Một câu này tựa hồ hao hết khí lực và ngạo khí, Tiết Mông bỗng nhắm mắt lại, bên má nóng rực.
"Đừng đánh..."
Nhưng như liệu nguyên chi hoả, cháy dễ dàng, tắt lại rất khó. Đan Tâm Điện một trận chiến loạn, đã đầy người chết và bị thương từ lâu, máu tươi những người này thành dầu sôi, mang cừu hạn và ngọn lửa điên cuồng tới tận cùng, nhất thời Tiết Mông hô cũng được, Tiết Chính Ung thở dài cũng thế, đều chẳng ai nghe thấy.
Cho dù có nghe thấy, từ đôi mắt đỏ ngầu giết chóc cũng không ngừng.
Mấy ngày nay quá nhiều điều bất an. Huyết án liên tiếp, Trân Lung Kỳ Cục, người Cô Nguyệt Dạ đã chết, Giang Đông Đường loạn xì ngầu, Bích Đàm Trang không chủ nhiều ngày, Phật môn Vô Bi Tự nhiễm máu, không ít tu sĩ ở đây đều có những ngày tháng quá khứ mất chính bạn bè người thân của mình...
Ai là chủ mưu? Ai đang nói dối?
Không có đáp án, nhưng mà tất cả đều chỉ hướng dẫn tới trước cửa Tử Sinh Đỉnh, vì thế hận ý súc tích và sợ hãi đều bùng nổ tại đây.
Nước đổ khó hốt.
Tiết Mông trải qua ít đại chiến, giờ phút này vẫn còn chưa cảm thấy ý nghĩa tới tột cùng là gì, ngực cậu phập phồng, đứng yên nhìn bên kia điên cuồng chém giết.
Nhưng Tiết Chính Ung lại đã hiểu, chuyện tới nước này rồi, chỉ sợ đã mất khống chế đến làm người khởi xướng cũng chưa từng lường trước được——
Ông cắn chặt răng, chịu cơn đau đớn do vết thương hở miệng, chịu cơn mờ trước mắt, tóm lấy bả vai Tiết Mông: "Con... Chạy nhanh đi."
"Cha?!"
"Nhanh chạy ra ngoài cho cha!! Đến chỗ mẹ con, nhanh lên!"
Nhưng lời còn chưa dứt, đã có bảy tám kẻ tụ lại tới trước hai người, kẻ đã giết đỏ cả mắt: "Tiết Mông, ngươi giết sư huynh ta, ta muốn ngươi đền mạng!"
"Con trai nghiệt súc!"
Tiết Mông đứng yên bất động—— cậu giết sư huynh tên này? Khi nào... Cậu rõ ràng chưa từng thương tổn tính mạng ai, cậu chưa từng...
Thần trí cả người cậu đều loạn, trong lúc hỗn loạn cậu cúi đầu, nhìn Long Thành nhỏ máu tươi trên tay mìn. Cậu bỗng sởn tóc gáy.
Đúng rồi, cậu giết người.
Cậu giết người—— người thứ nhất chính là bà mối làm chứng, sau đó là...
Cậu không nhớ rõ. Cậu lúc nãy như phát điên đại khai sát giới, tay cậu mặt cậu toàn là máu, đầy tay đầy mặt... Đầy tay đầy mặt...
"A!!!"
Tiết Mông bỗng rên rỉ, như thú gần chết, thái dương nổi mạch máu, khoé mắt muốn nứt.
Vì sao lại biến thành như vậy... Từ ngày Mặc Nhiên rời đi đã bắt đầu, hết thảy đều thay đổi, từng chuyện từng chuyện vượt khỏi khống chế của cậu, cậu rời bản thân trong quá khứ ngày càng xa.
"Con giết người... Cha... Con giết người..."
Cậu hoảng sợ chợt quay người, đối diện với gương mặt Tiết Chính Ung tái nhợt đến đáng sợ. Tiết Chính Ung nắm lấy tay cậu, kéo cậu ra sau mình cầm thiết phiến phách trảm chém giết, phá một đường máu xông ra.
"Đi."
Nam nhân lung lay sắp đổ, phá đường ra cho con trai thiếu niên.
"Mông nhi, đi mau."
Tiết Mông đứng thẳng bất động không nhúc nhích, lúc này có người lao tới giết, Tiết Chính Ung không chống đỡ nổi, thế mà giơ tay cầm lấy đao sắc của người nọ, nháy mắt máu tuôn nhu chú, tới tận khi thấy cả xương. Tiết Chính Ung thầm mắng một tiếng, một tay khác từ bên hông run rẩy rút chuỷ thủ ra, bỗng đâm vào bụng người nọ.
