Nhưng bóng tối rồi sẽ được thắp sáng, tro tàn cũng được ủ ấm. Hắn cũng từng có những tháng năm tươi sáng rực rỡ, giờ phút này chẳng có lấy một người thấu hiểu, cũng chẳng có ai nhắc tới nữa.
Tia linh lực cuối cùng của Mặc Nhiên đã cạn kiệt.
Hắn nhìn nhã tước tan đi, âm binh trầm thổ, nhìn những quân cờ bị tách ra, người sống không còn bị khống chế. Hắn nhìn làn sóng đen mờ mịt sắp nuốt hết Tử Sinh Đỉnh dần dần tiêu tán, nhìn địa ngục tai kiếp cứ như vậy biến tan.
Người người đều nói hắn tội ác tày trời, chính hắn cũng cảm thấy như vậy. Nhưng ác quỷ này rốt cuộc lại làm ra sự tình so với thiên thần không chút khác biệt. Sở Vãn Ninh là ngọn đuốc của hắn, hắn bước theo sau ánh sáng bập bùng trong đêm trường tăm tối, cứ vô thức mà đi.
"Ca!"
"Nhiên nhi!"
Hắn mơ hồ nghe được có người gọi hắn, hắn dường như thấy Tiết Mông lảo đảo chạy về phía hắn, thấy Tiết Chính Ung và Vương phu nhân phá vòng vây trùng điệp lao tới bên hắn.
Nghe được tiếng gọi của họ, hắn chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn mở miệng, cơ hồ muốn cười nhưng nước mắt lại lã chã lăn dài trên khuôn mặt dính đầy huyết ô.
Hắn muốn nói: "Thực xin lỗi, ta làm không tốt."
Nhưng lời nói nghẹn đắng trong cổ họng. Cuối cùng, hắn lại cầu xin: "Đừng hận ta."
Ta thật sự...
Thật sự vô cùng thích các ngươi.
Thích bá phụ bá mẫu, thích Tử Sinh Đỉnh, thích một đoạn ôn nhu, thích những thân nhân cướp đoạt được này.
Bá phụ, bá mẫu, Tiết Mông.
Đừng hận ta.
Trăm vạn binh lui, Mặc Nhiên ngã thật mạnh xuống mặt đất, đầy người bùn nhơ.
Kiếp trước Sở Vãn Ninh bị trọng thương rơi vào hôn mê, bạch y nhiễm máu nhưng cả người vẫn như cũ có vẻ vô cùng sạch sẽ, thanh cao. Y và Mặc Nhiên lại không giống nhau, Mặc Nhiên trước nay đều dơ bẩn.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, hắn cảm nhận được Vương phu nhân duỗi tay ôm lấy hắn, đôi tay mềm mại ấm áp, thanh âm phảng phất đau đớn thấu tâm can gọi hắn: "Nhiên nhi."
Hắn nghe thấy Tiết Chính Ung tranh cãi cùng Mộc Yên Ly, gầm lên tức giận: "Gian kế? Còn có thể có gian kế gì nữa! Nếu quân cờ là do hắn triệu tới, sao có thể vì lui binh mà thành ra nông nỗi này?"
Hắn nghe được Tiết Mông la lớn: "Đừng động vào hắn! Các ngươi đừng động vào hắn! Đừng đưa hắn đi mà!"
Một mảnh hỗn loạn.
Mặc Nhiên cũng muốn giải thích, cũng muốn dặn dò, nhưng hắn rất mệt mỏi, thực sự sức cùng lực kiệt rồi.
Hắn khép mi mắt lại.
Giao Sơn.
Trong đại điện mênh mông, ánh sáng từ trường minh đăng lặng lẽ lan tràn. Nơi đây không nhìn thấy nhật nguyệt, chẳng rõ ngày đêm, chỉ có từng giọt từng giọt sáp nến chảy ra từ những chiếc hoa đèn chứng tỏ thời gian không hề bị ngưng đọng.
