Năm đó Đoạn Y Hàn ôm tỳ bà xuất hiện, đó là thiếu niên tranh nhung gấm vấn đầu, một đoạn lụa đỏ chưa biết số—— ca tiên tuyệt đại phong hoa kia, thế mà lại là mẹ hắn?
"Mẹ ta nhờ cơ duyên xảo hợp khi ấy, kết bạn với Nam Cung Nghiêm, cũng là thành chủ thứ chín của Nho Phong Môn khi ấy. Hắn biết ít thơ ca trù phú, miệng rất ngọt, lớn lên cũng tuấn tiếu." Mặc Nhiên dừng một chút, "Mẹ ta đi gặp thử, thích người này."
Tiết Mông bên cạnh nghe thấy không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm: "Sao có thể..."
"Này... Ít nhất cũng đã định tình rồi, ngày đêm tiếp xúc, mẹ ngươi không cảm thấy ư?"
Mặc Nhiên cười lạnh: "Nếu bà ấy cảm thấy, cũng sẽ không có nhiều chuyện sau này như vậy. Nam Cung Nghiêm rất biết bịa lời nói dối, huống chi gã chỉ ở Tương Đàm một thời gian ngắn, mẹ ta căn bản không kịp phát hiện sự thật về gã. Sau đó, có phong thư thần bí đến từ Lâm Nghi. Nam Cung Nghiêm sau khi nhận được phong thư thần bí ấy, vội vội vàng vàng rời khỏi Tương Đàm."
"Mẹ ngươi không hỏi gã đi đâu ư?"
"Gã đi nửa đêm, ngay cả lời từ biệt mẫu thân ta cũng chẳng có. Bọn họ làm quyến lữ mấy tháng, cuối cùng Nam Cung Nghiêm chỉ chừa lại cho một chồng lá bạc, một tờ giấy viết hai chữ "đừng mong nhớ", bốc hơi khỏi nhân gian như vậy."
Có nữ tu thở dài: "Ầy, những ca nữ nhạc phường, tiểu quan lê viên, khó tìm nhất chính là người thật lòng. Cũng quá đáng thương."
Sau khi nàng cảm thán, lại không nhịn được tò mò, tiếp tục hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Mẹ ngươi có phải không cam lòng bị tình lang vứt bỏ, nhờ người đi tìm gã?"
Mặc Nhiên lắc đầu: "Mẹ ta tính tình ôn nhu lương thiện, có hơi nhút nhát. Bị người ta vứt bỏ, cũng chỉ nuốt cay đắng xuống, không đi gây chuyện... Nhưng không lâu sau đó, bà ấy phát hiện rằng bà ấy có thai."
Vương phu nhân nghe tới đây, không khỏi "A" một tiếng, ánh mắt thống khổ, nhìn Mặc Nhiên, lại không biết nên nói gì.
"Nhạc phường đồng ý tiếp tục giữ bà lại. Nhưng có yêu cầu, bà không được sinh đứa nhỏ ra. Nữ nhân từng sinh con, sẽ không múa được đẹp nữa, bọn họ không muốn hao hụt tiền lãi."
Mặc Nhiên nhắm mắt: "Mẹ ta không chịu, ma ma liền muốn đòi chút tiền tùy bút chuộc thân của bà. Vì thế và mang hết tiền mình có được, trang sức tinh xảo trên người, ngay cả đôi giày thêu dưới chân cũng cho nhạc phường, đổi lấy thân tự do, muốn tới Lâm Nghi tìm cha ta."
Vương phu nhân nhẹ giọng nói: "Nàng là một thân nữ tử không xu dính túi, từ Tương Đàm tới Lâm Nghi thế nào được?"
Mặc Nhiên nói: "Có người giúp bà ấy."
"Là ai?"
"Tuân Phong Nhược." Mặc Nhiên nói, "Tuân tỷ tỷ biết mẹ ta rời khỏi nhạc phường, nửa đêm chạy đuổi theo ra ngoài thành, tỷ ấy đưa tất cả tiền còn dư cho mẹ ta, cũng nói cho mẹ ta—— nếu không tìm thấy cha ta, đừng ngại tới Túy Ngọc Lâu tìm tỷ ấy, hai tỷ muội nhất định có thể sống tốt."
Huyền Kính đại sư thở dài: "Có loại nghĩa khí này, đúng là không nên coi thường nữ tử yếu đuối."
