Có thể ai rồi cũng sẽ thay đổi, cho dù là cùng một người, lúc đầu là dáng vẻ tương đồng, nhưng bởi vì gặp phải duyên kiếp trùng trùng, biến số xoay chuyển, qua mười năm, hai mươi năm, tính tình và hoàn cảnh cũng sẽ không còn tương đồng như xưa nữa.
Kỳ thực, khi xưa lúc hạ lời nguyền lên người Mặc Nhiên, Sư Muội cũng là người tâm lạnh như sắt, ý chí kiên định.
Trong mắt hắn, ngoại trừ mối thù của bản thân, sở cầu của bản thân ra, thì không quan tâm đến điều gì khác nữa.
Nhưng cũng chính lúc ấy, hắn nhìn những hành động của chính mình đến từ kiếp trước, hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, liền bỗng nhiên rất muốn biết trong lòng Hoa Bích Nam kia có từng cảm thấy một chút không đúng nào không, có nửa giờ nửa khắc nào cảm thấy khinh miệt?
Cuối cùng, hắn vẫn làm theo như những gì Hoa Bích Nam giao cho. Hy sinh đến tận bây giờ, hắn đã cưỡi lên lưng cọp, đã khó mà leo xuống.
Hắn biết rất rõ ràng, tư tình sẽ khiến đại sự thất bại trong gang tấc, không có gì quan trọng hơn việc ổn định Mặc Nhiên, giữ được chính mình.
Dù sao hắn cũng đã diễn lâu như vậy, đeo gương mặt giả nhiều năm như vậy, ghê tởm đến tận xương tủy, cũng đã chết lặng. Cái gì gặp dịp thì chơi, cái gì trong ngoài không đồng nhất, chỉ sợ Sở Vãn Ninh chết, cũng không thể thay đổi cái gì.
Chỉ là, khi hắn cầm dẫn hồn đăng mà Hoài Tội đại sư đưa, khi hắn đứng ở bên cầu Nại Hà mà chẳng đi nơi nào, thậm chí không thể vì người mình yêu mà quyết chí vào nơi nước sôi lửa bỏng bất chấp gian nguy, khi ấy hắn cũng nhịn không được mà sinh lòng hâm mộ.
Nếu hắn cũng có thể giống Tiết Mông, giống Mặc Nhiên, làm chủ được cuộc đời của mình, hoặc nói là, tự hắn có thể cho phép hắn làm chủ cuộc đời của mình, vậy thì tốt rồi.
Nhưng vận mệnh hắn không do hắn. Hắn như một "Lê viên tiểu sinh" *, không cam lòng mà lặng lẽ trù tính phần mình để chính mình có thể có được một màn kịch viên mãn.
Ngay từ đầu, câu dẫn Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên nhìn mình cười, nói: "Sư Muội, ta thật sự rất thích ngươi."
Sau đó, lại lợi dụng Từ Sương Lâm.
Từ Sương Lâm lười biếng mà vứt quả quýt, nheo đôi mắt: "Cả đời ta trôi nổi, không thể tưởng tượng được còn có thể gặp một bằng hữu như ngươi, đa tạ ngươi nguyện ý dạy ta cấm thuật trọng sinh. Chờ tên phế vật La Phong Hoa kia sống lại, ta nhất định bảo hắn nấu chén bánh trôi cho ngươi ăn —— ngươi không biết đâu, hắn nấu bánh trôi ăn ngon nhất. Nể mặt ngươi, ta mới đồng ý cho ngươi nếm thử."
Đến cuối cùng, cháy nhà lòi mặt chuột.
Dự tính xấu nhất mà hắn và Hoa Bích Nam thương lượng qua đều giống nhau, hắn không thể không hi sinh chính mình một chút, khiến cho sư tôn, bằng hữu tâm loạn, để đến thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, khe hở thời không thuận lợi mở ra.
Hắn vốn là một người nắm bắt quân cờ.
Nhưng khi bản thân mình của mười năm sau đến, hắn lại trở thành quân cờ của chính mình.
Cảm giác bị khống chế kỳ thực cũng không dễ chịu, cũng không phải hắn hoàn toàn không cảm thấy chán ghét, chỉ là chấp niệm trong lòng quá mạnh, khát vọng quá sâu, hắn không định dễ dàng từ bỏ.