Sư Muội khoác áo choàng làm từ da bạch hồ ngồi trên đài cao. Hắn xoa xoa thái dương, nhắm mắt dưỡng thần.
Vị trí này vốn là nơi Từ Sương Lâm ngồi. Lúc trước hắn quan sát Từ Sương Lâm luyện chế từng quân cờ Trân Lung, tạo ra cực lạc và luyện ngục, một lòng ôm hy vọng xa vời có thể đem sư tôn của mình quay về nhân gian.
Hắn cảm thấy người này rất thú vị, đáng tiếc chung quy không thể giữ lại.
Trước mặt hắn là một loại trận pháp có ảo ảnh vây quanh, mặt trên long xà tung hoành, phía dưới chi chít các điểm nhỏ nhiều màu sắc.
Đây là "Sa bàn*" mà kiếp trước Đạp Tiên Quân phối hợp Trân Lung Kỳ Cục sáng chế ra. Điểm màu đen là Trân Lung hắc tử, màu bạc là bạch tử, màu đỏ chính là quân cờ đã chết, còn những khối vuông nhỏ trên nền vải trắng đại diện cho thế lực đối địch —— Chỉ cần có sa bàn này trong tay, kể cả cách xa ngàn dặm hắn cũng nắm rõ ràng tình hình chiến cuộc.
*Sa bàn: Trong ngữ cảnh này là sa bàn quân sự, hiểu đơn giản là bản đồ quân sự với các ký hiệu điểm, đường nhưng dưới dạng mô hình.
Sư Muội đặt sa bàn trên án, lại không hề liếc nhìn lấy một cái. Hắn biết rõ cuối cùng Mặc Nhiên sẽ lựa chọn thế nào, miếng vải này chẳng qua cũng chỉ là một món đồ có chút thú vị. Đạp Tiên Quân có vô số phương thức để thoát khỏi khốn cảnh, nhưng Mặc tông sư lại chỉ có duy nhất một con đường có thể đi, cho nên, chẳng có gì đáng để thưởng thức.
Không biết bao lâu trôi qua, cửa điện bỗng nhiên rộng mở, trong đại điện vang lên những tiếng bước chân rất nhẹ. Sư Muội vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Ngươi đến rồi sao?".
Trước bức tường làm từ đá sáng đến độ có thể soi bóng người trong đó, một vị nam tử đang đứng im lìm.
Nam nhân vừa bước vào khoác áo choàng trắng như tuyết, vành nón hạ thấp che khuất một phần gương mặt. Hắn dừng ở giữa đại điện, dáng người thanh mảnh như một bông sen.
Nam tử mở miệng, tiếng nói thanh nhã nhưng ngữ khí lại trầm thấp: "Khi nãy bên ngoài truyền đến động tĩnh, Mặc Nhiên đem toàn bộ quân cờ của Đạp Tiên Quân nghiền nát."
Sư Muội đến lông mi cũng không động, điềm đạm mà "Ừm" một tiếng, đáp: "Quả nhiên, hắn không có sự lựa chọn."
Nam tử lại nói: "... Thân xác của Đạp Tiên Quân không ổn, cho nên những quân cờ hắn khống chế đã sớm bắt đầu phản phệ ngươi. Bây giờ Mặc Nhiên lấy linh hạch chi lực, đem chúng triệt để tháo bỏ. Ngươi được giải thoát, cũng coi như là một chuyện tốt."
Sư Muội bật cười: "Vậy ư? Ngươi là đang quan tâm ta sao?"
Nam tử không đáp, một lát sau, hắn hỏi: "Sau đó, ngươi dự định làm gì?"
"Vẫn theo kế hoạch cũ." Sư Muội cuối cùng cũng nhúc nhích, hắn khẽ nâng eo, chậm rãi mở đôi mắt đào hoa cười cười, cả phòng như thể chìm trong khí xuân, "Không phải ta đã sớm nói cùng ngươi rồi sao."