Khương Hi hỏi: "Về sau thì sao? Mẫu thân ngươi tìm thấy Nam Cung Nghiêm không?"
Mặc Nhiên im lặng một lát, cười nhạo: "Tìm thấy chứ. Tuy rằng thân phận và tên Nam Cung Nghiêm để lại đều là giả, nhưng mẹ ta chẳng cần tốn nhiều công sức đã tìm thấy gã."
Có kẻ kinh ngạc nói: "Hả? Còn có bản lĩnh thông thiên như thế?"
"Thật ra không có bản lĩnh thông thiên, chẳng qua là trùng hợp thôi."
Mọi người nhìn quanh lẫn nhau, trên mặt đều có chút hoài nghi: "Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, thành chủ Nho Phong Môn đều ít xuất đầu lộ diện như nhau cả."
"Bọn họ quả thật rất ít xuất hiện..." Trên mặt Mặc Nhiên mang một tầng tối tăm, "Có điều, lúc đại hôn và tiệc tròn tháng, Nho Phong Môn đều sẽ mở tiệc lớn, ở trên thành cao nhận lời chúc. Không phải ư?"
Mọi người nghe đều kinh ngạc: "Lúc trước Nam Cung Nghiêm nhận được thư, chẳng lẽ là giục gã về thành hôn ư?"
Có kẻ khác lại nhớ tới: "A, nhớ rồi, thê tử kết tóc của Nam Cung Nghiêm hình như là con gái nhà phú hào giàu có, nên không phải gã bị buộc phải bất đắc dĩ, nên mới bỏ rơi ca kĩ đính ước cùng mình, trở về thành thân với con gái nhà giàu kia chứ..."
Biểu tình Mặc Nhiên cực kỳ đạm mạc: "Không hề bị buộc phải bất đắc dĩ. Cũng không phải quay về thành thân. Lúc hắn nhận được lá thư kia, kỳ thật trong thư có nội dung—— là chưởng môn Nho Phong Môn bảo gã, thê tử gã sắp lâm bồn, bảo hắn về chăm sóc."
Tiết Chính Ung vẫn luôn trầm mặc lập tức biến sắc, ông nói: "Nên lúc Nam Cung Nghiêm du ngoạn ở Tương Đàm, kỳ thật đã là đàn ông có vợ?!"
"Ừ." Mặc Nhiên rũ mắt, cũng thật là làm khó hắn, chuyện như vậy giờ kể lại, thế mà trên mặt không có biểu tình đau khổ quá mức, hắn bình tĩnh nói, "Nam Cung Nghiêm vì thê tử mang thai, thân thể không khoẻ, dễ sinh non, nên ra ngoài giải sầu. Gã gặp mẹ ta, thích trong lòng, nên nói dối rằng gã chưa đón dâu bao giờ, kiếm được niềm vui từ mẹ ta."
Có người phẫn nộ dậm chân nói: "Tên này đúng là không bằng cầm thú!"
"Vợ trong nhà có mang, mình thì du sơn ngoạn thủy, còn có luôn cả con ở bên ngoài, ầy."
"Đoạn Y Hàn này đúng là xui xẻo tột cùng, Nam Cung Nghiêm có thể nhận nàng ư?"
Đáp án đương nhiên chẳng cần nói cũng biết. Mọi người dâng trào oán hận, ánh mắt đối với Mặc Nhiên lại có nhiều phần thương hại. Nhưng Mặc Nhiên đối với việc mọi người thấy hắn thế nào lại không để ý, hắn chỉ tiếp tục kể câu chuyện của mẫu thân.
Nói bí mật mang trong lòng hai đời, đây là lần đầu tiên hắn nói ra công bằng. Hắn thế mà trong đau đớn vô cùng, lại sinh ra vài phần thoải mái.
Mặc Nhiên nói: "Lúc ấy tiệc ở Lâm Nghi tàn, thành chủ Nho Phong Môn mở múa lân mừng. Mẹ ta đến trước toà thành thứ chín, thấy trên tầng thành treo hoa kết đỏ, Nam Cung Nghiêm ôm vợ con, cúi xuống hỏi thăm bá tánh, ném bánh kẹo hoa quả mừng. Mẹ ta sau đó... Không đi tìm gã nữa. Khi đó bà ấy đã dùng hết tiền, tiền để quay về Tương Đàm cũng không đủ, qua hơn nửa năm, ở ngay phòng chứa củi bỏ hoang, sinh ra ta."
