Trong lao ngục Tương Đàm khi xưa đơn sơ, sáng sớm hôm sau, Mặc Nhiên thừa dịp khi thẩm vấn phạm nhân, trốn ra ngoài. Sau khi có được tự do, việc đầu tiên hắn làm, chính là trở lại Tuý Ngọc Lâu.
Vào hậu viện, đã thấy A Niệm mặc đạo bào màu đên, đắc ý dào dạt đứng phơi nắng giữa sân.
Nó đứng dưới tai hoạ, giống như bất cứ lần nào xảy ra chuyện, đã có cô nhi Mặc Nhiên gánh cho nó, nó hết lòng tin rằng mình đã qua tai kiếp.
――
"Dù sao mày là đứa không cha không mẹ, chết cũng chẳng ai đau lòng."
"Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, tới lúc mày trả ân rồi."
Đó là lý do bọn họ đưa một kẻ vô tội lên đài treo cổ.
Đường hoàng, thập phần trung khí.
Mặc Nhiên đứng trong chỗ khuất, đứng chỗ tối, nhìn Niệm công tử tiêu sái tự nhiên, một thân nhẹ nhàng.
Ồ, hoá ra có người đau, có người yêu, có mẫu thân che chở, là dáng vẻ thế này à?
Trời sập xuống, vẫn có người chống đỡ.
Chỉ có mình là chết không đáng quan tâm.
Mặc Nhiên nhìn nó, nhìn thật lâu.
Niệm công tử đã mua đạo bào, để tu sĩ trang điểm, chờ mẫu thân bán Tuý Ngọc Lâu xong, tới Hạ Tu Giới để làm tiểu thiếu gia phần mình. Lúc này, nó đang làm bộ làm tịch múa kiếm trong viện, bên cạnh có đám thiếu niên vây quanh, đúng là nhóm cùng vu oan cho Mặc Nhiên kia.
"Kiếm pháp a Niệm giỏi quá!"
"Thật có khí khái, huynh tới hạ tu giới, về sau nhất định là kiếm tiên ghê gớm!"
"Bá phụ huynh của Tử Sinh Đỉnh kia, hình như mấy năm nay rất lợi hại, huynh tới đó đúng là hưởng phúc rồi! Đừng quên giúp đỡ huynh đệ bọn ta đấy!"
"Đúng vậy đúng vậy." Có người nói phụ họa, "A Niệm, huynh ngàn vạn đừng quên bọn ta, chúng ta mặc chung quần cùng lớn lên từ nhỏ, chuyện tốt chuyện xấu đều cùng giúp huynh chịu trách nhiệm, ngay cả tiểu kỹ nữ bán đậu hủ kia chết, cũng ――"
A Niệm giờ đã coi địa vị mình rất lớn, không cho phép người khác nhắc lại vết nhơ nó cường nhục thiếu nữ, vừa nghe người nọ nói như vậy, lập tức lật tay cầm kiếm, chỉ vào yết hầu người nọ, cả giận nói: "Cô nương bán đậu hủ chết là do Mặc Nhiên làm, ngày đó chúng ta tận mắt nhìn thấy, hắn cầm thú đội lốt người, táng tận thiên lương, phi lễ với nàng ―― những lời này, phải nhắc bao nhiêu lần các ngươi mới nhớ!"
Người nọ bị kiếm chỉ vào, run bần bật, vội vàng nói: "Đúng, đúng...... Là trí nhớ ta kém! Ta nói sai rồi!"
Những người khác vội vội vàng dỗ A Niệm nguôi giận: "Đều là do Mặc Nhiên kia, mặt người dạ thú, không bằng heo chó!"
"Đúng đúng đúng, cường nhục dân nữ, hiếp xong thì giết, bọn ta đều thấy, đời này không thể quên được sắc mặt yêu ma của nó."
Mấy kẻ mồm năm miệng mười tăng thêm lời nói dối của mình, ai cũng như vậy, có thể nói dối trăm ngàn lần, đến mình cũng tin là thật, bọn họ càng nói càng cảm thấy chính khí lẫm nhiên, càng nói càng biến mình thành sạch sẽ. A Niệm cười to hai tiếng, loát xoát quét kiếm, chém lên người rơm luyện kiếm mấy đường, chém rơi bù nhìn xuống đất, chỉ kiếm vào người rơm, khí phách hăng hái nói:
"Xem ta tu thành kiếm tiên, trừ ma vì dân, trừng ác...... Trừng ác gì......"
