Kiều Trân nhìn đống đồ ngọt trước mặt, cảm thấy vừa vui mừng vừa bất ngờ, chớp chớp mắt, mãi vẫn chưa kịp phản ứng.
Giống như niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào đầu cô, khiến cô thấy như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh trước mắt.
Trước đây, Tần Dực Trì cũng thường mua nhiều đồ ăn vặt cho cô, nhưng cô luôn cảm thấy bây giờ thì khác.
Vì thích, nên mọi cảm giác đều trở nên khác biệt.
Lúc này, Tần Dực Trì lơ đãng nhướng mày, đôi mắt đen như màn đêm chứa đựng một chút u tối, nhìn cô cười mà như không cười, "Không thích à?"
Kiều Trân lắc đầu liên tục, có chút sốt ruột, bật thốt lên phản bác: "Tớ thích chứ..."
Tất nhiên là thích.
Cô nói với giọng lí nhí, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà, Tần Dực Trì, cậu có phải xem tớ là heo không vậy?"
Dù mỗi ngày ăn một cái, thì trong một tháng cũng sẽ tăng lên vài cân.
Hơn nữa, cô đâu có ăn nhiều đến thế!!
"Heo?" Tần Dực Trì hơi nheo đôi mắt dài, lặp lại lời cô. Sau một lúc, anh khẽ cười: "Kiều Trân, cậu thật sự không nhận ra à?"
Nhận ra điều gì?
Mỗi khi gặp anh, phản ứng của Kiều Trân đột nhiên chậm lại vài nhịp, có chút không hiểu lời anh nói.
Kiều Trân rất thật thà lắc đầu, ngước nhìn anh, trong mắt hiện lên vài phần bối rối, "Ừm?"
Tần Dực Trì bất lực thở dài, nhìn vào đôi mắt trong sáng, hồn nhiên của cô, hơi cúi người xuống, nửa đùa nửa thật:
"Tớ làm gì xem cậu là heo, rõ ràng là——"
Giọng anh bỗng nhiên ngưng lại, thêm vài phần nghiêm túc:
"Tớ xem cậu như công chúa."
Giọng anh cố ý trầm xuống, giọng nói vừa mạnh mẽ vừa cuốn hút, như một bản nhạc trầm buồn của đàn cello.
Mỗi từ đều đập mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Kiều Trân, khiến cô cảm thấy mềm nhũn cả người.
Trên sân khấu của nhà hát, đã có một màn trình diễn khác bắt đầu, ánh đèn sân khấu lấp lánh rực rỡ, nhưng ánh sáng ở góc khuất lại có phần mờ ảo.
Sự tương phản ánh sáng dường như cô lập hai người với toàn bộ thế giới bên ngoài.
Đúng lúc này, trên sân khấu, người biểu diễn đang hát một bản tình ca, ngọt ngào và đong đầy mật ngọt.
Kiều Trân đứng yên tại chỗ, dần mất khả năng suy nghĩ, ngây ngốc nhìn vào yết hầu của Tần Dực Trì.
Cô, cô không nghe nhầm chứ...
Tần Dực Trì xem cô là công chúa?
Con nai nhỏ trong tim Kiều Trân như phát điên, như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, đập thình thịch liên hồi.
Từ khi còn nhỏ, cô đã biết rằng mình không phải là công chúa trong thế giới cổ tích, cô chỉ là một hạt bụi nhỏ bé.
Rất bình thường và tầm thường.
Cô sẽ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết, là vai diễn nhỏ trong phim truyền hình... nói chung, chắc chắn sẽ không phải là nữ chính tỏa sáng rực rỡ.
Một người bình thường như cô, làm sao có ai thật lòng xem cô là công chúa được chứ...
Kiều Trân không biết liệu anh có đang đùa hay không, chỉ cúi đầu, mãi vẫn không thốt lên được lời nào, chỉ nhỏ giọng đáp lại bằng câu cảm ơn muôn thuở:
"Cảm ơn cậu."
Cảm ơn anh.
Anh thật tốt.
Đầu ngón tay Kiều Trân co lại, cô rất muốn che n.g.ự.c và nhanh chóng chạy đi, nhưng lúc này cô hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Ngay giây sau, một hộp quà nhỏ màu đen đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn. Trên hộp còn có một chiếc nơ màu hồng, tinh tế và sang trọng.
Tần Dực Trì đặt chiếc túi lớn xuống, cầm chiếc hộp bằng một tay, khẽ đung đưa trước mặt cô, giọng điệu như thể đó là điều hiển nhiên:
"Vậy, công chúa của chúng ta sao có thể thiếu vòng cổ được chứ?"
Anh mở hộp, bên trong thật sự có một chiếc vòng cổ ngọc trai.
Những viên ngọc trai trắng tròn, mịn màng và sáng bóng, phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ trong ánh sáng yếu ớt, như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.