Khương Hi hỏi: "Vậy sau đó các ngươi quay về Túy Ngọc Lâu ở Tương Đàm không?"
Mặc Nhiên lắc đầu: "Lúc ta sinh ra, thân thể rất yếu, không đủ sữa đã sinh bệnh, căn bản không có sức đi đường. Bà ấy vì khám bệnh cho ta, cầu xin hết các đại phu trong thành, không có ai muốn giúp bà ấy... Sau đó bà ấy bất đắc dĩ, đành phải bế ta, nghĩ cách vào Nho Phong Môn tìm gặp Nam Cung Nghiêm."
Một năm ấy, mẫu thân suy nhược bế đứa trẻ sơ sinh, phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt tình lang.
Nam nhân kia không hề vui sướng, chỉ có sợ hãi và kinh ngạc vô tận, thậm chí còn có phẫn nộ.
Gã có kiều thê con thơ, thê tử là con gái nhà giàu nổi danh có hy vọng, sinh ra bé trai trắng trẻo đáng yêu, một nhà hoà thuận mỹ mãn—— Đoạn Y Hàn trong mắt gã chỉ như phân chuột, muốn phá hỏng thanh danh, phá hỏng gia đình toàn viên của gã.
Nàng bất an trong lòng.
Hắn dựa vào đâu muốn nhận bọn họ?
Sợ nàng phá hỏng mọi chuyện, Nam Cung Nghiêm cũng cho nàng đủ tiền, để nàng nhanh nhanh cút khỏi Nho Phong Môn, Đoạn Y Hàn ôm hy vọng cuối cùng, ngậm nước mắt: "Con còn chưa đặt tên, chàng có thể hay không..."
Gã giận dữ trợn mắt nhìn, mắt thanh như sắt: "Cút! Mau cút đi! Đây không phải con ta, ngươi đừng có mà chút mặt mũi cũng không cần nữa, cút đi!"
Nàng bị đẩy ra khỏi cửa thô bạo.
Không có thời gian thương tâm, tiếng khóc đứa bé trong lòng đã mỏng manh như vậy, tay chân lạnh như băng, như một con mèo con chỉ còn hơi thở thoi thóp, cuộn tròn trong ngực nàng.
Nàng gọi nó, nó liền mở đôi mắt đen nhánh, ngây thơ mờ mịt nhìn nàng, không có chút bướng bỉnh, thực ngoan, cũng thực an tĩnh.
Nàng nhịn lại nước mắt, bế nó tới y quán.
Đại phu y quán quát nàng: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, chỗ bọn ta không phải Tế Thế Đường, sao có thể khám bệnh cho con ngươi? Không có bệnh thì——"
Nàng vội mang tiền Nam Cung Nghiêm bố thí cho nàng, để tống cổ nàng đi móc ra, luống cuống tay chân, sợ người khác làm đứa con nhỏ trong lòng nàng giật mình.
Trong mắt nàng loé thê lương không ngừng cúi đầu cúi người: "Có tiền, đại phu, có tiền. Đại phu, cầu xin các ngươi, xin hãy thương xót, cứu con ta với. Ngươi, ngươi xem, nó còn nhỏ như vậy..."
Y quán cũng không phải toàn kẻ vô lương tâm, chỉ là lúc trước bị nữ nhân này cầu xin tới phiền, xem bệnh cho thuốc lại chẳng có lợi gì, nên mới thô bạo cự tuyệt nàng. Nếu nữ nhân này có thể trả đủ tiền cho bọn họ vậy thì thái độ họ liền tốt ngay.
Thảo dược, châm cứu.
Bệnh quá nặng, còn phải ở lại trong y quán. Bệnh tình Mặc Nhiên khi tốt khi xấu, triền miên mấy tháng, mới rốt cuộc khoẻ lại. Mà lúc này, tiền trên người Đoạn Y Hàn cũng đã chẳng còn bao nhiêu. Nàng cảm tạ đại phu, bế con trai rời đi. Mắt thấy mùa đông sắp tới, nàng sợ con thơ vì mùa đông lạnh mà ốm, nên lại mua thêm một chiếc áo nhỏ, cùng một chiếc cũi nhỏ.