Nó không thích đọc sách, khi xưa luôn trốn học, bởi vậy nói đến một nửa, đã ngừng lại.
Bên cạnh lập tức có thiếu niên tiếp lời: "Trừng ác dương thiện! Giúp đỡ chính nghĩa! Kiêm tế thiên hạ! Quét sạch tám phương!"
A Niệm hừ một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi mà cũng dám nói à."
Người nọ không nghĩ tới vỗ mông ngựa lại vỗ lên đùi, không khỏi xấu hổ: "......"
A Niệm lại quét đường kiếm qua mấy lần, nói: "Quét sạch tám phương dựa vào sức mạnh, cũng không phải nhờ miệng lưỡi kém cỏi của người ta. Từ nay về sau, gặp lại loại dâm ma như Mặc Nhiên, ta một kiếm đã có thể chém rớt đầu hắn, ngươi còn làm gì với hắn được, đối thơ à? Ha ha ha ha ――"
Hắn "Ha" còn không có "ha" xong, bỗng nhiên nơi của hậu viện, truyền đến giọng nói chậm rãi, có người dùng hai tay chống cằm, sau đó nói:
"Niệm công tử, ngươi thật không hổ là thiếu chủ Tử Sinh Đỉnh...... Thật uy phong."
"!!"A Niệm bỗng nhiên dùng kiếm chắn trước người mình, nháy mắt thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói, "Mặc Nhiên??!!"
Đám mây to lớn không gì sánh được trên bầu trời thong thả trôi đi, dần dần che khuất nắng nơi này, tạo thành bóng râm thật lớn trên đầu.
Thiếu niên quần áo tả tơi kia không biết vì sao, xuất hiện như chim ưng tại nơi chất đầy người gỗ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tuy khuôn mặt hắn gầy ốm, nhưng nhìn kỹ, ngũ quan cực kỳ thanh tuấn đoan chính. Ánh mắt hắn giờ sáng quắc, trên mi vẫn còn vết roi dữ tợn, hắn mới lao từ trong ngục ra ngoài, máu bẩn cũng không lau. A Niệm nhìn khuôn mặt này, chỉ cảm thấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Người trước mắt quả thật là Mặc Nhiên, nhưng hình như có chỗ nào nó không đúng rồi.
Mặc Nhiên cong đôi mắt lên, cười ngâm ngâm vuốt ve trong thanh đao khảo trong tay. Hai má lúm đồng tiền sâu như sóng to gió lớn, hồ nước lạnh lẽo, thân mật dịu ngoan nói không nên lời, sởn tóc gáy nói không nên lời.
"...... Giúp đỡ chính nghĩa, quét sạch tám phương? Mặc Niệm công tử, đại kiếm tiên tương lai, thiếu chủ Tử Sinh Đỉnh. Ngươi có khát vọng này khi nào thế? Thật đúng là làm ta cười muốn chết, ha ha ha ha ――"
Hắn càng nói tới cuối, tươi cười càng sáng lạn, ngũ quan càng vặn vẹo.
Từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ nhóm lửa ở trong phòng chứa củi vẫn luôn an tĩnh thuận theo, nhẫn nhục chịu đựng, đến nói cũng không nhiều lắm. Nhưng không gặp một đêm, hắn lại như vừa phá kén ra, mang theo ngọn lửa cuồng nhiệt, cười đến tùy tiện mà đường hoàng.
Hắn vốn đến cười cũng ít, thỉnh thoảng rộ lên cười cũng chỉ là mím môi, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt.
Giờ phút này lại bị ép đến điên cuồng.
Đám kia thiếu niên sợ hãi lui hết về sau, tay a Niệm cầm kiếm hơi hơi phát run, nhưng hầu kết nhấp nhô một lượt, vẫn căng da đầu quát: "Mặc Nhiên, ngươi ăn gan hùm mật gấu? Dám vượt ngục, ta đây vì dân trừ hại, thay quan phủ xử lý mạng chó của ngươi!"