"... Ta biết ngươi suy nghĩ cẩn thận, chu toàn. Nhưng ngươi cũng biết rõ, Mặc Nhiên trả giá lớn như vậy để ngăn cản Trân Lung Kỳ Cục tàn sát bừa bãi. Môn phái tu sĩ lại không phải toàn kẻ ngốc, cũng chưa đến mức đối với chuyện này nửa điểm hoài nghi cũng không có."
Sư Muội cười cười: "Ta hiểu ý của ngươi. Vì thay Tu Chân giới ngăn chặn một lần đại nạn, hắn không tiếc phá vỡ linh hạch của chính mình. Anh hùng sao?"
"Ngươi cảm thấy Tu Chân giới sẽ tôn hắn làm anh hùng sao?"
Sư Muội không trực tiếp trả lời, hắn vẫn như cũ khe khẽ mỉm cười, mười ngón tay giao nhau chống dưới cằm, ôn nhu hỏi người trước mặt: "Chuyện Mặc Nhiên làm này, có giống với Sở Vãn Ninh kiếp trước không?"
Nam tử trầm mặc trong chốc lát mới đáp: "... Giống. Gần như là tái diễn."
"Tốt. Ta lại hỏi ngươi, kiếp trước Sở Vãn Ninh bị Đạp Tiên Quân giam lỏng chiếm đoạt, Tu Chân giới cuối cùng được mấy người chân chính để ý y, nhớ rõ y?"
"..."
Thấy hắn không đáp, nét tươi cười trên mặt Sư Muội lại càng thêm cao thâm khó dò: "Gần như là không, đúng chứ? Ta đã từng nói với ngươi. Những năm đó, Tiết Mông chạy ngược chạy xuôi, ban đầu còn có người nhỏ hai giọt nước mắt đồng tình, hứa hẹn sẽ giúp cậu ta một tay, đến Tử Sinh Đỉnh cứu người. Nhưng sau đó thì sao? Dưới ảnh hưởng của Đạp Tiên Quân, những lời hứa hẹn đó chỉ dính ở bên miệng. Thời gian cứ thế trôi đi, cảm động ban đầu cũng tan thành mây khói, mọi người chỉ càng lúc càng cảm thấy Tiết Mông quá phiền phức. Thời điểm hắn chạy đi thỉnh cầu người khác, người ta liền nói với hắn —— Sở Vãn Ninh ở trong cung lâu như vậy, có lẽ đã chết rồi. Vì một người chẳng rõ sống hay chết, sao có thể hy sinh tính mạng người khác?"
Nam tử thần bí lắc lắc đầu: "Sở Vãn Ninh lúc ấy là thật sự không rõ tung tích, mà hiện tại Mặc Nhiên vẫn còn êm đẹp ở bên người bọn họ. Kể cả có nhẫn tâm, bọn họ cũng sẽ không đi thương tổn một người mới vì Tu Chân giới mà toàn thân tắm máu."
Nghe hắn phản bác như vậy, Sư Muội không khỏi thở dài: "Ngươi đó, sống ít hơn ta mấy năm, cho nên vẫn còn quá ngây thơ."
Hắn vừa nói vừa đem tấm lụa gấm thu hồi lại. Ở mặt trên sa bàn, quân cờ toàn bộ đã biến thành màu đỏ, cũng có nghĩa chúng đều mất đi hiệu lực. Hắn lại không chút để ý, đem lụa gấm thả vào túi Càn Khôn.
"Thời điểm không liên lụy đến lợi ích của mình, ai ai cũng đều có thể rất cao thượng. Nhưng một khi đã tổn hại đến họ, họ sẽ dần dần bộc lộ ra bản chất súc sinh."