Xong hết, tiền cũng cạn, nàng không thể quay về Tương Đàm. Nhưng Đoạn Y Hàn ngồi trong phòng chứa củi bỏ hoang, nhìn tiểu gia hoả ngậm ngón tay, cười khanh khách với mình, lại cảm thấy thật vui vẻ, thật bình thản.
Nàng xưa nay luôn là người no đủ.
"Mẹ nên gọi con là gì bây giờ?"
Đứa nhỏ ê ê a a sẽ không nói được.
Đoạn Y Hàn nhóm một đống lửa, ôm đứa nhỏ ngồi bên sưởi ấm, trêu đùa nó.
Đứa trẻ cười, nàng cũng cười theo.
Ánh lửa chợt loé cháy rực, phòng ốc rách nát cũ kỹ, nhưng vì một ngọn lửa này, nàng cảm thấy cực kỳ ấm áp, nàng vuốt ve gương mặt nhỏ của hắn, nghịch chiếc chân nhỏ đá đá của hắn cười ha ha thành tiếng.
Nàng suy nghĩ một lát nói: "Nếu không, gọi con là Nhiên nhi nhé."
Trên mặt Đoạn Y Hàn hình như có cô đơn trong chớp mắt: "Ta không biết nên đặt con họ gì, con không thể mang họ Nam Cung, nhưng cũng không thể theo họ mẹ, họ của mẹ là ma ma ở nhạc phường cho, con mà theo mẹ, cũng có hơi quái... Mẹ chỉ gọi con là Nhiên nhi, được không?"
Mặc Nhiên vui tươi hớn hở cắn ngón tay, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
"Tiểu Nhiên nhi, chờ tới đầu xuân, chúng ta quay về Tương Đàm nhé." Đoạn Y Hàn vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, "Mẹ sẽ đánh tỳ bà, còn múa nữa. Nơi ấy có Tuân cô nương, muội ấy là tỷ muội tốt của mẹ, nhất định sẽ rất thích con, con phải ngoan, học gọi di nương nhanh một chút... Ừm, được rồi, tính tình muội ấy không tốt, con vẫn nên tập gọi tỷ tỷ thôi. Gặp mặt, nhất định phải bảo Tuân tỷ tỷ tốt, như vậy mới có kẹo ăn, đã biết chưa?"
"Nhiên nhi, đợi thêm chút nữa, mùa đông sẽ qua nhanh thôi, chờ xuân về hoa nở, chúng ta liền về nhà."
Nhưng mùa đông này, chung quy vẫn hơi dài.
Một năm đó, Hạ Tu Giới lén lút lan tràn, Lâm Nghi xây cao thành bảo vệ, nghiêm cấm bá tánh tầm thường ra vào, nên Đoạn Y Hàn chẳng có cách nào rời khỏi.
Nàng tới một tiệm làm kiếm sống, muốn kiếm chút tiền sống tạm bợ chăm con. Nhưng trên đời chẳng có chuyện gì không bị lộ, không biết là ai tiết lộ tình sử phong lưu của chồng cho thê tử Nam Cung Nghiêm, nói ngắn lại, không lâu sau đó, Đoạn Y Hàn bị chính chủ quán bán bánh bao đuổi nàng ra khỏi tiệm, không chút lý do.
Từ đó về sau, Đoạn Y Hàn bị xa lánh, ở Lâm Nghi không tìm được nghề để sống tạm, cũng chỉ có thể dắt con thơ bán nghệ ăn xin. Rất nhiều lần, nàng ở đầu đường nhu uyển cất giọng hát, mầNm Cung Nghiêm phi ngựa lướt qua, tuỳ tùng phía sau mênh mông cuồn cuộn, vụt qua trước mặt nàng.
Gã chột dạ, muốn tránh nàng.
Kỳ thật hắn làm vậy không cần thiết, tuy Đoạn Y Hàn nhu nhược, lại mang ngạo cốt, nàng chỉ hát tiểu khúc ở Tương Đàm, cũng không liếc mắt nhìn người nam nhân này một cái, càng không khóc lóc kêu than bên đừng với tình lang xưa, tại sao gã lại bạc tình quả tín như thế.
Gã kỳ thật căn bản không hiểu nữ tỳ bà này có bao nhiêu cao ngạo.
"Thấy nàng nước mắt đầy mặt, trang phục tuy lam lũ dung mạo hiền lành, người lạ mới gặp không biết mặt, sẽ dừng mắt xem ta như thế nào?"
