Mọi người: "……" Sao tự nhiên thấy cậu ấy đáng bị đánh nhỉ.
Nhân viên bắt đầu mang món lên, toàn là những món Kiều Trân thích ăn:
Tôm nõn hấp, Phật nhảy tường, củ sen ngọt dẻo đường phèn, sữa chiên...
Đôi mắt Kiều Trân sáng rực, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ. Mọi người cũng bắt đầu ăn một cách điên cuồng.
Tần Dực Trì có chút lơ đãng, ánh mắt liên tục rơi trên người Kiều Trân.
Đôi môi cô hơi hé mở, ăn từng miếng nhỏ, đôi môi như cánh hoa mịn màng, căng mọng.
Cổ họng Tần Dực Trì bỗng khô khốc, hơi thở trở nên nặng nề, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:
Cô ấy trông thật dễ hôn…
Tần Dực Trì không thể ngăn bản thân nhớ lại khoảnh khắc trên đỉnh núi, khi Kiều Trân chủ động ôm chặt lấy anh, cọ cọ vào người anh.
Rõ ràng là cách mấy lớp quần áo, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại, tròn trịa của cô.
Mùi hương ngọt ngào của cô gái lượn lờ xung quanh, miệng còn gọi tên anh hết lần này đến lần khác, đôi mắt ướt trong veo, giọng nói và cơ thể đều run rẩy nhẹ nhàng.
Ôm chặt lấy nhau.
Nói cho cùng, Tần Dực Trì cũng là một chàng trai đầy sức sống, trong tình huống như vậy, làm sao anh có thể không động lòng, làm sao không có phản ứng...
"Tần Dực Trì!"
Giọng nói thực tại đột ngột kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Anh đối diện với đôi mắt trong sáng của Kiều Trân, không hiểu sao lại có chút chột dạ, giọng khàn khàn hỏi:
"Sao vậy?"
Kiều Trân giơ ly nước dừa lên, cụng ly với anh, đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết: "Không có gì, cụng ly thôi."
Không biết anh đang nghĩ gì mà tai đỏ cả lên, cô chỉ muốn gọi anh một chút thôi...
Sau bữa tối, mọi người đều ợ no, cùng nhau lên tầng trên đến một phòng karaoke đã đặt trước.
Mở cửa phòng 1110, bên trong rộng rãi thoải mái, ba chiếc ghế sofa lớn vây quanh bàn, trên bàn có đặt mấy cái micro.
Một anh chàng lao lên ghế sofa, hào hứng mở ba lô ra: "Tôi còn mang theo bài chơi thật hay thách đây, mọi người có chơi không!!"
Mọi người bỗng dưng đổ dồn ánh mắt về phía Kiều Trân, như thể cả căn phòng đang chờ cô trả lời.
"......"
Cả đống ánh mắt nhìn chằm chằm, Kiều Trân hơi ngừng thở, nhẹ nhàng gật đầu: "Chơi."
"Kiều Trân chắc chắn không, bọn này chơi lớn lắm đấy, thua thì phải uống nước ép khổ qua kinh dị, đắng lắm đấy!!"
Kiều Trân căng mặt suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc gật đầu:
"Tớ chơi."
Cô cũng muốn tham gia cùng họ, muốn chơi cùng với Tần Dực Trì...
Vả lại dù có thua, cũng chỉ là uống nước ép khổ qua thôi mà, đâu phải thuốc độc.
Cô! Không! Sợ!
Tuy nhiên, khi nhân viên mang đến một chai nước ép khổ qua màu xanh đậm đầy c.h.ế.t chóc, gương mặt căng thẳng của Kiều Trân dần dần sụp đổ.
Đây… không phải là nước ép khổ qua thêm nguyên liệu bí ẩn chứ?
Chương Dực kiên nhẫn giải thích: "Đặc sản của quán này là nước ép khổ qua bí ẩn, có thêm thuốc bắc, tốt cho sức khỏe, lại làm đẹp da, chỉ là rất khó uống thôi. Đây cũng là món nổi tiếng của quán, vì hương vị đặc biệt, doanh số còn cao hơn cả các loại nước uống khác."
Kiều Trân: "… Đúng là đặc biệt thật."
Các chàng trai bắt đầu rót nước ép khổ qua đen tối vào những chiếc cốc nhỏ, vừa rót vừa giả vờ kêu la ầm ĩ.
Ngón tay Kiều Trân chạm vào một chút nước, cô không kìm được mà đưa lên mũi ngửi.
Có một mùi thơm nhẹ.
Mùi vị… chắc cũng không tệ lắm nhỉ?
Kiều Trân tò mò cúi đầu, khẽ l.i.ế.m thử.
Ngay giây tiếp theo, vị đắng xộc thẳng vào vị giác, gấp trăm lần so với thuốc bắc đắng nhất, lan tỏa trên từng nụ vị giác.
Chết mất...
Đắng thật sự, đắng khủng khiếp, khó uống vô cùng.
Kiều Trân muốn khóc mà không được, đôi mày nhíu lại đầy ấm ức. Cô vốn dĩ ghét nhất là vị đắng, giờ chỉ muốn cắt bỏ lưỡi mình đi.
Đúng lúc đó, một viên kẹo chanh ngọt ngào đã bóc một nửa gói được đưa đến bên miệng cô, như nước khoáng giữa sa mạc, mang theo sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Không biết từ lúc nào Tần Dực Trì đã ngồi bên cạnh cô, giơ tay đút kẹo cho cô, giọng nói đầy mê hoặc:
"Há miệng ra, ăn kẹo."