Máu nóng phun trào!!
"Đi đi!!"
Tiết Chính Ung gào lên, đột nhiên thấy một người thoáng qua, ông lạnh lùng nói: "Hàm Tuyết! Đưa nó ra ngoài! Đưa nó rời khỏi đây!"
Mai Hàm Tuyết vẫn luôn đánh ở bên này, lúc này chợt phá vòng vây, nhẹ nhàng tới, đến cạnh Tiết Mông. Hắn đầu tiên nhìn thoáng qua Tiết Chính Ung, trong mắt lại có nỗi khổ riêng, sau đó mới tóm lấy cánh tay Tiết Mông, trầm giọng nói: "Đi theo ta."
Hắn dứt lời, đưa theo Tiết Mông cương ma thất thần, tới sau cửa Đan Tâm Điện chém giết ra ngoài. Có lẽ Đạp Tuyết Cung phản chiến làm mọi người nhất thời không hoàn hồn, Mai Hàm Tuyết vẫn luôn đưa theo Tiết Mông chém giết tới cửa đại điện, mới có kẻ phản ứng lại, giận dữ rống lên về phía hai người, miệng gào: "Giết người xong thì chạy? Ai đền mạng thay?!"
Mai Hàm Tuyết một tay gảy đàn khương, tranh tranh mấy tiếng, như kim thạch phá không, đuổi địch phía trước. Nhưng đang thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy Tiết Chính Ung quát: "Chú ý phía sau!"
Đột nhiên quay đầu, nhưng một người mặt đầy máu bẩn, cười dữ tợn chém đao xuống, muốn ngăn cũng không kịp—— lúc này, bỗng một chiếc thiết phiến bay tới, chứa đầy linh lực, nó ở giữa không lượn vòng, lập tức đâm vào nam nhân kia, thoáng chốc xuyên thủng lồng ngực.
"Bá phụ..."
"Cha..."
Hai thanh niên kia quay đầu lại, Tiết Chính Ung không ngừng thở dốc, đương nhiên một kích này đã hao phí cực đại khí lực của ông. Chuôi thiết phiến này sau khi lấy mạng mục tiêu rơi xuống đất.
Máu tươi nhuộm đầu mặt quạt, cho dù là Tiết lang cực đẹp, hay là thế nhân cực xấu, trên mặt quạt kia, cũng chẳng còn thấy rõ.
Tiết Chính Ung miễn cưỡng làm thủ thế với hai người, nhẹ giọng nói: "Mau..."
Đi còn chưa nói, tròng mắt Tiết Mông đột nhiên chiếu rọi một thanh trọng kiếm chứa đầy linh lực. Một tên Giang Đông đường giơ hung nhận đứng sau lưng Tiết Chính Ung, ngay khi Tiết Mông còn chưa kịp lên tiếng, đã hướng về phía cha cậu——
Một đao chém xuống!!!
Thất thanh.
Mắt Tiết Mông mở lớn, bỗng không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào xung quanh.
Tựa như đại dương mênh mông vạn dặm yên lặng, không có gió, không có khí, không có ánh sáng.
Tối.
Máu cả người Tiết Mông như đóng băng lại như nổ tung, sởn tóc gáy, khoé mắt sắp rách ra, nhìn chằm chằm người trước mắt kia.
Tiết Chính Ung vì thấy con trai được cứu khi nãy, trên mặt còn mang một tia vui mừng thả lỏng, hình ảnh đều dừng lại ở giờ phút này.
Nhưng lại sinh ra một tia ảo giác an tường.
Biển rất sâu, không ngừng nghỉ, vô hạn vô bờ. Nước thực lạnh, thấy xương tuỷ, cả đời khó xoá.
Thực tĩnh, tĩnh mịch.
Không có âm thanh... Không có âm thanh...
Không có.
Tới tận khi máu loãng theo vết thương trên đỉnh đầu chảy xuống, theo mắt, theo gương mặt.
Hai hàng, tựa như nước mắt đỏ, nhỏ giọt.
Trong nháy mắt này, Tiết Mông tựa hồ cho rằng đây chỉ là một hồi đùa cợt, hoặc là cảnh một giấc mộng, hoặc cũng có thể hết thảy chuyện này còn có thể quay đầu lại, đều kịp cứu vãn.