Có người đi qua trước mặt nàng, tiện tay ném cho nàng một đồng tiền.
Nàng như nhạc tiên nương tử phong hoa tuyệt đại năm đó, rũ mắt làm phúc, ôn nhu nói: "Đa tạ lòng tốt của lão gia."
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, khói lửa Hạ Tu giới không ngừng, Lâm Nghi sống chết mặc bây, tường thành vững trãi vẫn luôn cao cao dựng đứng.
Một dựng này, kéo dài suốt năm năm.
Mặc Nhiên năm tuổi.
Có một ngày, Nam Cung Nghiêm cãi nhau với thê tử, trong lòng buồn phiền, liền đông chuyển tây chuyển, đi dạo tới từ chợ phía tây. Hôm đó trời tiết cũng đẹp, gã giúp xuống tay, hứng thú mà ngó nghiêng từng cửa hàng trang sức, từng cửa hàng điểm tâm. Có ông cụ đánh cờ dưới cây đa lớn.
Lâm Nghi xưa nay luôn là phúc địa, Hạ Tu Giới chết bao nhiêu người thì có liên quan gì? Bọn họ ở đây, trăm năm luôn ca vũ thăng bình.
Nam Cung Nghiêng đi tới xem nhóm người chơi cờ.
Gã mặc thường phục ra ngoài, mọi người không nhận ra gã, gã liền vui tươi hớn hở mà ở bên cạnh chỉ cao chiêu, làm cho mọi người cuối cùng phiền tới lợi hại, đuổi gã đi chỗ khác.
Nam Cung Nghiêm ăn xẹp, trong lòng không thoải mái, tới trước vài bước, lại đứng dưới cây đại thụ, nhìn một lồng chim hoàng anh, chim hoàng anh trong lồng sắt hót vang thanh thuý.
Có lẽ là ánh mặt trời quá đem, làm lòng người thoải mái, Nam Cung Nghiêm đứng dưới tàng cây ngãm nghĩ, bỗng nhớ tới năm năm trước, cô nương trong Tương Đàm lâu nhu uyển ôn hoà kia.
Hắn ngẩng đầu, đùa với chim hoàng anh, nói: "Ầy, sẽ hát Tương khúc ư?"
Chim hoàng anh đương nhiên không hát, vẫn chỉ hót vang chiếp chiếp.
Chợt nghe phía sau có tiếng nói trong sáng, có người nhu tình như nước mà ngâm nga: "Đám mây tự do trôi thấp trong gió lạnh, băng tuyết đầy trời như bị gió thổi đóng băng." Giọng như châu ngọc, chuỗi ngọc leng keng.
Gã dường như đã qua mấy đời, bỗng dưng quay đầu lại.
Bởi vì vẫn luôn cố tình tránh né, gã đã lâu rồi không gặp nàng, giờ khắc này, các phố xá rộn ràng nhốn nháo sầm uất, lui tới một đám người, gã bỗng nghe thấy một giọng nữ nhân nhẹ nhàng ôn nhu—— như nhiều năm trước, lời trong mộng mà gã không dám nói với thê tử.
Hắn lại gặp nàng.
Đoạn Y Hàn đưa theo một đứa trẻ mong manh yếu đuối, hai mẹ con đứng bên đường, nàng rũ đôi mắt hát tiểu khúc mà mọi người ngàn kim khó mua ngày xưa, hy vọng có thể nhận được chút tiền thương hại của quân tử qua đường, một bữa cơm.
Nàng nhẹ nhàng xướng: "Đường núi rộng này trước đường nhỏ sau núi, núi phía trước núi phía sau ngàn người qua đường..."
Trước mặt vô số người qua lại, không ai vì nàng dừng lại.
Tuy hát dễ nghe, nhưng không phải vật thật, nàng chỉ hát, không ai nguyện ý trả tiền vì nàng.
"... Lệnh lang dễ dàng thấy lang khó, nhìn phòng ngự xa nước lạnh lặng yên." Bỗng nhiên, có một đôi giày thêu tơ vàng, khảm thuý ngọc xuất hiện trước mắt nàng, nàng nghe thấy nam nhân thấp giọng ngân nga hết khúc của nàng, "Hồng nhan số tẫn thư không tới, giếng đài tích nước mắt đợi quân xem."
Đoạn Y Hàn sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nâng mắt lên.
Nàng lại gặp được gã.