Nhưng mà.
Hắn thật sự, thật sự không biết, cái gọi là "hy sinh nhỏ bé" trong miệng của chính mình kiếp trước kia, lại là chỉ tính mệnh của mấy chục vạn người, là chỉ sự sụp đổ của cả một cõi hồng trần.
Sau khi thời không sinh tử môn mở ra, hắn mới biết được chân tướng tàn khốc như vậy. Sư Minh Tịnh này, nói cho cùng cũng không phải là Sư Minh Tịnh kia. Hắn không có trải qua mười năm kia, không có trải qua từng ngày từng ngày luân hãm.
Đến thời khắc này, hắn thực sự không có cách nào hiểu được mình của mười năm sau.
Nhưng hắn đã không còn đường lui.
Giờ phút này hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ bỏ đi, cũng giống như những quân cờ binh giáp trắng đen xen lẫn trên bàn cờ kia, mất đi mũi nhọn, lại không có đất dụng võ.
"Sư tôn." Ánh đèn mông lung, chiếu lên khuôn mặt tú mỹ đoan chính thanh nhã của hắn, hắn vẫn ôn nhu trầm tĩnh như cũ, "Thực ra ta nghĩ chuyện này, đã rất lâu rồi...... Ta đang nghĩ, Mặc Nhiên cũng có thể làm lại từ đầu, có thể thay đổi không giống như trước. Nên ta nghĩ, nếu tất cả đều có thể quay đầu lại, ta có thể sẽ vì một ý nghĩ sai lầm mà đưa ra một lựa chọn khác hay không?"
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy giọng nói của mình hắn.
"Nhưng mà, giờ phút này đã không còn kịp nữa rồi." Sư Muội nói, "Ta biết, sư tôn đã hận thấu ta, Mặc Nhiên cũng đã hận thấu ta, thiếu chủ cũng sẽ không đối đãi với ta như bằng hữu nữa......Bất kể con đường này đi như thế nào, ta có lưỡng lự hay không, thì cuối cùng ta vẫn biến thành bộ dạng như hắn."
Tay hắn dán lên gương mặt nóng hổi của Sở Vãn Ninh, lẳng lặng mà rót vài phần linh lực trị liệu cho y.
"Xin lỗi, ta vẫn làm sư tôn thất vọng rồi." Hắn nói, "Điều may mắn duy nhất chính là, hai mắt ta đã mù, không phải nhìn thấy bộ dáng người hận ta."
Dừng một chút, Sư Muội cười, dưới nụ cười ấy, xuân về đầy phòng.
"Điều cuối cùng trong mắt ta nhìn thấy, chính là các người vì ta mà đau khổ. Đủ rồi."
Hắn cởi bỏ dây Khổn Tiên đang trói tay Sở Vãn Ninh, tiêu trừ cấm chú trên giường, rồi sau đó giải bỏ pháp chú trên cửa đá.
Làm xong những thứ này, Sư Muội xoay người, vuốt phẳng y phục, chậm rãi rời khỏi mật thất.
Hắn đi xa rồi, bị màn đêm u tối nuốt chửng.
.....
.......
Cùng lúc đó, tại địa phận của Thiên Âm Các.
Mã tiên sinh hủ Nho* dạy học vừa mới từ tư thục trở về, hắn vỗ vỗ bả vai đau nhức mà bước vào phòng, theo thường lệ định xuống bếp trước để tìm một chung trà bát bảo uống.
(* hủ trong hủ bại, Nho trong Nho gia)
Đẩy cửa đi vào, tối như hũ nút.
Mã tiên sinh không khỏi nhíu mày, vừa đi lần mò đế đèn vừa gọi: "Phu nhân? Trời tối thế này, sao đến ngọn đèn cũng không thắp? Ngươi đây là......"
Thốc một tiếng, đao lửa đá lửa mài vào nhau.
Mã tiên sinh cứng họng thất thanh, kinh sợ không nói được gì mà đứng như trời trồng giữa nhà—— hắn nhìn thấy rõ, người hầu trong nhà mình toàn bộ đã bị treo cổ chết, giống như từng chiếc từng chiếc chuông gió nhè nhẹ đong đưa trên xà ngang. Lão phu nhân của hắn đã bị mổ bụng, máu me nhầy nhụa ruột chảy đầy đất, mắt và miệng đều mở căng, đầu hướng về phía cửa.
