Đạp Tiên Quân mở to mắt, phát hiện mình đang đứng ở vùng quê rộng lớn vô ngàn, mây màu đỏ tươi, đè xuống rất thấp, giơ tay là có thể với tới. Bốn phía cỏ lau sinh trưởng tươi tốt, cỏ lay chìm nổi, trong bụi lau sậy lởn vởn tiếng người nói thầm, có người đang cười, có người đang khóc, những âm thanh đó đều rất nhẹ, như màn lụa phất qua đầu ngón tay, cảm giác như nước chảy.
Hắn đi về phía trước, làm kinh sợ đám đom đóm xanh thẳm phía sâu trong bụi cỏ lau, sau đó hắn nhìn thấy một con sông yên tĩnh bao la hùng vĩ, so với bất kỳ biển rộng hồ sâu nào trước đây đều rộng lớn hơn, nhưng tốc độ nước chảy lại cực kỳ thong thả.
Trên sông xa xa thấp thoáng mấy con thuyền trôi, tiếng hát người chèo thuyền từ xa xôi mù mịt vọng tới: "Thân ta rơi xuống vực lôi thăm thẳm, tứ chi nát tẫn thành bùn. Đầu ta rơi vào không gian mênh mang, mắt ngâm tóc khô nghiền thành bụi. Kiến đỏ sáng rực, ăn sạch lòng ta. Kền kền mịt mờ, mổ sạch bụng ta...... Chỉ còn hồn về...... chỉ còn hồn về......"
Chỉ hồn quay về, hôm qua như nước chảy.
Hình như hắn đã từng tới nơi này, là khi nào?
Đạp Tiên Quân nhìn trái nhìn phải, tất cả mọi thứ trước mắt đều quen thuộc đến vậy, nhưng cẩn thận nhớ lại, trong đầu lại trống rỗng.
"Này, ngươi."
Đột nhiên có người nói chuyện ở phía sau hắn.
Hắn chợt quay đầu lại, ngoại trừ đom đóm, cái gì cũng không thấy.
Giọng nói kia rất mông lung, rất hư ảo: "Ngươi đi về phía trước, ta ở ngay phía trước."
Tuy rằng bị người khác sai việc thực sự rất chán ghét, nhưng hắn vân không kìm được tò mò, trầm mặt đi về phía bầy đom đóm đang bay lượn sâu trong bụi cỏ lau.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một cối xay cũ nát, trong tiểu viện cỏ dại mọc thành bụi có vài đoạn cây ngói vỡ xiêu xiêu vẹo vẹo, mà ở ngay chính giữa sân viện, một nam nhân ngồi trên tảng đá đen như than, đang đưa lưng về phía hắn, ngước nhìn lên vòm trời.
"Ngươi là ai?"
Nam nhân nghe được giọng nói hắn, cũng không lập tức quay đầu lại, mà thở dài: "Có lẽ ta mới là người phải đi."
"Đi? Đi nơi nào?" Không đợi nam nhân trả lời, hắn lại bực bội mà hỏi: "Nơi này lại là nơi nào?"
"Hồn chi bỉ ngạn*" Nam nhân nói, "Ngươi nhìn thấy con sông kia không? Ngồi trên bè trúc, một đường trôi theo sóng nước, liền sẽ đi đến địa phủ."
(* bờ bên kia của linh hồn)
"......"
"Đầu thai phải đợi bảy tám năm, vào cửa sẽ có tên thủ vệ bụng bị lòi ra đo đạc công tội cả đời của ngươi. Tội lỗi nhiều, sẽ trực tiếp áp giải ngươi xuống mười tám tầng địa ngục." Kể về những chuyện xảy ra sau khi chết này, giọng nói của nam nhân vẫn rất hoà hoãn ôn nhu, tựa như đang ôn lại chuyên cũ nào đó.
"Tầng thứ nhất gọi là Nam Kha hương, bên trong có một thư sinh nghèo bán tranh, có điều bây giờ hắn không hẳn là nghèo, sau này ta sẽ đốt cho hắn thật nhiều giấy tiền. Còn có lão già bán hoành thánh, đi tiếp vào bên trong sẽ gặp được một toà cung điện, đó là do Tứ vương gia của Quỷ giới xây, còn có một toà Thuận Phong lâu......"
"Loạn thất bát tao*." Đạp Tiên Quân không kiên nhẫn mà cắt ngang hắn: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
(*lung tung rối loạn)
Nam nhân yên lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Đạp Tiên Quân, ngươi sợ chết không?"
Đạp Tiên Quân cười lạnh: "Có gì phải sợ."
"Trước đây ta cũng cho là vậy." Nam nhân nói, "Cho nên, ta đã từng lựa chọn uống thuốc độc tự sát. Ta đã cho rằng ở nhân gian này ta không còn mong muốn gì, ta cũng không sợ chết."
Dừng một chút, nam nhân cúi đầu.
"Nhưng mà hiện giờ ta không hề muốn đi. Y còn sống trên đời, ta bỏ không được y."
