng muốn đón giao thừa cùng Tần Dực Trì…