"A......" Mã tiên sinh định la, nhưng ra khỏi miệng lại chỉ còn những âm thanh cực kỳ run rẩy vô lực, qua một lát, mới da đầu tê dại mà hét được một tiếng thảm thiết, vãi cả phân tiểu: "Á——!!!!"
"Chậc! Ồn ào cái gì." Một nam nhân từ buồng trong đi ra, trong tay đang cầm cuốn 《 Thượng Thư 》, hắn lấy gáy sách gãi gãi chỗ ngứa ở cổ, ngáp một cái, "Chưa thấy người chết bao giờ à?"
Nam nhân búng tay một cái, cũng lười biếng mà giải thích: "Mẫn âm chú."
"Cái.... cái gì chú?"
"Mẫn âm chú, cái này mà cũng không biết." Nam nhân trợn trắng mắt, "Bổn tọa đang ngồi đọc kiệt tác trong phòng tiên sinh đấy, có biết trời tối rồi mà còn làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi là không tốt không? Lại đây. Bây giờ thích la gì cứ la, nếu còn ai có thể nghe thấy, thỉnh tiên sinh cứ việc trách bổn tọa."
Sắc mặt Mã tiên sinh trắng bệch như quỷ, hai đùi run rẩy, ngày thường hắn lời lẽ sáo rỗng*, làm gì đã gặp qua trường hợp máu me như vậy, hắn sớm đã sợ tới mức không chịu nỗi nữa, cả người đổ đầy mồ hôi, sau một lúc lâu mới run giọng nói: Mặc...... Ngươi cái tên ma...... Ma đầu...... Ngươi...... Ngươi không phải đang ở pháp trường Thiên Âm Các sao...... Ngươi...... Ngươi......"
(* nguyên văn là: chi, hồ, giả, dã —- là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ giúp âm vận câu văn được êm tai, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên "chi, hồ, giả, dã" thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì.)
"Pháp trường Thiên Âm Các?"
Nam nhân nâng lên đôi mắt đen đến phát tím, thoáng cười.
"Không sai, bổn tọa đã đến đó xem qua. Bằng không sao có thể nghe được cao kiến của tiên sinh ngày hôm đó chứ?
Hắn nói, tiện tay ném quyển sách sang một bên, đứng thẳng thân hình cao lớn đĩnh bạc, chậm rãi mà đi từng bước đến vị tiên sinh dạy học kia.
Ánh đèn chiếu lên gương mặt cực kỳ tuấn tú của hắn, không phải Đạp Tiên Quân thì là ai đây?
Đạp Tiên Quân nhe răng cười rạng rỡ, má lúm đồng tiền thật sâu, vậy mà lại hướng về phía tiên sinh kia vái chào: "Cuộc đời bổn tọa bội phục nhất là người đọc sách. Nay mạo muội tới cửa giết cả nhà ngươi, thật là đường đột rồi. Vấn an tiên sinh."
Cái giọng điệu không âm không dương kì kì quái quái này, lại thêm xác người tứ tung lộn xộn ngổn ngang trên mặt đất.
Cho thêm tên họ Mã này mười bảy mười tám lá gan nữa cũng không đủ, hắn phịch một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, thở hổn ha hổn hển: "Ngươi muốn làm gì...... Ngươi muốn làm gì!!"
Đạp Tiên Quân chỉ cười, giơ tay phất một cái, trong tay xuất hiện một thanh mạch đao.
Hắn nghiêng mặt nhìn tiên sinh dạy học kia: "Ngươi đoán xem?"
"Đừng giết ta!!!" Mã tiên sinh kêu lên thảm thiết, không ngừng lùi về phía sau, "Đừng giết ta!!!"
Đang lùi lùi, lại đụng phải thứ gì đó, hắn quay đầu, lập tức đối diện với gương mặt chết không nhắm mắt của phu nhân nhà mình, nên càng kêu la thất thanh: "Không không không!!! Không không —— đừng, cầu ngươi...... đừng...... A a a!! A a a a a!!"