Ngón tay thon dài đặt trên miệng túi nhẹ nhàng thắt nút lại, Sư Muội ngẩng đầu nói: "Hiện giờ trong mắt bọn họ, Mặc Nhiên một nửa có thể là người tốt bị oan uổng, một nửa lại cũng có thể là ác nhân quỷ kế đa đoan. Ngộ thương người tốt tất nhiên đáng tiếc, nhưng tha nhầm ác nhân lại có thể gây ra mưa máu gió tanh toàn bộ Tu Chân giới."
"..."
Thấy đối phương trầm mặc lắng nghe, Sư Muội tiếp tục: "Cho nên, mặc dù linh hạch hắn đã vỡ vụn, thay Tu Chân giới chặn lại một lần đại nạn, nhưng trên người hắn vẫn còn quá nhiều điểm đáng ngờ. Nhân tính lại đa nghi, một khi đã tổn hại đến an nguy của chính mình, ai cũng sẽ lựa chọn nhổ cỏ tận gốc. Biến số nhỏ này cũng sẽ không thay đổi kết quả cuối cùng."
Thần bí nam nhân hỏi: "Cho nên, ngươi cảm thấy Thiên Âm Các vẫn có thể thuận lợi bắt giữ Mặc Nhiên?"
Sư Muội cười cười: "Thiên Âm Các là người của chúng ta, tất cả đều nằm trong kế hoạch. Đây là điều tất nhiên. Kế tiếp, chỉ cần nghĩ cách lấy được một mảnh nhỏ linh hạch của Mặc Nhiên, ta lại có thể một lần nữa thu thập Đạp Tiên Quân dễ dàng sai bảo. Có lực lượng của hắn, còn có cái gì làm không thành."
Nam tử không lập tức tiếp lời, một lát sau mới lên tiếng: "Nhưng ở một trần thế khác ngươi đã thao túng hắn gần mười năm, lại có kết quả gì?"
Sư Muội hơi giật mình, tựa hồ bị ngữ khí chất vấn của nam tử đâm một nhát, sắc mặc chậm rãi trầm xuống, một lúc lâu sau mới híp mắt hỏii: "Lời này có ý tứ gì, ngươi đang nghi ngờ ta?"
"... Không, ta không có nghi ngờ ngươi." Nam tử thở dài, "Ước nguyện ban đầu của ngươi và ta đều giống nhau. Trên đời này chỉ sợ không ai có thể hiểu ngươi bằng ta."
Biểu tình lạnh lẽo của Sư Muội đến lúc này mới hơi hòa hoãn một chút. Nhưng con ngươi xinh đẹp của hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm gương mặt dưới lớp nón kia của nam tử, tựa hồ muốn đánh giá xem lời nói của nam tử kia đến tột cùng có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Cuối cùng hắn nhấp nhấp môi mỏng, nói:
"Ngươi hiểu rõ thì tốt. Mỗi bước đi của ta đều vì đòi lại những gì chúng ta nên có, cho nên hy sinh một chút cũng là điều khó tránh khỏi."
"Ừm."
"Ngươi nói rất đúng, không ai hiểu ta bằng ngươi." Sư Muội nhẹ nhàng nói, "Ta sống giữa hai trần thế, thận trọng từng bước, rụt rè e sợ. Trừ ngươi ra, ta hầu như không còn ai có thể tin cậy."
"..."
"Cho nên ngươi đừng làm ta thất vọng."
Giọng nói của Sư Muội rơi xuống, khẽ khàng như cánh bướm dập dờn. Một hồi trầm mặc qua đi, nam tử thần bí cuối cùng cũng mở miệng. Ngữ khí bình thản, hắn hỏi: "Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một câu."
"Câu gì?"
Bên ngoài Giao Sơn mây đen giăng đầy, gió nổi, cỏ cây hiu quạnh ngả nghiêng. Phảng phất trong tiếng gió gầm gào là vô số thanh âm gào khóc thảm thiết.