Nhưng mà không phải.
Đã quá muộn. Người liên quan, có thể uy hiếp.
Chiến thần cũng sẽ vẫn thân.
"CHA!!!!!!!"
Một tiếng gào lớn, núi non nhập biển.
Tất cả yên tĩnh nát từ đây—— Sóng cuốn lên, ngàn đôi tuyết, thấy long trời lở đất, nước lũ chảy ngược, biển dậy sóng, xé rách bầu trời!
Tiết Mông như phát điên chạy về phía Tiết Chính Ung, cậu như dã thú gần chết gào thét xé rách cửu tiêu cắt ngang hành động của mọi người, mọi người nghe thấy sợ hãi quay đầu lại——
Sóng biển phân sóng, cậu từ trong đám đông nghiêng ngả lảo đảo cướp đường chạy tới bên Tiết Chính Ung.
Tiết Chính Ung luôn đứng, ngay cả lưng cũng không cong. Ông cứ nhìn chằm chằm Tiết Mông như vậy, một đôi mắt hổ mở to, vẫn luôn mở to. Cặp mắt kia làm Tiết Mông cảm thấy ông vẫn còn sống, còn có thể cứu về, còn...
Lúc cách còn gang tấc, Tiết Chính Ung ngã xuống.
Bịch một tiếng, cơ hồ thẳng tắp ngã quỵ. Người mọi nơi tan rã, không ai nói gì.
Tiết Mông lập tức dừng lại, cậu không lên phía trước nữa.
Cậu cứ đứng tại chỗ như vậy, cả người phát run, từ run rẩy rất nhỏ, biến thành kịch liệt run rẩy, môi, ngón tay, không có chỗ nào nghe khống chế của mình.
Cậu lẩm bẩm, dò hỏi, thật cẩn thận.
Cậu khàn khàn nói: "Cha?"
Máu tanh đầy điện.
Rốt cuộc không còn ai đáp.
Long Thành leng keng rơi xuống đất, Tiết Mông chậm rãi lui về sau, lui về sau... Nhưng cậu có thể lui tới đâu? Hôm qua? Hôm qua mọi thứ rốt cuộc cũng không thể về.
Trong cuộc đời cho dù là bước nào, cho dù là trời xui đất khiến hay không, hay đau tới đứt gan đứt ruột, chỉ cần xảy ra, thì không còn cách quay đầu.
Đan Tâm điện yên tĩnh.
Cậu không lùi, thân hình lảo đảo kịch liệt, sau đó quỳ xuống, cậu ngơ ngẩn nhìn hết thảy trước mắt, nước mắt không ngừng lăn xuống. Cậu nâng tay lên, muốn lau, nhưng lau lung tung cũng không lau sạch được, nước mắt chảy xuống từng hàng.
Cuối cùng cậu chôn mặt trong tay, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn, nước nở kia như mực trên giấy, thấm dần ra—— sau đó cả giấy hoang đường, đều là mực.
"Cha... CHA!!"
Nức nở hoá thành gào khóc.
Chắn trước người Tiết Mông, rốt cuộc không còn có thể đứng dậy, dùng bả vai dày rộng và tiếng cười sang sảng, giúp cậu che mưa chắn gió cuộc đời.
Thời gian thiếu niên thiên chi kiêu tử, năm tháng vô lo, chính thức kết thúc vào giờ phút này.
Sụp đổ.
Hỗn loạn, tất cả đều hỗn loạn.
Tu sĩ Giang Đông Đường xuống tay tàn nhẫn đứng như trời trồng, trọng kiếm rơi xuống đất, hắn lẩm bẩm nói: "Không, không... Không phải ta..."
Hắn không ngừng lắc đầu, nhìn Tiết Mông quỳ gối điên cuồng, hắn cực kỳ sợ hãi, run rẩy. Hắn muốn cướp đường chạy, nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, hắn không thể lui.
"Không phải... Ngươi nghe ta nói... Ta vốn chỉ muốn đáng rơi vũ khí trong tay ông ta..."
Tiết Mông giờ phút này còn chìm trong bi thương vô hạn, nhưng hắn biết một khi Tiết Mông nâng mắt lên, mình chỉ còn một đường—— chết.