Đáp lại hắn chính là một đao đâm xuống, thẳng tắp cắm ở trên đùi hắn, đâm xuyên xuống mặt đất!
"Á Á Á ————!!!"
Đạp Tiên Quân nheo lại đôi mắt, tươi cười nhã nhặn lại ngọt ngào: "Xin hỏi tiên sinh...... nhạc linh và kỹ nữ có gì khác nhau?"
"Cái, cái gì?" Mã tiên sinh sửng sốt, đang đau đớn thế này còn có đầu óc gì để suy nghĩ, chỉ biết ai oán mà khóc lóc, "Cái gì......"
"Chính ngươi nói mà." Đạp Tiên Quân chậm rãi, "Trước đây tiên sinh từng nói ở Thiên Âm Các. Nhạc linh a, kỹ nữ a, đều là loại người không biết tự trọng tự ái, không biết liêm sỉ. Năm nay vậy mà lại có người thay cái loại gái điếm ấy giảo biện, không ngờ giữa mênh mông Thượng Tu Giới đầy đạo đức lại để ta gặp phải tình huống thấp hèn đến mức này."
Hắn bắt chước giọng điệu nói chuyện của tiên sinh dạy học kia, trầm bổng du dương, bình chân như vại.
Sau khi nói xong, ngừng trong chốc lát, cười nhạo một tiếng, nghiêng một khuôn mặt tuấn tú qua.
"Học thế này có tính là thuộc không, tiên sinh?"
Giữa cơn đau đớn khiếp sợ, Mã tiên sinh cuối cùng cũng có chút ý thức mơ hồ, nhớ ra đây là những lời mình từng nói để công kích mẫu thân Mặc Nhiên, vội vàng một bên nước mắt một bên nước mũi mà nói: "Không không không, hồ đồ! Ta hồ đồ! Cái này......" Hắn nuốt nước bọt, mặt đầy mồ hôi, "Kỹ nữ là kỹ nữ, nhạc linh là nhạc linh....... Không, không giống nhau, không giống nhau......"
"Sao lại không giống nhau chứ? Bổn toạ lại cảm thấy tiên sinh nói rất có lý." Đạp Tiên Quân ngoài cười nhưng trong không cười mà bước tới, lại giơ mạch đao lên, "Nói đi nói lại, đầu óc bổn tọa dùng không tốt lắm, bên cạnh dù sao vẫn thiếu một người chỉ điểm. Tiên sinh có cái lưỡi linh hoạt như vậy, chi bằng tặng cho bổn toạ đi, hửm?"
"Không...... Không không không!! Tông sư tha mạng!! Đạo gia tha mạng!!" Mã tiên sinh nói năng lộn xộn, mồ hôi đổ đầy lưng, "Cầu xin ngươi, đại ân đại đức, đại nhân đại nghĩa......"
Đạp Tiên Quân cười tủm tỉm: "Cái gì tông sư đạo gia. Mệt lỗ tai không? —— Phải kêu bệ hạ."
"Bệ...... Bệ hạ?" Mã tiên sinh ngẩn ra, nhưng mà mặc kệ nó, chỉ cần được sống, kêu cha cũng còn được. Ngay sau đó kêu liên tiếp vài tiếng: "Bệ hạ bệ hạ! Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ khai ân!"
Đạp Tiên Quân ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm hắn, cười nói: "Ây. Đạo đức mẫu mực, hỏi ngươi một câu, đến tột cùng là bổn tọa không biết xấu hổ, hay là tiên sinh không biết xấu hổ đây?"
"Ta ta ta! Là ta là ta! Là ta...... Là......"
Nhưng mà xin tha mạng thì có ích gì đâu.
Lòng bàn tay Đạp Tiên Quân phát lực, trong tiếng khóc lóc và cầu xin tha mạng của hắn, cười rạng rỡ, bóp gãy toàn bộ yết hầu hắn.
Làm xong những chuyện này, nam nhân áo đen nhìn quanh căn phòng, cảm thấy hài lòng mà xác nhận đích thực không còn một ai sống sót, lúc này mới đứng lên, chùi chùi vết màu trên tay, đẩy cửa đi ra ngoài viện.
Bên ngoài Hoa Bích Nam đang chờ hắn.