Nam tử nói: "Ta rất muốn biết, đời trước, vì chuyện của chúng ta rốt cuộc đã phải hy sinh những gì. Ngươi nói thật với ta."
Không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy, giữa chân mày Sư Muội dường như châm lên một ngọn lửa, ánh mắt u ám: "Không phải ta đã sớm nói với ngươi hay sao? Chết một ít người vô tội, điều này quá đỗi bình thường. Ngươi nếu biết chúng ta từng bị giẫm đạp thế nào, liền sẽ ——"
"Một ít là bao nhiêu?"
Thanh âm ôn hòa mà kiên quyết đánh gãy lời Sư Muội. Sư Muội trong nháy mắt gần như câm nín.
Sắc mặt hắn tối hẳn lại. Điều này thực sự kỳ lạ, bởi Sư Muội ngày thường là kiểu người không hỉ không nộ, nhẹ nhàng thanh thoát. Nhưng trước mặt nam tử thần bí này, hắn tựa hồ không ngại giương nanh múa vuốt. Như thể sát khí trên mặt hắn lúc này, nam tử căn bản không nhìn tới.
"Một ít chính là một ít, chẳng lẽ còn muốn ta phải lập danh sách những người vô tội tử nạn đưa ngươi cùng xem xét sao?"
Nam tử lại nhàn nhạt cười, hắn nhẹ giọng nói: "Được rồi, ngươi cũng biết, ta rốt cuộc không nhìn thấy."
"..."
"Ta vẫn luôn rất phối hợp với ngươi, từ lúc ngươi tới tìm ta, nói cho ta biết chân tướng của kiếp trước. Nhiều năm như vậy ta vẫn luôn ở bên giúp ngươi. Ngươi ẩn núp ở Cô Nguyệt Dạ, ta liền ở Tử Sinh Đỉnh qua mắt kẻ khác." Nam tử nói, "Có một chút khó hiểu, tất nhiên cũng có hoang mang, nhưng tâm tư của ngươi chính là suy nghĩ của ta, ngươi theo đuổi chính là ta theo đuổi —— Vì điểm chung của chúng ta, ta sớm đã không màng sinh tử. Ta vẫn luôn cho rằng ngươi cũng là dạng người này, cho nên ta có thể hy sinh cả bản thân mình, chỉ cần chúng ta có thể thành công."
Sư Muội đột nhiên đứng dậy, đi qua đi lại.
"Ngươi nói những lời này là có ý gì? Ngươi không màng sinh tử, ý muốn nói ta sống cẩu thả tạm bợ?"
Hắn phất tay áo, quay đầu nhìn chằm chằm bạch y nam tử, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo.
"Nếu ngươi đã biết ta là dạng người gì, căn bản không nên nói ra những lời như vậy."
"Ta biết." Nam tử thần bí đáp, "Nhưng ta nghĩ, đời trước sau khi ngươi giả chết, lấy thân phận Hoa Bích Nam tránh ở phía sau màn, thao túng tâm cổ trùng —— Mười năm."
"Tám năm." Sư Muội ngắt lời hắn, "Sau đó Sở Vãn Ninh đem địa hồn của chính mình phân làm hai, đột nhập vào thân thể hắn, ít nhiều gọi trở về một chút bản tính. Sau tám năm, hắn tự sát, chưa đến mười năm."
"Được, tám năm." Nam tử nói, "Tám năm này, ngươi khuếch trương cừu hận trong lòng hắn, khiến hắn phạm phải tội nghiệt tày trời, chính là cách ước nguyện ban đầu của chúng ta càng ngày càng xa. Ngươi thấy hắn trở nên như vậy, vì sao không sớm ngăn cản hắn?"
Sư Muội bật cười, hét lên: "Ngươi có biết luyện một đóa Bát khổ Trường hận hoa như thế có bao nhiêu khó khăn gian khổ hay không?"
"... Ta biết."