Nói xong câu đó, nam nhân nhẹ nhàng nhảy xuống từ tảng đá, từ trong bóng đêm u tối, bước ra dưới ánh sáng trăng thanh. Gió trên sông Hồn bỉ ngạn thổi lên, nhất thời bay bổng mê mang, đom đóm tụ tán.
Sắc mặt Đạp Tiên Quân khẽ biến: "...... Là ngươi?"
Mặc Nhiên đi về phía hắn, nơi trái tim là một mảng trống rỗng, là một lỗ thủng tối đen lọt gió, mặt mày hắn khoan thai, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt đoan chính lại có vẻ anh khí bừng bừng phấn chấn đến vậy. Hắn không khác mấy so với Đạp Tiên Quân khi lần đầu tiên chạm mặt nhau trên Giao Sơn, chỉ là giờ phút này trông hắn có vẻ thản nhiên nhiều rồi, không còn sự sợ hãi mờ mịt khi đó.
"Ngươi sao lại......"
"Như ngươi chứng kiến, ta không phải là người sống."
"......"
"Nhưng không biết tại sao, dường như ta cũng không hoàn toàn giống với những người khác, thất đầu đã qua, nhưng lại không có Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn ta đến địa phủ. Ta vẫn luôn lang thang ở chốn này."
Đạp Tiên Quân hơi nheo lại đôi mắt.
"Ngươi không cần khẩn trương. Linh hạch ta ở trong thân thể ngươi, dĩ nhiên là ta sống không được." Mặc Nhiên dời mắt hướng ra sông Hồn mênh mông cuồn cuộn, nhẹ giọng nói: "Nhưng ta cũng không muốn đi...... Ta muốn trở về."
Nghe hắn nói như vậy, Đạp Tiên Quân đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó giơ tay xoa xoa ngực chính mình, sau một hồi trầm mặc, bỗng vặn ra một nụ cười dữ tợn: "Linh hạch của ngươi ở chỗ này của bổn toạ? Nói cách khác...... Hoa Bích Nam thành công? Hắn làm được, bổn tọa rất nhanh sẽ có thể tự do trở lại, sẽ có thể ——"
Lời hắn còn chưa dứt, đã bị Mặc Nhiên cắt ngang.
Mặc Nhiên quay đầu, nhàn nhạt nhìn hắn: "Ngươi biết Hoa Bích Nam là ai không?"
"......"
Hắn đi về phía Đạp Tiên Quân, đi đến gần, nâng lên ngón tay toả ra bạch quang hư vô, nhẹ nhàng điểm ở giữa hai mắt Đạp Tiên Quân.
"Kỳ thật nói với ngươi cũng vô dụng. Nơi này của ngươi đã bị hắn động tay động chân, rất nhiều thứ bất lợi cho việc hắn thao túng ngươi, hắn đều sẽ trừ bỏ. Nhưng mà, nếu ngươi còn lưu giữ một mảng thức hồn, thì tốt xấu gì cũng nên nhớ rõ một chút đi...... Đừng vô tri mờ mịt mặc người khác sắp đặt như vậy."
Cũng không biết là vì sao, trong nháy mắt khi Mặc Nhiên chạm vào hắn, Đạp Tiên Quân bỗng nhiên cảm thấy trong đầu đau nhức khó chịu, dường như có rải rác mảnh nhỏ xẹt qua cực nhanh trước mắt hắn.
"Ngươi làm cái gì?!"
Mặc Nhiên không đáp, chỉ nâng khuôn mặt hắn lên, rất an tĩnh, lại có chút bi thương mà nhìn hắn: "Nếu ngươi có thể biết được tất cả chân tướng, vậy thì tốt rồi."
"Ngươi......"
"Nếu như là vậy, ta cũng có thể yên tâm một chút mà ra đi."
Đạp Tiên Quân nghiến răng nói: "Chân tướng cái gì?! Loạn thất bát tao cái gì! Buông tay ra cho bổn toạ!" Hắn vừa nói vừa giận không thể kìm nén mà muốn tránh thoát vòng vây của Mặc Nhiên, nhưng mà sức lực hắn đều như là đánh vào bông vải, pháp chú và chân tay hắn đều xuyên qua thân thể nửa trong suốt của người nọ.
Mặc Nhiên khép đôi mắt lại, nhẹ nhàng thở dài: "Ngươi biết không? Thật sự ta rất muốn để người nhìn thấy tất cả những điều ta đã trải qua từ khi trọng sinh cho tới nay, ta rất muốn để ngươi có được tất cả những ký ức của ta."
"Có lẽ bởi vì chấp niệm quá sâu, linh hồn ta mới không bị dẫn đi, ta mới có thể gặp được ngươi ở chỗ này."
Hắn nói, cúi người về phía trước, trán dán sát vào trán Đạp Tiên Quân.
"Quay đầu lại đi." Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, "Buông tha chính ngươi."