"Phát tiết xong rồi?"
"Gần như vậy."
"Đã có thể cùng ta trở về Thiên Âm Các chuẩn bị?"
Đạp Tiên Quân nhìn hắn một cái: "Được rồi."
Hoa Bích Nam lắc lắc đầu: "Thật là hết cách với ngươi. Có chút thù nhỏ như vậy cũng so đo, chẳng phải chỉ mới nói mẫu thân ngươi có vài câu, ngươi đến nỗi ——"
"Vậy hay là bổn toạ cũng nói mẫu thân ngươi vài câu?"
"......"
Sắc mặt Hoa Bích Nam khẽ biến, cuối cùng nghiêng mặt đi, không hề trả lời.
"Đi thôi. Chẳng phải ngươi nói ngày mai sẽ lấy được tim của Mặc tông sư, sau đó lập tức đưa vào trong thân thể bổn toạ sao? Còn đứng thất thần ở đây làm gì, bổn toạ đã gấp không chờ nổi rồi."
Đạp Tiên Quân nói, quần áo một lược, bước nhanh về hướng Thiên Âm Các.
Kim quang chiếu sáng khắp nơi, xuyên qua đám mây ngũ sắc, trời rất nhanh đã sáng rồi.
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ đến cực điểm, thi thể cả nhà Mã tiên sinh đã bị hàng xóm dậy sớm phát hiện. Hung án như thế theo lý hẳn là có thể dấy lên một cơn sóng lớn, đáng tiếc lại không có. . Chap mới luôn có tại — TrumT ruyen. C O M —
Bởi vì giờ khắc này, có một phán quyết càng thu hút tròng mắt người khác hơn đang tiến hành.
Trên đài hành hình Thiên Âm Các, ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Dầu nến hòa tan, phát ra thanh hương tùng bách, hai ả thị nữ Thiên Âm Các khoác xiêm y tơ vàng liễm diễm, cánh tay ngọc nhu uyển chuyển, thắp sáng dãy đèn nến hai bên hình đài.
Nói ra cũng thật kỳ quái, đội cận vệ Thiên Âm Các này, tướng mạo mỗi người đều là cực kỳ xinh đẹp, nam tuấn nữ diễm, cũng không biết đây là nhờ tu tâm pháp của Thiên Âm Các mà được, hay bởi vì Mộc Yên Ly khi thu đệ tử đã đặc biệt lựa chọn tướng mạo.
"Thiên địa tự có linh minh, thiện ác cuối có hồi báo."
Từng ngọn từng ngọn đèn ánh lên ánh sáng đồng thau man rợ nhảy nhót, ngọn lửa kia tươi đẹp như hồng lụa, phất phơ lung lay.
Nơi nơi đều là người.
Trên đài, dưới đài, Tây Bắc Đông Nam.
Xung quanh hình đài người tập trung đổ đến chật như nêm cối, Tiết Mông ngồi trên ghế Tử Sinh Đỉnh, vẫn luôn không ngừng phát run.
Ba ngày nay, Tiết Chính Ung cầu người ở khắp mọi nơi, nhưng không làm nên chuyện gì. Những tu sĩ đó mê tín công bằng công chính của thần võ thiên cân, cũng sợ hãi Mặc Vi Vũ đang nắm giữ ván cờ Trân Lung.
"Hắn đã cứu chúng ta."
Người Tử Sinh Đỉnh này không nề hà phiền phức mà muốn giải thích cho mỗi một người hắn thuyết phục, "Ngày đó hắn đã tán linh hạch để cứu chúng ta, nếu hắn có âm mưu, cần gì phải làm đến bước như thế?"
Nhưng mà những điểm đáng ngờ trên người Mặc Nhiên quá nhiều, cho nên vẫn không có môn phái nào nguyện ý đứng về phía họ, ngay cả Cô Nguyệt Dạ và Đạp Tuyết cung đều bảo trì trung lập, im miệng không nói lời nào.
——
Đệ nhất cấm thuật thất truyền mấy ngàn năm bỗng nhiên tái hiện, sánh với đệ nhất công thẩm điện sừng sững mấy ngàn năm.
Chỉ có kẻ ngốc tử mới có thể lựa chọn tin tưởng người trước mặt kia.