"Được nha." Mặc Nhiên tuỳ tiện cười, ánh đao chợt loé trong mắt, đã vọt lên, "Ta không muốn sống như vậy nữa, ngươi có bản lĩnh muốn mạng chó này của ta, thì cứ việc lấy đi đi, có điều nếu ngươi không có bản lĩnh, vậy ――――"
Hắn thậm chí còn chưa nói hết lời, người đã vọt đến nơi. Nhưng thấy ánh sáng chợt tắt, khảm đao rơi xuống, trường kiếm trong tay a Niệm leng keng rơi xuống đất, đầu nó trợn trắng hai mắt, lăn trên đất.
Máu tươi tung toé, phun ra mấy trượng!!
Thân hình không đầu lung lay đứng thẳng một lát, ngã rầm xuống đất.
Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ.
Máu tươi bắn đầy mặt Mặc Nhiên, từng miếng vải rách nát trên người, trong gió tanh tưởi nhè nhẹ phất động, tựa như lá tảo đong đưa trong biển.
Lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa, ý cười trên mặt càng thịnh, tơ máu trong mắt dữ tợn, hắn liếm máu bắn lên khoé môi, giọng ôn hoà nói hết nửa câu vẫn chưa nói xong: "Vậy để ta lấy cái đầu trên cổ ngươi nhé."
Những thiếu niên kia sợ tới mức cốt nhục lạnh lẽo, không nói ra nổi một câu.
Mặc Nhiên nâng lên mắt, ánh mắt u hàn: "Các ngươi không phải rất lợi hại à? Không phải sẽ trả đũa à? Không phải sẽ đánh à!!! Trừ ma vệ đạo, trừng ác dương thiện...... Được đấy! Cùng lên hết luôn đi!"
Những kẻ đó nào dám lên, hết thảy chân như run rẩy, tè ra quần, một đám đều không thể tin nổi, đây là Mặc Nhiên? Là Mặc Nhiên vâng vâng dạ dạ, chịu ấm ức gì lớn, đều ẩn nhẫn không rên một tiếng?
Mặc Nhiên ngẩng đầu lên, thở dài, sau đó kéo khảm đao, từng bước một đi lên trước. Mũi đao loẹt xoẹt vẽ ra một đường máu trên mặt đất.
"Sao đột nhiên lại khiêm nhường thế." Hắn khẽ cười, lạch cạch dựng thẳng lưỡi đao, khóe miệng cong lên, "Nếu các vị không muốn động thủ, như vậy, ta đành ra tay trước thôi."
Trong phút chốc huyết vũ tinh phong.
Tu La tàn sát.
Khi ấy đã đến đúng giờ đóng cửa, phần lớn người của Tuý Ngọc Lâu đều đã nghỉ ngơi, Mặc Nhiên giết người trong hậu viện, liền vào trong sương phòng, từng bước từng bước giết sạch những người còn lại, có người trong lúc đang mơ bị cắt cổ, có người khi chợt tỉnh chỉ nhìn thấy ánh đao loé lên, trời đất điên đảo.
Chờ đến khi mọi người phản ứng lại, đã quá muộn, Mặc Nhiên phóng hoả khắp nơi, biến Tuý Ngọc Lâu thành biển lửa mênh mông, ca linh phó tư khản giọng kêu thảm thiết, khóc thiên thưởng địa, nhưng không ai dám vọt vào biển lửa cứu bọn họ.
Giết tới mấy người cuối cùng, Mặc Nhiên đã không thoả mãn với việc cướp mạng người nữa, giữa lửa lớn ngút trời, hắn thong thả ung dung ngồi giữa đại sảnh, mỉm cười, nhìn những kẻ bị hắn chém đứt chân, không cách nào nhúc nhích nổi, trong đó có cả mẹ nuôi Mặc nương tử. Mặc Nhiên nhìn họ vặn vẹo như mấy con giòi, run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa, gương mặt hắn trong khói trở nên mơ hồ không rõ.
Khảm đao gác bên đầu gối hắn, hắn cầm lấy chuôi đao, lại không chém giết bọn họ, mà dùng mũi đao gạt nho tươi trên bàn, cầm trong tay, chậm rãi lột vỏ, bỏ cuống, sau đó từng quả từng quả, chậm rì rì bỏ vào trong miệng, phồng má nhấm nháp.