"Ngươi có biết gieo cổ lên người, một khi cổ được giải sẽ không bao giờ có hiệu lực lần thứ hai hay không?"
"Ta biết."
Sư Muội không cười nữa, trong mắt hắn lóe lên tia phẫn nộ: "Vậy ngươi còn hỏi cái gì. Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Nam tử lặng im không đáp, thật lâu sau mới thở dài: "Không phải ngươi đều đã thay ta lựa chọn hay sao?"
Sư Muội đột nhiên lúng túng.
Nam tử nói: "Ta không tự mình làm chuyện như vậy. Đã đi cùng con đường với ngươi, cho nên ta biết nếu ta gặp cục diện đồng dạng cũng sẽ đưa ra quyết định giống nhau. Nhưng ta..."
Sư Muội nheo mắt, bước từng bước một xuống dưới điện, dừng lại trước mặt nam tử: "Nhưng ngươi?"
"... Nhưng ta vẫn luôn vấn tâm hổ thẹn."
Một mảnh tĩnh mịch.
Đột nhiên, Sư Muội túm lấy áo choàng của nam tử. Bàn tay xinh đẹp đeo nhẫn chạm khắc xà văn gắt gao nắm chặt lấy người trước mắt, lực tay bất ngờ dùng sức.
Hắn cắn răng nói: "Hay cho vấn tâm hổ thẹn. Ngươi và ta có khác gì nhau? Chuyện quá khứ từng chút từng chút có cái nào không phải chúng ta hai người cùng mưu hoa? Ngươi không phải đã minh bạch rồi sao? Ngươi không phải cũng tàn nhẫn độc ác cực điểm sao? Hiện tại ngươi lại hổ thẹn? —— Vì cái gì?"
"..."
"Bởi vì ngươi cảm thấy Từ Sương Lâm coi ngươi là bạn, nhưng tới tận bây giờ ngươi vẫn lừa gạt hắn, chỉ cho hắn Trọng Sinh Chi Thuật giả, khiến hắn thay chúng ta mở ra Thời Không Sinh Tử Môn? Cho nên ngươi hổ thẹn?"
Nam tử nhẹ giọng nói: "Hắn đến chết cũng không bán đứng chúng ta."
Sư Muội sửng sốt một chút, ánh mắt chớp động khốn đốn cùng bi phẫn: "Được, được lắm —— Cứ coi như khi ấy là do ngươi bất đắc dĩ —— Còn gì nữa? Ngươi tận mắt thấy hàng ngàn hàng vạn quân cờ ngã xuống, ngươi là vì những kẻ đó mà đau lòng, tự trách?"
Nam tử lại rất bình tĩnh: "Trong lòng ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm tự trách sao?"
"Ngươi..." Sư Muội cắn răng, ánh mắt hắn phảng phất chút điên cuồng cùng giễu cợt. Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, nhìn thật lâu, giống như đang chiêm ngưỡng một thứ thiên hạ đại chê cười, lại cũng tựa như đang xem xét một tên phản đồ khiến hắn toàn thân lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, hắn như thể vừa tìm được một từ ngữ độc ác. Hắn cười rộ lên, lộ ra những thanh âm tàn nhẫn, đâm xuyên vào máu của nam tử kia.
"Tốt, rất tốt. Ngươi nói nhiều lời hay như vậy. Tự trách ư, hổ thẹn ư? Nhưng nói cho cùng, ngươi vẫn là đang thương tiếc đi?"
Nhìn giữa chân mày đối phương châm lên một sợi âm u mờ mịt, ánh sáng lập lòe trong mắt Sư Muội lại càng rạng rỡ. Hắn tựa như một con kền kền vây hãm con mồi, bay lượn, xoay quanh, chờ cho đến khi con mồi tắt thở, trong nháy mắt liền lao vào ngấu nghiến.
