Xung quanh có bao nhiêu người, tại sao lại chỉ chăm chăm đ.â.m mình cô!
Chắc chắn là vì thấy cô yếu đuối, dễ bắt nạt, nên mới nhằm vào cô một mình QwQ...
Kiều Trân âm thầm ghi nhớ mối thù này trong lòng.
Cùng lúc đó, nhóm nam sinh ban đầu suýt đánh nhau, loạn thành một nồi cháo, không hiểu sao đột nhiên lại đồng lòng, cùng nhau đuổi theo Tần Dực Trì.
Cả đám vây quanh anh, những chiếc xe điện đụng đủ màu sắc ùn ùn lao vào, như muốn ép anh đến mức bẹp dí.
Tần Dực Trì khẽ nâng mí mắt, nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào ghế, tư thế lười biếng, một tay điều khiển vô lăng, nhanh nhẹn thoát ra khỏi vòng vây trong chớp mắt.
Mái tóc đen lòa xòa trên trán khẽ lay động, sống mũi cao, đường nét gương mặt sắc sảo, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, khóe môi khẽ nhếch lên, ngạo mạn và bất cần.
Dù người khác có đuổi thế nào cũng không đuổi kịp anh.
Cả đám con trai "rầm" một tiếng va vào nhau, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tần Dực Trì đâu, tức giận hét lên:
"Mau, mau, chúng ta hợp sức đ.â.m xe của anh Trì đi! Sao cậu lại đ.â.m tôi!"
"Tức c.h.ế.t mất, đ.â.m cái quái gì chứ, anh ấy là tay đua chuyên nghiệp, lái xe như một con lươn vậy."
"Hahaha, tôi muốn xem ai có thể đ.â.m được xe của anh Trì đây!"
Tần Dực Trì lái xe rất thuần thục, dường như hoàn toàn hòa mình với chiếc xe này.
Rõ ràng chỉ là một trò giải trí có phần trẻ con, nhưng anh lại toát lên vẻ bất cần đầy quyến rũ, có một sức hút khó cưỡng.
Ngông cuồng đến vô bờ, và cũng ngầu đến cực điểm.
Xung quanh có rất nhiều cô gái đang đứng xem, mắt dán chặt vào gương mặt anh, thì thầm:
"Này, cậu trai trong chiếc xe điện đụng màu đỏ kia đẹp trai quá! Lát nữa mình tìm cơ hội xin số WeChat của anh ấy~"
"Nhìn như sinh viên nhỉ, anh chàng đại học đẹp trai này, chị đây thích nhất!"
Lúc này, xe của Tần Dực Trì vừa khéo dừng ngang trước mặt Kiều Trân.
Nhưng trông anh lại chẳng có vẻ gì là phát hiện ra nguy hiểm.
Trong lòng Kiều Trân bỗng bừng lên ngọn lửa mang tên "quyết tâm".
Cô mím môi, canh đúng thời cơ, đạp mạnh chân ga, đ.â.m thẳng vào xe của Tần Dực Trì.
"Rầm!"
Tần Dực Trì khẽ lắc lư, dường như không ngờ mình lại bị tập kích, nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày, khóe mắt tràn đầy ý cười.
"?" Kiều Trân chớp chớp mắt, có chút không hiểu.
Người này bị đ.â.m mà vẫn cười vui vẻ thế sao?
Trên sân, đột nhiên tất cả đều dừng lại, ánh mắt đổ dồn vào hai người họ.
"Kiều Trân giỏi quá!!"
Ngưu Nhất Phong tròn mắt, thốt lên đầy kinh ngạc: "Ôi trời! Kiều Trân thành công hạ gục anh Trì rồi!"
Lời này nghe sao mà kỳ cục, rất dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung.
Kiều Trân nghẹn lời, trong đầu hiện lên hình ảnh mờ ảo của hai bóng người phản chiếu trên cửa sổ trong kiếp trước...
Khi đó, Tần Dực Trì đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô, vừa dỗ dành vừa chiều chuộng, dịu dàng đến tột cùng:
"Trân Trân, anh thích em lắm..."
"Đừng," Kiều Trân nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi, giọng nhỏ như muỗi kêu, "anh nhẹ thôi."
"Được." Người đàn ông đáp nhẹ nhàng.
Nhưng giọng anh dịu dàng, hành động lại chẳng nhẹ nhàng chút nào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, vừa xấu xa vừa dữ dội...
Quả là một tên lừa đảo lớn!
Lần đó, chắc là lần đầu tiên của hai người họ... phải không?
Tai Kiều Trân nóng bừng lên, trái tim không ngừng đập loạn xạ.
Trong lòng cô gái nhỏ không khỏi kêu lên: A! Không được! Cậu không trong sạch nữa rồi!
Kiều Trân bỗng cảm thấy hơi bực bội, nghiêm túc xoay vô lăng, đạp mạnh chân ga xe điện đụng, đ.â.m thật mạnh vào xe của Tần Dực Trì.
Trông cô như muốn đ.â.m bay anh ra khỏi xe!
Tần Dực Trì cũng không phản kháng, nắm chặt vô lăng, để yên cho cô đâm.
Tiếng "bíp" vang lên, 15 phút đếm ngược kết thúc, tất cả các xe đều dừng lại, trò chơi kết thúc.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua thật nhanh, mọi người vẫn còn tiếc nuối: "Sao lại kết thúc rồi! A!"
Kiều Trân cũng chưa chơi đủ, cảm giác như mới chỉ trôi qua hai phút.
Thực sự, rất thích, rất thích!
Tần Dực Trì một tay tháo dây an toàn, bước đến trước mặt Kiều Trân, cười lười biếng:
"Sao rồi, vui không?"