Gã vẫn như năm năm trước, anh tuấn tiêu sau, khí vũ hiên ngang, diện mạo tuấn mĩ cực độ. Gã không già đi một chút, năm tháng không để lại chút dấu vết trên mặt gã.
Đoạn Y Hàn thấy bóng dáng mình trong mắt gã. Từ thiếu nữ kiều hoa chiếu thuỷ năm năm trước, thành mặt đầy gió sương, tư sắc toàn vô, làm người sinh lòng chán ghét bây giờ.
Nhưng ánh mắt Nam Cung Nghiêm nhìn nàng, quả nhiên lại có chút thâm tình.
Nhiều năm đón dâu, thê tử nghe nói tình xử ngày xưa của gã, tuy không dám nói rõ, lại cũng mọi cách không vui, động hay không động cũng phát giận tự cao tự đại, con trai cũng hư hỏng không chịu nổi. Hôm nay gã đứng trước mặt Đoạn Y Hàn, thấy dáng vẻ nàng như thế, trong lòng thế mà cũng sinh ra chút áy náy và thương tiếc.
Đoạn Y Hàn ngậm miệng, rủ làn mi, không hát.
"Mẹ?" Mặc Nhiên bên cạnh nghi hoặc khó hiểu, nghi hoặc nhìn nàng.
Đoạn Y Hàn nói: "Hôm nay mẹ mệt rồi, về nhà thôi."
Mặc Nhiên liền nghe lời gật đầu, cười nói: "Chúng ta trở về nghỉ ngơi, cơm chiều cứ để con nghĩ cách."
Hai mẹ con nắm tay định rời đi.
Nam Cung Nghiêm gọi nàng lại: "Nàng..."
Ánh mắt lại dừng trên người Mặc Nhiên.
Đứa nhỏ này vừa gầy vừa nhỏ, y phục mặc rách te tua, nhưng lại rất hiểu chuyện, mặt lớn lên cũng xinh đẹp.
Nam Cung Nghiêm đột nhiên ý thức được, đây chính là con trai gã đó.
Là cốt nhục của gã.
Gã vươn tay, xoa xoa đầu Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên không biết gã là ai, híp mắt, tuỳ ý người nam nhân này làm rối mái tóc đen của hắn: "Ưm..."
Nam Cung Nghiêm nhớ tới một năm kia, Đoạn Y Hàn bế đứa bé nhỏ như mèo con, tới trong phủ cầu xin gã cứu giúp.
Khi đó nàng nói: "Nó còn chưa có tên."
"Ngươi tên gì?" Nam Cung Nghiêm hỏi.
"Nhiên nhi."
"Họ thì sao?"
"Ta không có họ."
Nam Cung Nghiêm liền rất chua xót liếc mắt nhìn Đoạn Y Hàn, cũng không biết xúc động thế nào, gã nói: "Bằng không, các ngươi liền——"
Lời còn chưa dứt, chợt thấy góc đường có một đám đạo sĩ Nho Phong Môn đi qua.
Nam Cung Nghiêm hoảng thần bị cắt ngang.
Gã giật mình một cái, tựa hồ quay lại hiện thực.
Gã đối diện với đôi mắt của Đoạn Y Hàn lần nữa.
Cặp mắt kia đã từng nhìn gã, đôi mắt cười đến cong cong, giờ lại rất nhạt nhẽo, không hề có bất cứ ảo mộng của thiếu nữ xuân quê nào, cho dù gã vừa mới định nhận bọn họ, cũng thanh lãnh.
Nàng đã nhìn rõ người nam nhân này từ lâu rồi.
Nam Cung Nghiêm bởi vậy có vẻ hơi chật vật, cũng có hơi ngại. Vì che dấu loại cảm xúc này của mình, gã ho nhẹ một tiếng, khẳng khái cho tiền, nhét cả túi tiền vàng bạc bảo khí vào trong tay Mặc Nhiên.
Gã lại vỗ vỗ đầu Mặc Nhiên: "Mẹ con hát dễ nghe, chỗ vàng bạc này, mới xứng với nàng ấy."
Một đôi tay mảnh khảnh lại với tới chỗ Mặc Nhiên, cầm túi tiền.
Đoạn Y Hàn chỉ lấy một đồng trong túi, thả vào trong cái bát vỡ Mặc Nhiên ôm, rồi sau đó đưa túi tiền đựng vàng bạc châu báu nặng trĩu kia, trả lại tất cả cho Nam Cung Nghiêm.