"Mau mời Vương phu nhân tới đây." Toàn Cơ trưởng lão là người tỉnh táo nhất, hắn nhìn Tiết Mông còn co rúm, còn chưa đứng lên, còn đang khóc thảm thiết. Hắn thấp giọng phân phó đệ tử, "Nhanh lên, lát nữa sợ là không ai ngăn nổi Thiếu chủ đâu."
Đệ tử kia thấy chưởng môn vẫn thân, trên mặt đầy nước mắt: "Nhưng mà sư tôn, là chưởng môn không muốn để phu nhân tới đây, phu nhân chưa bao giờ nhúng tay vào đại sự, bà ấy..."
"Giờ là khi nào rồi, còn nói việc này." Toàn Cơ nói, "Nhanh lên!"
Đệ tử kia liền lau nước mắt, gật đầu chạy tới sau núi.
Có chưởng môn chết, hết thảy mới rốt cuộc bắt đầu bình tĩnh. Trong điện có kẻ vết thương không ngừng đau đớn, có kẻ mặt xanh mét, có kẻ mím môi không rên một tiếng. Còn có người nhẹ giọng nói: "Sao lại thế này, năng lực Tiết Chính Ung hẳn không chỉ dừng ở đây chứ, sao lại không tránh được?"
Bọn họ cũng không biết Tiết Chính Ung trước vừa tới trấn Vô Thường trừ ma phục yêu, bị quân cờ Trân Lung đâm trúng, nơi yếu hại bị thương. Họ chỉ thở dài:
"Ài, ngồi trên ghế chưởng môn lâu rồi, ai cũng sẽ già, anh hùng xế bóng mà."
Nhưng lời đó, Tiết Mông cũng không nghe thấy, cậu vì mắt đầy nước mắt và cừu hận dần bị màu máu bao trùm, cậu nghẹn ngào, khóc nức nở, khóc thảm thiết, cuối cùng, tròng mắt đỏ như biển máu.
Cậu nâng mắt lên, nhìn chằm chằm kẻ tới vi phạm, trong cặp mắt kia đốt sạch thuần triệt và tha thiết, chỉ còn máu và hận, thù với oán.
Một tiếng gào thét giận dữ! Long Thành bạo khởi!!
Giết!
Lúc này, Tiết Mông thực sự bạo tẩu thất tâm, khắp nơi thét chói tai, cậu trở nên đáng sợ như vậy, không có lý trí, không sợ chết cũng chẳng sợ đau, ai có thể ngăn cậu? Chẳng ai ngăn được cậu.
Vô Bi Tự Cô Nguyệt Dạ Giang Đông đường Hoả Hoàng Các... Phi! Cậu không nhìn thấy! Cậu chỉ nhìn thấy từng gương mặt lệ quỷ, một đám thân ảnh vặn vẹo, cậu cảm thấy mình đang ở trong luyện ngục đang ở một vùng máu tanh vô nhai Vô Gian.
Hận!
Vì sao?
Vì sao gần hai mươi năm lòng son chứng giám, cũng đành phải trốn một sớm tính kế, bốn năm nhàn ngôn?
Vì sao cả đời cúc cung tận tuỵ, chung quy chỉ là sai phó chân thành, nhiệt huyết chảy về hướng đông?
Vì sao đấu gạo dưỡng ân, thăng mệ dưỡng thù.
Vì sao ngốc như vậy.
Máu chảy thành sông.
Ai nói gì cũng không nghe thấy, ai khuyên gì cũng thành bọt nước.
Tiết Mông điên rồi, phượng hoàng nhuộm máu, máu cháy thành lửa, lửa phá không mà ra chính là mãnh thú hai mắt đỏ đậm, răng đầy máu tanh, muốn cắn nát yết hầu từng kẻ ngăn cản nó!
Quân cũng biết, nhược quán năm ấy, ve kêu giữa hè.
Tiết Chính Ung cười tủm tỉm xoa đầu Tiết Mông, hỏi: "Ngô nhi sau này muốn làm gì?"
"Giống như cha." Phượng hoàng nhi mở to đôi mắt thanh triệt, nói, "Làm một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, làm hảo hán, trừng ác dương thiện, không thẹn với lòng."
Máu bắn lên mặt cậu, có kẻ thê thảm kêu thất thanh.
Cậu giết ai?
Hình như là tỷ tỷ của ai thê tử của ai.
Chẳng sao cả.
Chết đi, giết thì giết đi, dù sao cậu cũng chẳng còn sạch sẽ, dù sao cũng là họ tự tìm... Là họ ép cậu!!