Cho nên sự bôn ba của Tiết Chính Ung mới có vẻ vụng về như vậy, sự biện giải của Tử Sinh Đỉnh mới có vẻ yếu ớt vô lực như vậy.
Tiết Mông từng mơ mơ hồ hồ mà nghĩ, hay là, cướp ngục đi.
Nhưng hắn cũng biết không có khả năng.
Chỗ này nơi nơi đều là thủ vệ Thiên Âm Các, ngoài ra còn có chưởng môn cùng đệ tử các môn phái khác, phía dưới khán đài là mênh mông bá tánh.
Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, mọc cánh cũng khó thoát.
Cho nên, moi sống linh hạch, cuối cùng vẫn là kết cục của Mặc Nhiên.
"Thiên Âm Các ba ngày công kỳ, tội phạt đã định." Mộc Yên Ly trang nghiêm mà đoan chính thanh nhã nhìn xuống biển người vô biên vô nhai phía dưới, gõ vang chuông nhạc trong tay, "Giải phạm nhân Mặc Nhiên vào."
Từ sám tội đài, đến hình đài. Mặc Nhiên bị áp giải, một người linh hạch đã vỡ nát, lại bị mười mấy tên đệ tử cấp cao của Thiên Âm Các rình rập chằm chằm.
Bọn họ là con kền kền. Mà hắn bị đưa vào chỗ chết, chẳng có mấy người mà sau khi đào linh hạch xong còn có thể sống sót, kền kền nghe được mùi máu tươi, tròng mắt lóe tinh quang.
"Mặc Nhiên trọng tội đầy thân, giờ Ngọ hôm nay, giải đến nơi tước linh hạch hành hình." Giọng nói Mộc Yên Ly thanh thanh lạnh lạnh, "Tội trạng có mười, tại đây tuyên đọc, để báo thiên địa."
Mưa đã tạnh, nhưng trên mặt đất vẫn ướt sũng,
Mặc Nhiên đứng giữa vũng nước mưa, ánh mặt trời Vân Ảnh quanh quẩn dưới chân hắn, hắn dời tầm mắt lên, di chuyển giữa đám người, tìm được Diệp Vong Tích.
Hắn dùng đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn nàng, giống như đang hỏi ý. Hỏi nàng có phải đã theo dặn dò của mình đi gặp người Tử Sinh Đỉnh truyền đạt những điều hắn muốn nói hay không. Hỏi nàng có phải đã hiểu rõ những chuyện bản thân mình không buông xuống được sau này hay không.
Diệp Vong Tích hướng phía hắn gật gật đầu, khoé môi Mặc Nhiên cong lên thành một nụ cười nhu hoà trong sáng, đáy mắt thấm đẫm hào quang.
Thời tiết thật tốt.
Mưa ngừng rồi.
"Tội thứ nhất, tàn sát bá tánh, xem thường mạng người."
Giọng nói Mộc Yên Ly lượn lờ quẩn quanh trong Thiên Âm Các, trang trọng nghiêm túc.
"Tội thứ hai, phóng hoả thiêu lâu, để báo tư thù."
Hương trước Phật đốt lên, chư thiên thần Phật trên trời khấu hỏi, hoặc nộ hoặc hiền, đả toạ cầm chuỗi, nhìn xuống mênh mông chúng sinh. Những năm gần đây, Mặc Nhiên không ngừng ngước nhìn trời cao, nếu trên trời thực sự có thần linh, trong mắt hắn cất giấu tội nghiệt, chôn giấu dã tâm, sợ sẽ bị phát hiện.
Nhưng giờ khắc này, rốt cuộc hắn thả lỏng tâm tình, hắn nhìn về phía chân trời, ánh mặt trời như đang thanh tẩy, thấm vào đôi mắt đen đến phát tím của hắn thành vô vàn hạt lưu li, cuối cùng trở thành thuần triệt.
Hắn lại ngước nhìn trời cao, trời cao trong trong sáng sáng, đến mây cũng mờ nhạt.
Giọng nói Mộc Yên Ly sao mà mịt mù xa xăm, hắn nhắm mắt lại.
Không nhìn Tử Sinh Đỉnh, cũng không hề nhìn bất cứ gương mặt của cố nhân nào.