Nàng không nói nhiều, chỉ nhu hoa bình đạm hành lễ với hắn, như bất cứ người qua đường nào bố thí cho nàng.
Nàng khách khách khí khí mà nói với gã: "Đa tạ lòng tốt của lão gia."
Nói xong, xoay người rời đi.
Nàng là nhạc tiên Tương Đàm, cũng từng hái sao ôm trăng, một khúc một điệu múa. Khi vạn người không bằng nổi nàng, nàng chưa từng cao ngạo. Mà giờ hoa y phai màu, chu nhan khó khăn, chỉ có thể bán nghệ cầu xin thương xót ở ven đường, nhưng nàng cũng chẳng tự ti.
Cũng chính từ ngày đó, trong thái độ vi diệu của Đoạn Y Hàn, Mặc Nhiên nổi lòng nghi ngờ, sau đó nói bóng nói gió, cứng đầu hỏi mọi cách, mới biết được thân thế của mình.
"Mẹ nói những lời này cho con nghe, là vì không muốn lừa con. Nhưng mà tiểu Nhiên nhi, con phải nhớ kỹ, không được giận." Đoạn Y Hàn nói, "Cũng đừng cầu xin gã."
Nàng nói, chọc chọc cái đầu nhỏ của Mặc Nhiên.
"Chờ tai kiếp ở Hạ Tu Giới bình ổn, Lâm Nghi cho phép bá tánh bình thường tới lui, chúng ta liền về Tương Đàm nhé."
Mặc Nhiên yên lặng thật lâu, sau đó gật đầu: "Con không cầu xin ông ta, con quay về Tương Đàm với mẹ thôi."
Đoạn Y Hàn cười nói: "Cũng không biết Tuân muội muội có còn nhận ra mẹ hay không, mẹ rất khó coi."
Mặc Nhiên rất sốt ruột: "Mẹ đẹp."
"Ừ?"
"Mẹ đẹp nhất."
Đoạn Y Hàn cười đến càng sáng lạn, giữa mặt mày, tựa như thật sự sống lại phong tình tuyệt sắc giai nhân năm đó, nàng đùa hắn: "Miệng ngọt như vậy, về sau ai gả cho con, là do con dỗ ngọt rồi."
Mặc Nhiên có hơi ngượng ngùng, mím môi, một lát sau, vẫn lộ ra răng sữa nhòn nhọt.
"Chờ con trưởng thành, phải tìm một người vợ như thiên tiên, sau đó cùng ở bên cạnh chăm sóc mẹ."
"Ối chà, con mơ đẹp quá đấy, thiên tiên nhà ai gả cho con chứ."
Hai mẹ con cười đùa một phen, trong phòng chứa củi ánh lửa bùng lên, thật ấm. Tựa hồ về sau mỗi một ngày, đều sẽ bình tĩnh trôi qua như thế. Lửa cùng đêm làm cho người nghèo có cảm giác an ủi hư ảo, nên lúc ấy, bọn họ đều không đoán trước được, kỳ thật Đoạn Y Hàn, đã không còn nhiều thời gian.
"Chính là mùa thu năm ta năm tuổi." Mặc Nhiên nói, "Vừa qua Trung Thu. Nho Phong Môn vì phong bế đối ngoại lâu dài, lương thực Lâm Nghi đã không đủ cung cấp. Bọn họ liền điều chỉnh hoá giới, nói đến cùng, cũng chính là để người nghèo phía dưới tiết chế ăn uống, không cướp được lương thực với người giàu."
Tiết Chính Ung nghe thấy đã trăm mối ngổn ngang, trong lòng hỗn loạn, nhưng Mặc Nhiên nói những lời này, ông vẫn ngẩn người suy tư một hồi, sau đó gật đầu.
"Đúng, ta nhớ rõ lần chỉnh giá ấy, sau Lâm Nghi toàn là dân chết đói, Nho Phong Môn mới rốt cuộc cung cấp hàng hoá lại. Giằng co khoảng tầm... Tầm một năm?"
Khương Hi nói: "Ta nhớ rõ là nửa năm."
Mặc Nhiên nhắm mắt, nói: "Không lâu như vậy. Là một tháng lẻ năm ngày. Chỉ giằng co ngắn ngủi có ba mươi lăm ngày."