Kiều Trân nhẹ nhàng đặt micro xuống, nở một nụ cười dịu dàng, hơi ngại ngùng vì được khen ngợi.
Mọi người hát đến gần 10:30 tối mới chuẩn bị kết thúc, trước khi ra về còn định chụp ảnh lưu niệm.
Ngưu Nhất Phong gọi phục vụ đến giúp chụp ảnh, hớn hở chen lên ghế sofa: "Nào nào, chụp hình nào, cười lên nào!"
Vừa nghe đến chụp ảnh chung, hàng mi của Kiều Trân khẽ rung, ngón tay bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, cô lặng lẽ mím môi.
Cô không thích chụp ảnh chung.
Trong những bức ảnh gia đình, em trai luôn đứng ở trung tâm, mẹ và cha dượng đứng hai bên, còn cô thì luôn bị ép vào góc, thậm chí nhiều khi còn không có mặt trong ảnh.
Trong album ảnh trên tủ đầu giường của mẹ, không có dấu vết của cô.
Bởi vì cô không quan trọng.
Cô là người thừa trong gia đình.
Lơ đễnh một lúc, Kiều Trân lại nhớ về năm ngoái, khi cô tổ chức sinh nhật cho Kỷ Hiến, cũng tại một phòng karaoke.
Họ chơi những trò như lắc xí ngầu, uống rượu, mà cô không biết chơi cũng chẳng hiểu gì, chỉ ngồi lặng lẽ hát một mình.
Cuối cùng, Vũ Văn Kiếm đề nghị chụp ảnh chung, Kỷ Hiến hiển nhiên đứng ở trung tâm, xung quanh là mấy chàng trai.
Kiều Trân chỉ lặng lẽ ngồi ở rìa, trong góc ít ai chú ý, cả người co lại, im lặng và khiêm nhường.
Sau đó, bạn bè của Kỷ Hiến đăng bài lên mạng xã hội, còn cố tình cắt cô ra khỏi ảnh...
Những ký ức từng trải qua lướt qua tâm trí, mang theo chút đắng cay, dần dần nhấn chìm cô, khiến cô khó thở.
Kiều Trân dụi mắt, cảm thấy hơi mệt, vô thức định lùi ra xa.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô lại.
"Đi đâu thế?"
Ánh mắt Tần Dực Trì sâu thẳm, trong ánh mắt ấy có chút nghiêm túc, anh vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, mỉm cười:
"Lại đây."
Khi anh cười, nốt ruồi dưới mắt phải càng trở nên rực rỡ, quyến rũ và đầy mê hoặc.
Trước đây sao cô không nhận ra anh lại đẹp trai, cuốn hút đến thế?
Kiều Trân nhất thời bị vẻ đẹp làm choáng váng, ngơ ngác để anh kéo vào vị trí trung tâm.
Còn là vị trí trung tâm...?
Trông như thể là sinh nhật của cô vậy.
Trong lòng Kiều Trân dâng lên một cảm giác khó tả.
Cô khẽ nhích m.ô.n.g một chút, tay nắm nhẹ lấy áo Tần Dực Trì: "Cậu lại gần chút đi."
Tần Dực Trì thản nhiên "ừ" một tiếng, cơ thể nóng rực của anh ngồi sát lại, gần như chạm vào cô.
Kiều Trân không hề thấy có gì bất thường, cô giơ tay làm dấu "V" với ngón tay, hướng mắt về phía ống kính, đôi mắt sáng lấp lánh.
Người phục vụ cúi người, cố gắng tạo dáng chuyên nghiệp nhất, cầm máy ảnh lia liên tục.
Các chàng trai vừa chụp vừa tạo dáng kỳ quặc, nhìn những bức ảnh đã chụp xong mà rất hài lòng.
Chương Dực định đăng lên mạng xã hội, bỗng gãi đầu hỏi:
"Kiều Trân, mình đăng ảnh gốc lên thẳng được chứ? Em gái mình đăng bài phải có chút chỉnh sửa, nếu không em ấy không cho đăng!"
Kiều Trân không quá để ý đến điều này, giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao, cứ đăng thẳng đi."
Vừa dứt lời, ảnh đã ngay lập tức tràn ngập khắp các trang cá nhân của mọi người, đủ các kiểu chú thích không theo lề lối.
Kiều Trân thường rất ít khi đăng bài lên mạng xã hội, nhưng hôm nay cũng không thể không theo dòng chảy, đăng một bài cho có không khí.
Cô không viết chú thích gì, chỉ đơn giản đăng vài bức ảnh gốc.
Có ảnh hoàng hôn, bánh kem, và cả ảnh chụp chung...
Trong ảnh chụp chung, cô và Tần Dực Trì ngồi ở vị trí trung tâm, khuôn mặt mọi người đều rạng rỡ với nụ cười, đó là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
Lơ đãng nhìn vào, ánh hoàng hôn rực rỡ và ấm áp từ buổi chiều dường như vẫn còn đọng lại trong lòng cô, từng chút từng chút xua tan bóng tối.
Cô thầm nghĩ, chắc chắn mình sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay.
Trên đường trở về trường, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cả nhóm chầm chậm bước đi.
Các chàng trai khoác vai nhau đi trước, Kiều Trân và Tần Dực Trì đi cuối cùng.
Đêm buông xuống, bầu trời đen kịt đầy sao lấp lánh, như dải ngân hà chảy tràn.
"Tối nay bầu trời đẹp quá."
Kiều Trân ngẩng lên nhìn vầng trăng sáng, không kìm được mà nở nụ cười.
Cô không biết rằng, có một ánh nhìn rực lửa đang đặt lên người cô.
Tần Dực Trì nhìn theo ánh mắt cô, cũng ngước lên nhìn trăng, ghi nhớ tất cả những hình ảnh này vào lòng.
"Ừ, rất đẹp."
Điều ước sinh nhật năm nay của anh là—
【Yêu thầm thành sự thật】