"Tội thứ sáu, học trộm cấm thuật, xúc phạm đại giới."
Bỗng nhiên nhớ ra cái gì, giữa hai đầu mày hắn lộ ra chút thất vọng và lưu luyến.
Vốn dĩ cả đời này, muốn đối đãi với Sở Vãn Ninh cho tốt, đáng tiếc cuối cùng cũng không làm được, rồi từng tâm tâm niệm niệm hứa hẹn lần đầu tiên thực sự triền miên, cuối cùng lại là một mảnh hỗn độn.
Lấy thất bại mà kết thúc.
Hắn làm thật sự không phải là người lương thiện, mà là một thứ xui xẻo, một tên ôn thần, một trò cười sứt sẹo.
Hai kiếp sống này.
Muốn bảo vệ mẫu thân, lại bảo vệ không thành.
Mong báo ân tình, lại chưa từng như nguyện.
Lúc còn nhỏ muốn làm anh hùng, sau này lại muốn đổi trắng thay đen cả đời làm cháu trai Tiết chưởng môn, rồi đến bước đường cùng, lại đánh cược trái tim, muốn làm Đạp Tiên Đế Quân máu lạnh vô tình nhất trên đời.
Lại cũng chẳng giải quyết được gì.
"Đạp Tiên Quân, Mặc Vi Vũ, Mặc tông sư......" Lông mi hắn run rẩy, hầu kết lăn lăn, cuối cùng phát ra một tiếng cười nhạo và cảm khái mà chỉ mình hắn có thể nghe được.
"Ngươi thật sự là người buồn cười nhất trên đời này."
Hắn than xong một tiếng, lại ngửa đầu nhìn lên trời cao, gió thổi phất phơ vài sợi tóc rối trên trán hắn, hắn nheo đôi mắt lại, tiếp đến lại nghĩ, Sở Vãn Ninh giờ ở nơi nào?
Chắc là bởi vì đã đạt được quá nhiều, đã dùng hết tất cả duyên phận rồi, cho nên đời này, đoạn đường sau cùng này.... đến cuối cũng không được gặp lại Quân một lần.
Cũng tốt.
Hắn cong lên đôi mắt, cười hăng hắc trên hình đài.
Ít nhất khỏi phải để Sở Vãn Ninh nhìn thấy bộ dáng chật vật đến thế này của hắn.
"Thời gian đã đến! Hành hình ——!"
Một tiếng uy nghiêm phụ xướng, kèn lệnh thổi lên...
Tựa như ác mộng rơi vào bóng tối, tựa như một tiếng "Hành hình" cách xa vạn dặm này truyền thẳng vào màng nhĩ, trong mật thất Giao Sơn, Sở Vãn Ninh bỗng dưng mở mạnh mắt ra, từ trong hôn mê thức tỉnh kinh hoảng ngồi bật dậy.
"MẶC NHIÊN!!!"
Ánh nến lập loè, y từng hơi từng hơi thở hổn hển, mồ hôi thấm ướt y phục.
Y hơi hơi phát run, gần như là theo bản năng mà mở miệng gọi ra chính cái danh tự đã dây dưa với mình hai đời. Rồi sau đó hầu kết lăn lên lăn xuống, ánh mắt có chút đăm chiêu.
Mới vừa rồi y giống như thấy được ánh đao, cơn run rẩy mãnh liệt kéo đến, tim như nổi trống, cũng không biết vì sao lại kinh hoảng cực kỳ.
"......"
Y ngồi trên giường, bàn tay ra sức vuốt mặt vài cái, mồ hôi dần dần lạnh thấu, mới hồi phục lại tinh thần.
Trước mắt y ký ức rõ ràng không ngừng hiện ra, những ký úc đó cũng không phải thuộc về y —— một nửa địa hồn của y lưu lại trong cơ thể Mặc Nhiên rất lâu, thế cho nên khi quay về với y, vậy mà lại mang theo rất nhiều ký ức thuộc về Mặc Nhiên. Những ký ức đó sau khi bị Bát khổ trường hận hoa cắn nuốt, còn sót lại, bị vứt lại.
Thậm chí đến chính Mặc Nhiên cũng không hề nhớ rõ những ký ức quan trọng này.