"Ngươi bỗng nhiên đến hưng sư vấn tội với ta. Ngươi đại khái cảm thấy hối hận bởi chính mình gián tiếp tạo nên trăm vạn quân cờ Trân Lung. Đại khái cảm thấy hối hận bởi chính mình tận mắt nhìn thấy Từ Sương Lâm chết. Nhưng ta quá hiểu ngươi. Ta biết ngươi là người như thế nào —— Tự trách hay hổ thẹn vốn dĩ chẳng hề tồn tại trong người ngươi. Ngươi với ta giống nhau, đều máu lạnh, bạc tình."
Con kền kền mang theo hơi thở tử vong càng ngày càng sáp lại gần, mỗi lúc thêm lạnh lẽo.
"Căn bản ngươi không hề sám hối. Đừng tự huyễn hoặc chính mình!"
Hắn nhếch miệng, ngạo nghễ cười rộ lên.
Nắm người khác bảy tấc Sư Minh Tịnh, cả đời vĩnh viễn ưu nhã, thong dong.
Hắn gằn từng chữ một.
"Theo như ta thấy, ngươi chẳng qua đang thương tiếc đôi mắt của mình."
Nói đoạn, Sư Muội rút bên hông ra một thanh chủy thủ, chậm rãi dùng đuôi dao đẩy mũ áo choàng xuống, từng chút từng chút, đột ngột phơi bày.
Áo choàng rơi xuống, phía sau lớp vải trắng lộ ra một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Dáng vẻ tuyệt thế, mặt mày ưu nhã.
Hai người bọn họ, khuôn mặt lại giống nhau như đúc!
Chỉ là Sư Muội khoác áo choàng hai mắt đã hỏng, che lại bởi một băng vải trắng như tuyết.
Sư Muội nhìn áo choàng của nam tử bị xốc lên, cười lạnh nói: "Sư Minh Tịnh, ngươi nhìn rõ chính mình đi. Thứ ngươi thương tiếc, chẳng qua là ngươi hy sinh nhiều hơn ta. Ngày đó tình huống ở Giao Sơn đi tới cục diện gần như bế tắc. Để nhiễu loạn Sở Vãn Ninh, chúng ta đành phải thương lượng đưa ra chiêu cuối cùng —— Chung quanh nhiều người quan sát như vậy, chúng ta tất không thể diễn trò múa rìu qua mắt thợ. Cuối cùng ngươi mất đi đôi mắt, nhưng ta lại vẫn còn nguyên vẹn, cho nên ngươi ghen ghét."
"... Nếu ta ghen ghét, từ lúc bắt đầu sẽ không đáp ứng kế hoạch này của ngươi, sẽ không tính toán đến bước tồi tệ nhất là hy sinh chính mình. Kỳ thật đối với ta mà nói, chúng ta cho dù chỉ còn một người tồn tại cũng có thể hoàn thành sự tình còn dang dở. Ta cần gì phải ——"
Lời còn chưa nói hết lại bị đánh gãy.
"Ai?!"
Chủy thủ ném ra chuẩn xác lao đi, găm vào cột đá phía trên.
Hoàng Khiếu Nguyệt đầu bù tóc rối suy yếu đến cực điểm từ mặt sau cột đá bước ra.
Ngày ấy hắn phản bội mọi người, tìm kiếm kho tàng tại Giao Sơn lại vô tình kích hoạt cơ quan, bị nhốt lại trong mật thất vô pháp thoát thân. Mật thất Nho Phong Môn vàng bạc bảo khí, kiếm phổ bí tịch, cái gì cũng không thiếu, chỉ duy nhất thiếu đồ ăn.
Giang Đông đường bị giam trong mật thất, tay chân tương tàn, mạnh hiếp yếu, người ăn thịt người, cuối cùng chỉ còn một mình Hoàng Khiếu Nguyệt.