Cậu như phát điên mà tàn sát, đám người tan rã. Cậu không nghe thấy... Không nghe thấy...
Cho tới tận khi giọng người nọ vang lên.
"Mông nhi."
Như siết bảy tấc.
Cực lực áp chế cảm xúc, thanh âm run rẩy.
Nhu nhược như vòng nhang lượn lờ bay lên, đầu ngon tay siết làn khói tan mất.
Tiết Mông hoảng thần.
"Bắt lấy hắn!"
"Đừng để hắn nổi điên nữa!"
Khắp nơi có kẻ đánh tới.
"Mông nhi..."
Tiết Mông bị bầy sói hổ báo vây đánh, cả người cậu toàn máu, cánh tay đã run tới kỳ cục, sau một trận này, chỉ cợ không còn cánh này dùng cánh tay này cầm đao. Cậu híp mắt, có máu loãng từ trong mắt chảy ra. Cậu cứng đờ mà quay đầu.
Cửa Đan Tâm điện mở rộng, ánh mặt trời mênh mang chiếu vào.
Vương phu nhân xuất hiện ở cửa, một bộ y sam trắng tinh, thân thể bà tuy suy nhược, tính tình ôn hoà, cũng không nhúng tay vào chuyện trong điện, vẫn luôn như thế.
Cho tới tận giờ phút này bà mới nghe tin, giai nhân tóc mây khi xưa, đã thành nước mắt ướt vạt áo.
Tiết Mông khàn khàn, giọng rách nát vỡ vụn: "Mẹ?"
Đệ tử Tử Sinh Đỉnh đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Phu nhân."
Các trưởng lão cũng hành lễ: "Vương phu nhân."
Trên mặt bà không có nửa điểm huyết sắc, duy nhất diễm lệ chính là đôi khuyên tai ngọc san hô đỏ. Bà không hé răng, đầu tiên là nhìn thi thể trượng phu, thân hình đột nhiên run lên, sau đó lại lấy Tiết Mông bị người ta nhân cơ hội áp chế ngã ngồi trên đất, sắc mặt càng trắng.
Người trong phái đều lo lắng bà nhu nhược như thế, sợ là ngay sau đó sẽ không chịu nổi mà ngất đi.
Nhưng mà Vương phu nhân chỉ run nhè nhẹ, môi giật giật, lần đầu tiên, không thể thốt nên lời.
Nhưng lần thứ hai, bà mở miệng. Giọng khàn tới lợi hại, lại cực lực giữ vững mình.
"Thả nó ra."
Ba chữ, nói với kẻ thô bạo áp chế Tiết Mông.
Rất nhiều những kẻ kia chưa từng thấy mặt Vương phu nhân, giờ phút này thấy, chỉ cảm thấy là nữ tử mềm yếu không chịu nổi, hết sức hung ác nói với bà: "Con trai bà giết nhiều người như vậy, thả thế nào?!"
"Phải đưa tới Thiên Âm Các giam giữ thẩm phán!"
Trong mắt Vương phu nhân ngậm nước mắt, vẫn gằn từng chữ một: "Thả nó ra."
"..."
Không có ai buông tay, đều đang giằng co.
Vương phu nhân hơi ngẩng đầu lên, tựa hồ muốn nhịn lại nước mắt, nhưng không thành, nước mắt đắng ngắt vẫn theo nước mắt bà rơi xuống. Bà nhắm mắt lại, thân hình mảnh khảnh run lên, yếu như gió thoảng.
Có kẻ nói: "Hôm tay Tử Sinh Đỉnh không thể không đóng phái, đã làm bị thương vô số tu sĩ Thượng Tu Giới. Chuyện Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh càng đáng nghi, nên mặc kệ thế nào, đều phải bàn công đạo—— Giết người thì đền mạng thiên kinh đại nghĩa. Phu nhân, xin lỗi."
Vương phu nhân cũng không hé răng, cũng không liếc nhìn thêm xác trượng phu, bà yên lặng mà đi qua những kẻ tự giác tản ra, từng bước một, lên đài cao Đan Tâm điện, đứng trước vị trí tôn chủ.
Đứng yên.
Phía dưới ong ong tiếng người vang lên: "Tiết chưởng môn chết là chuyện trùng hợp ngoài ý muốn, nhưng Tiết Mông lại cố ý tàn sát."
"Không sai, nhất định phải đưa hắn đi."
Thanh như nước lặng, hết đợt này tới đợt khác, bên này giảm bên kia tăng.
