"Tôi uống thay cho cô ấy."
Như thể đó chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể.
Lời vừa dứt, như một chùm pháo hoa bùng nổ trong đầu Kiều Trân, rực rỡ, lấp lánh.
Thật đẹp, thật chói sáng.
Các chàng trai nhìn nhau, cười đầy ẩn ý: "Ồ~~~"
Kiều Trân chớp chớp mắt, vội vàng mở một viên kẹo cứng vị cam từ trên bàn, đặt vào tay Tần Dực Trì.
Cô cúi đầu, không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu…
"Nhanh nào! Ăn bánh thôi! Hát karaoke nào!" Các chàng trai hò reo phấn khởi.
Bánh kem là loại Tần Dực Trì đã đặt từ trước, rất nhanh được nhân viên mang vào.
Chiếc bánh tiramisu hai tầng khổng lồ.
Trên bánh có một chú thỏ nhỏ xinh xắn, dễ thương đang dựa vào một chiếc xe máy nhỏ.
Chiếc xe máy làm bằng sô cô la.
Và chú thỏ nhỏ xinh được làm bởi đôi bàn tay khéo léo của thợ làm bánh.
Chúng nằm sát nhau, thân mật gắn bó.
Trái tim Kiều Trân bất giác đập mạnh, trong đầu hiện lên một suy nghĩ…
Những chàng trai vừa uống nước ép khổ qua đắng ngắt kia đã không thể chờ đợi thêm để được nếm chút gì ngọt ngào, muốn cầm lấy bánh ăn ngay lập tức.
Nhưng cuối cùng, họ vẫn kiềm chế, bật bài hát "Chúc mừng sinh nhật" trên màn hình KTV, không quên thắp một cây nến vàng.
Giữa tiếng hát chúc mừng sinh nhật, Tần Dực Trì cũng nhắm mắt và ước một điều ước.
Anh chưa bao giờ tin vào những điều ước.
Nhưng—
Anh vẫn cầu nguyện không ngừng.
Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, anh nghe rõ giọng nói êm dịu, ngọt ngào của Kiều Trân, từng từ từng chữ nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Cô nói: "Tần Dực Trì, chúc cậu luôn vui vẻ~"
"Phù——"
Tần Dực Trì mở mắt, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến, rồi bắt đầu cắt bánh.
Mọi người háo hức xúm lại.
Kiều Trân lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, không khỏi thắc mắc điều ước mà Tần Dực Trì đã ước là gì.
Trong lúc đang suy nghĩ m.ô.n.g lung, một miếng bánh tinh tế đã được đặt trước mặt cô.
Đó là miếng bánh đầu tiên mà Tần Dực Trì cắt ra, anh còn đặc biệt lấy chú thỏ nhỏ xinh xắn đặt lên trên miếng tiramisu.
Anh khẽ cúi người, hạ thấp giọng nói, chỉ đủ để hai người nghe thấy:
"Chú thỏ nhỏ này chính là cậu."
Hơi thở ấm áp thoang thoảng mùi cỏ cây nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể Kiều Trân.
"Cảm ơn." Cô đưa tay nhận lấy miếng bánh, bỗng nhiên thấy tai nóng bừng, đầu óc rối bời.
Kiều Trân cúi đầu nhìn chú thỏ nhỏ, nó trắng muốt, mềm mại, cười rạng rỡ.
"Đáng yêu quá!"
Đôi mắt Kiều Trân sáng rực như sao, cô cũng mỉm cười.
Sau đó, cô nhẫn tâm cắn mất đầu chú thỏ nhỏ, chỉ để lại phần thân không đầu.
Tần Dực Trì đang cắt bánh cho người khác, nhưng ánh mắt không ngừng dõi theo Kiều Trân, trong lòng dâng lên đủ mọi cảm xúc.
Cô giống như một chú thỏ nhỏ bị mẹ bỏ rơi, vì vậy mà học cách ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nỗ lực để làm hài lòng người khác, vụng về dâng củ cà rốt quý giá của mình cho người khác, mong nhận được một phản hồi chân thành.
Nhưng người ta lại giẫm đạp lên củ cà rốt của chú thỏ nhỏ, không thương tiếc nghiền nát trái tim cô.
Cô chỉ biết ngồi co ro, đói bụng trong góc, cúi đầu tự nói với mình:
"Chẳng lẽ mình không xứng đáng sao, hay mình chưa đủ tốt ở điểm nào…"
Thực ra cô không hề ngốc nghếch, ngược lại, cô vô cùng nhạy cảm, có thể cảm nhận được sự quan tâm của người khác, sự đặc biệt mà người khác dành cho cô, cảm xúc của họ đối với cô.
Nhưng vì đã bị lừa dối, cô không dễ dàng tin tưởng nữa, vô thức né tránh, thậm chí là phủ nhận chính mình.
Trái tim Tần Dực Trì mềm nhũn ra.
Anh cúi đầu nhìn miếng bánh trong tay mình, hàng mi đen như lông quạ phủ một bóng đen, đưa tay xoa nhẹ trán.
Không sao, ngày dài còn phía trước...
Anh sẽ cho thỏ nhỏ nhiều nhiều cà rốt hơn nữa.