Hắn ăn xong tên đệ tử cuối cùng, lần mò sờ soạng rốt cuộc cũng tìm được đường ra khỏi mật thất, không ngờ lại gặp phải sự hình quỷ quyệt đến nhường này.
—— Hắn nhìn thấy gì? Hai Sư Minh Tịnh?
Hoàng Khiếu Nguyệt nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Lấy đầu óc hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể suy đoán được đây là một cặp huynh đệ sinh đôi, tuyệt sẽ không nghĩ đến dưới tác dụng của Thời Không Sinh Tử Môn, cùng lúc xuất hiện hai Sư Muội của hai trần thế.
Nhưng càng nghe hai người đối thoại lại càng thấy kỳ quặc. Hoàng Khiếu Nguyệt cáo già xảo quyệt, mơ hồ cảm thấy không ổn, muốn lẳng lặng rời đi trước. Ai ngờ Sư Muội tai mắt nhạy bén, vậy mà có thể phát giác ra hắn.
Sư Muội nheo mắt: "Ta lại tưởng là ai, nguyên lai chỉ là một con chuột già."
Tầm mắt hắn dời đi, hạ xuống y phục trên người Hoàng Khiếu Nguyệt: "Máu... Giao Sơn không có động vật, máu gì thế?"
Hắn im lặng trong khoảnh khắc, tựa hồ đã thông suốt.
Hoàng Khiếu Nguyệt cảm nhận được sát khí, lập tức nhấc chân chạy.
"Ngươi nghĩ mình có thể chạy đi đâu?"
Sư Muội áo xanh phiêu dật, thân nhẹ như diều, ngay lập tức đã vững vàng đứng trước mặt Hoàng Khiếu Nguyệt, nâng lên đôi mắt mênh mang ướt át như mưa bụi.
Đáng tiếc ánh mắt hắn quá lạnh, mưa trong mắt đã đông lạnh thành băng.
"Lão thất phu. Có lẽ ngươi không biết, sự tình khiến ta ghê tởm nhất trên đời chính là người ăn thịt người."
—— Đây là câu cuối cùng mà Hoàng Khiếu Nguyệt nghe được.
Trong đại điện nồng nặc mùi huyết tinh. Sư Muội nhìn Hoàng Khiếu Nguyệt ngã trên mặt đất, máu loãng từ lỗ thủng trước ngực ào ạt chảy ra, mày ngài nhíu lại.
Hắn vừa lau máu trên tay vừa nói: "Thứ đồ vật ghê tởm."
Quay đầu lại, hắn nhìn chằm chằm một Sư Muội khác trong chốc lát.
Sau đó ngữ khí chậm rãi trầm xuống.
"Hai đời, thế nhân có rất nhiều kẻ cầm thú như Hoàng Khiếu Nguyệt, ngươi cũng đã thấy rồi phải không? Cho nên Tu Chân giới nên sớm được trọng tẩy. Mặt khác, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều. Ta đã nói với ngươi rồi, sẽ không để ngươi phải hy sinh vô ích. Chờ đến khi sự tình chấm dứt, ta lập tức nghĩ cách chữa khỏi đôi mắt cho ngươi."
"..."
Thấy Sư Muội khoác áo choàng trắng vẫn không lên tiếng, hắn chuyển động tròng mắt, nhàn nhạt nói: "Đừng ngoan cố... Được rồi, ta đáp ứng ngươi, nếu không có sự bất đắc dĩ sẽ không liên lụy đến người vô tội. Như vậy ngươi yên tâm rồi chứ? Hài lòng chưa?"
Nghe được một câu này, bạch y Sư Muội vẫn luôn cứng đờ mới chậm rãi thả lòng. Hắn mấp máy môi, tựa hồ muốn cùng chính mình nói điều gì đó. Nhưng sau một hồi náo động, Sư Muội đến từ tiền kiếp tâm tình trở nên cực kém, không hề có ý muốn nghe đã rảo bước rời khỏi chính điện.