Có gió thổi vào điện, mành rèm phất phơ, la mạc thanh hàn.
"Tiết Mông tội không——"
"Rầm!" Một tiếng vang lên!
Cả điện kinh ngạc.
Đập bàn thế mà lại là nữ nhân cành lá hương bồ mềm yếu này. Hai mắt Vương phu nhân đã mổt, gương mặt phù dung tiếu lệ nghẹn tới đỏ bừng.
Bà không biết nên phát hoả như thế nào, nhưng tức giận đã đốt cháy lòng bà.
Nàng đứng trên tiền điện, ánh mắt lướt qua mọi người——
"Mông nhi là con trai ta, Nhiên nhi là cháu trai ta, Chính Ung là trượng phu ta."
Giọng bà không vang, nhưng câu chữ rõ ràng mang quyết tuyệt.
"Các ngươi, moi linh hạch cháu trai ta, cướp đi tánh mạng trượng phu ta. Giờ, còn muốn trước mặt ta, đưa con trai ta đi luôn?"
Nữ tử Giang Đông đường nhiều nhất, trái lại không thể lý giải tâm tình Vương phu nhân.
Lập tức có nữ tu lãnh đạm nói: "Vương thị, bà nói có đạo lý chút."
"Không sai, nếu không phải cháu trai bà tu luyện cấm thuật, chúng ta hà tất phải moi linh hạch hắn? Nếu không phải trượng phu bà không nghe khuyên bảo, làm gì thành thảm kịch tới nỗi này? Nếu không phải con trai bà giết vô số người, chúng ta sao phải đưa hắn đi? Vương thị, bà bênh vực người của mình cũng phải có đạo lý."
Chúng môn phái lúc này hận thù sâu đậm với Tử Sinh Đỉnh, đều không muốn dễ dàng buông tha cho họ.
"Đóng cửa môn phái!"
"Đưa hết kẻ vừa động thủ đi! Nhất định phải nghiêm trị nghiêm thẩm! Những ma đầu đồ sát này, chẳng lẽ đều phải tha à?"
"Không tha cho kẻ nào, bắt hết lại!"
Vương phu nhân đứng trên điện phủ, đối mắt với một mảnh hỗn loạn, nữ tử mong manh yếu đuối này nhắm mắt, chậm rãi mở miệng: "Người goá ở đây, nếu ta còn sống, thì không cho phép các ngươi động tới đệ tử Tử Sinh Đỉnh, đụng tới con trai ta mảy may nào nữa."
Phía dưới có kẻ nghe xong chỉ cảm thấy bà nực cười, chỉ có sắc mặt Khương Hi hơi thay đổi. Cạnh xà nhà, một nữ tu Giang Đông đường lên tiếng đầu tiên: "Bà thật đúng là dõng dạc."
Vương phu nhân chậm rãi đi xuống điện phủ, bà không thèm nhìn nữ tu kia, chỉ nhìn chằm chằm cổ người ta nói: "Các ngươi khi dễ cô nhi quả phụ, thì là bản lĩnh gì?"
Đi xuống bậc thang cuối cùng, nàng đứng trên thảm thêu hoa đỗ đỏ sậm, nâng đôi mắt tú mỹ lên, khuôn mặt vẫn nhu uyển, ánh mắt lại kiên quyết.
Bà nâng tay lên, giật giật, tháo một vòng bạc trên cổ tay xuống.
Nữ tu kia nheo mắt lại trào phúng nhìn bà: "Bà làm gì thế?"
Vương phu nhân giơ tay, không biết vì sao lòng bàn tay không nhiên nổi lên ánh đỏ chói mắt. Bà khép hai tay lại, ngón tay thon dài thế mà nghiền nát vòng bạc thành bột mịn!!
Rất nhiều người đều sợ hãi lui một bước, ngay cả người Tử Sinh Đỉnh cũng cả kinh không thốt nên lời, Tiết Mông cũng ngạc nhiên vì chuyện trước mắt. Trong đám người chỉ có Khương Hi—— Chỉ có mình Khương Hi.
Y nhìn bà chằm chằm, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng không có nửa điểm kinh ngạc.
"Tử Sinh Đỉnh, sống chết không thay đổi. Chư vị ở đây, nếu muốn bổn môn bế phái, tiến lên——"
Vương phu nhân ném bụi tàn của vòng bạc đi, ngước mắt, nói một câu làm mọi người sợ hãi biến sắc.