Bỗng nhiên, giãn mặt cười nói: "Ồ? Quả này ăn thật ngon, lớn từng này rồi, còn chưa bao giờ được ăn nho Tây Vực. Hoá ra các ngươi ăn mỗi ngày, toàn là thứ tốt thế này."
Hắn cúi đầu, phát ngốc một lát, sau đó cười hì hì, nói: "Ta thật ngưỡng mộ."
Xà nhà bị đốt gãy, ầm ầm rơi xuống, tinh hỏa văng khắp nơi, cháy hừng hực rơi bên cạnh họ. Tất cả mọi người càng nức nở thê lương hơn, chỉ có Mặc Nhiên, còn một mình nâng má, gác chân, ôm đao, nghiêm túc ăn hết chùm nho kia phần hắn, tựa như trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
"Lửa đốt lớn vậy, chúng ta chẳng ai thoát được đâu." Ăn nho xong, Mặc Nhiên lại chọn một quả đào, vừa ăn, vừa cười, "Không bằng an vị ở đây, nói chuyện phiếm đi?"
Mặc nương tử quát: "Ai muốn nói chuyện phiếm với mày! Mày đồ súc sinh! Không bằng heo chó! Không bằng cầm thú!"
"Không nói chuyện phiếm?" Mặc Nhiên nhổ hạt nho, cười cười, "Không nói chuyện phiếm cũng được thôi. Vậy làm chính sự. Tối hôm qua mẹ nuôi cũng nói, ta mười năm qua, được các vị không rời không bỏ, mẹ nuôi dốc lòng chiếu cố. Giờ theo lý nên báo hiếu. Nên ta tới đưa các vị lên đường."
Hắn đứng lên, đi quanh những người đó một vòng, như con chó trung thành, sáng sủa nói: "Có điều trên đường Hoàng Tuyền, các ngươi đừng đi xa quá, đợi ta nữa nhé."
Những người khác đều khóc lóc om sòm, Mặc nương tử khản giọng nói: "Mặc Nhiên!!! Mày đồ chó chết! Khi xưa Tuân nha đầu thấy mày đáng thương, có lòng tốt giữ mày lại, tao cũng nhất thời mang lòng tốt, đồng ý với nàng! Mày là thứ tai hoạ, mày là thứ sát tinh! Mày cái đồ ―― Mày cái đồ súc sinh biến thái!"
"Bà cũng xứng nhắc tới Tuân tỷ tỷ à?"
Mặc Nhiên nhàn nhạt, "Lúc trước ta từ Vô Bi Tự tới, vì làm theo di nguyện của mẹ ta, trả ân tình cho tỷ ấy. Tỷ ấy biết ta không có mẹ, liền giao hết tiền mình kiếm được trong năm giao cho bà, mong bà có thể giữ ta lại, có chỗ dung thân. Tỷ ấy là ân nhân của ta, bà thì sao? Bà là cái thá gì."
"Tao không nên đồng ý với nàng ta! Tao không nên ―― tiền một năm có là gì? Sau đó mày còn dám trộm để nàng ta chạy trốn! Nàng ta chính là khôi thủ của Tuý Ngọc Lâu! Một khúc của nàng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mày có thể biết được à?! Nhưng mày thế mà...... Mày......"
Mặc Nhiên cắt ngang bà ta: "Tỷ ấy là ân nhân của mẹ ta, cũng là ân nhân của ta, tỷ ấy trong Tuý Ngọc Lâu bán nghệ không bán thân, nhưng bà nhận tiền phú thương, bà bán đứng luôn tỷ ấy, bà cưỡng ép tỷ ấy phải tiếp khách ―― bà nói xem. Vì sao ta không nên để tỷ ấy trốn đi?!"
"Mấy năm nay bà hận ta, bà tra tấn ta, nhưng ta không lên tiếng, ta không phản kháng, bởi vì mẹ ta đã nói với ta rồi, người có thể cho ta một miếng cơm, đều sẽ chưa tệ hết chỗ nói." Mặc Nhiên nhắm mắt lại, "Ta vẫn luôn nhịn, vẫn luôn chịu đựng......"
"Phi! Mày còn mặt mũi để nói?! Mày là thứ vong ân phụ nghĩa, là tao! Là tao cho mày chỗ ở, để tên tiểu ăn mày như mày có cơm ăn, có giường ngủ! Mày là đồ cầm thú, mày là thứ tạp chủng chó đẻ!"
"...... Ờ, cũng hay đấy. Tạ pchủng chó đẻ?" Mặc Nhiên cười trong ánh lửa, "Bà mắng ta như vậy, con trai bà dưới suối vàng nghe được, có thể sẽ tưởng là bà gọi nó không nhỉ?"
Mặc Nhiên nói, đi tới, giữ lấy gương mặt trát đầy phấn dày cộp của ma ma.
"Có điều, mẹ nuôi, bà cũng nhắc nhở ta, mấy năm nay bà cho ta cơm ăn, cho ta giường ngủ, ta thật cảm ơn bà. Một khi đã như vậy, ta liền đưa bà đi trước nhé."
"Mày ――!"
"Có điều, vì để tăng hứng thú, không bằng chúng ta chơi một trò chơi trước đi?" Mặc Nhiên hứng thú bừng bừng mà nói, "Bà thấy kẻ mù đoán tranh, thế nào?"
Hắn nói, nhặt một đoạn gỗ nhỏ trên đất lên, dùng đầu có than đỏ. Sau đó đặt lên trên đôi mắt ma ma, chậm rãi, chậm rãi, vẽ một hình thái dương, than đỏ lướt qua, da cháy thịt rữa, ma ma khản giọng kêu thảm thiết, Mặc Nhiên lại cười nói với bà ta:
"Mẹ nuôi, bà đoán thử, ta vẽ gì thế? Đoán không ra, thì là bà thua, ta có thể vẽ hình tiếp theo rồi.""
Một ngày kia, mấy người đó, đều bị hắn chậm rãi tra tấn, từng chút từng chút giết chết.
Hắn dùng ác độc và khốn đốn mười năm đọng lại, dùng để cắn ngược lại một lần, Tuý Ngọc Lâu, xác chết ngổn ngang, một mảnh đất khô cằn.
Hắn cuối cùng nằm giữa lửa lớn, nằm cùng những xác chết vặn vẹo, nhìn trần lâu lung lay sắp đổ, cười tủm tỉm, từng miếng từng miếng, chậm rãi đút điểm tâm vào miệng, hoa quả.
"Ngon."
Hắn dừng một chút, bỗng nhiên cười khổ, lông mi run lên, nước mắt lăn xuống, theo gương mặt tươi cười sáng lạn của hắn, chảy đầy mặt. Hắn duỗi tay, che hai mắt mình, vừa khóc vừa cười:
"Đáng tiếc về sau, không còn được ăn nữa rồi..."
Biển gỗ mun đỏ của Tuý Ngọc Lâu rơi xuống, nện lên sàn, chia năm xẻ bảy. Khói bốc cuồn cuộn, cột trậm trổ trong lâu ầm ầm sụp đổ.
Toà lâu này, quán ngắm tỳ bà ca vũ, váy lụa rượu ô. Đã từng đẹp đẽ vô hạn, ca vũ thăng bình.
Cho tới giờ, phù hoa ngày trước đã qua, chuyện cũ xa hoa lãng phí thành tro bụi. Những nam nữ hoan ái đó, tình thù gút mắt, liền đều sa đoạ trong đoạn gỗ bị thiêu đốt đổ xuống. Trong biển lửa hừng hực, tiếng đàn thi của hai vị hoa khôi năm đó tựa hồ truyền ra từ kẽ hở, từ trong mái ngói hợp phùng ngâm nga nhẹ bay ra.
Đoàn Y Hàn xướng: "Tựa như hoa mỹ quyến vậy ――"
Tuân Phong Nhược ngâm: "Đều giao cho đoạn bích tàn viên ấy......"
Danh lâu Tương Đàm này, mù mịt hư ảo trong tiếng nhạc đưa ma, màn che rủ xuống, một bài cổ nhạc yên nghỉ. Những màn kịch kia hoặc bi thương, hoặc sáng lạn, trong đám cháy này, sáng lạn lại trang nghiêm kết thúc.