Nghe được một câu nói quá giống với câu kiếp trước Sở Vãn Ninh nói trước khi chết, Đạp Tiên Quân cả người chấn động, nhưng cơn giận của hắn chưa kịp phát tiết, trước mắt hắn lại hiện lên một mảng máu tươi ngang dọc.
Hắn lại thấy được Quỷ giới thiên liệt.
Ở cái nơi đại tai kiếp thay đổi nhân sinh cả đời hắn, tất cả mọi người đều không lo nỗi thân mình, than khóc rung trời.
Đạp Tiên Quân bay bay trôi trôi như con diều, du đãng giữa không trung, dưới chân là đám người khóc la, là máu tươi tanh hôi và tứ chi gãy rời. Hắn nhìn xung quanh, Sư Muội đâu? Sư Muội ở nơi nào......
Hắn tìm không thấy, hắn tìm không thấy, lòng hắn như lửa đốt, hắn không kiềm nỗi cuồng nộ —— bỗng nhiên, hắn ngừng lại.
Giữa khói lửa, có một thân ảnh quen thuộc đang chuyển động. Đạp Tiên Quân bay vút qua, hắn kinh ngạc mà nhìn thấy đó là chính mình thời niên thiếu, đang mê mang bất tỉnh, hơi thở thoi thóp.
Đây là làm sao vậy?
Giống như trả lời hắn, Đạp Tiên Quân nhìn thấy khung cảnh biến đổi, có người cõng thân thể tàn tạ của hắn lên, gian nan bò qua thây sơn biển máu.
Là ai?
Đôi tay máu thịt lẫn lộn kia...... Là của ai.
Cái người chính bản thân mình đã không bò nổi nữa, nhưng vẫn không chịu buông tay, gắt gao túm lấy thân thể của hắn, là ai?
Đạp Tiên Quân bay thấp xuống, lướt quanh bên thân hai người kia, hắn nhìn chằm chằm cái người cả thân tắm máu kia, gương mặt khiến người nhìn khó phân biệt được —— cuối cùng, hắn thấy rõ, lại như gặp phải sét đánh.
"Sở Vãn Ninh......?"
Sao có thể...... Sao có thể!
Bên tai hình như có người đang phẫn nộ la hét, âm thanh tuy rằng xa xăm, nhưng tức giận của người nọ lại giống như lưỡi lê đâm thẳng vào đáy lòng. Đang rống lên: "Máu trên bậc thềm vẫn chưa phai, đó chính là con đường y mang ngươi về nhà!"
"Kết giới quan chiếu là song sinh, ngươi bị trọng thương bao nhiêu, y cũng giống như vậy."
"Sao ngươi lại có thể nói y không cứu ngươi...... Sao ngươi lại có thể nói y không cứu ngươi......"
Khắp cả người phát lạnh.
Đạp Tiên Quân đột nhiên mở mắt ra, hai mắt đỏ đậm, hắn nhìn Mặc Vi Vũ gần ngay trước mắt, nghiến răng nói: "Ngươi đang cho bổn tọa xem cái gì đó?! Như thế...... Vớ vẩn không chịu nổi!"
Hắn có lửa giận ngập trời, nhưng cặp mắt đối diện kia lại làm hắn bỗng dưng ngẩn ra.
Mặc Nhiên nhìn chăm chú hắn, bên trong đôi con ngươi đen nhánh trầm tĩnh là một mảng ướt át: "Ta tận lực giao hết ký ức của ta cho ngươi."
"Ai muốn xem chuyện của ngươi với hắn?! Ai cần biết chuyện từ khi ngươi trọng sinh tới nay! Ngươi tham sống sợ chết, ngươi cô phụ Sư Muội...... Ngươi cùng bổn tọa căn bản không giống nhau!" Hắn dường như là tức giận, "Ai cho ngươi tự chủ trương? Cút ngay!"
Vô số người vì lửa giận như thế mà sợ hãi, nhưng ở trong mắt Mặc Nhiên lại không kích lên nổi một tia gợn sóng.
Mặc Nhiên nhìn hắn, ánh mắt kia thậm chí là thương hại, hắn đứng trước mặt Đạp Tiên Quân, từ góc áo bào bỗng nhiên cháy lên một ngọn lửa kim sắc, thân hình hư vô của hắn trong ngọn lửa từng chút từng chút một mà tan rã, hoá thành điểm điểm đốm sáng.
"Kỳ thật không cần ngươi nói, ta cũng nên đi."
"Ta dùng lực của linh hồn chính mình, đem tất cả ký ức đều cho ngươi. Đường này là nghịch thiên mà làm, ta cũng không biết cuối cùng ta sẽ thế nào." Nói tới đây, Mặc Nhiên dừng một chút, cười, "Có lẽ sẽ bị tất cả lục đạo luân hồi bất dung, cũng có lẽ sẽ trực tiếp bị phán vào địa ngục Vô Gian."
"......"
"Nghĩ tới khả năng tốt nhất." Mặc Nhiên nói, "Có lẽ hồn phách ta có thể đi theo linh hạch, cùng dung nạp vào trong thân thể của ngươi."
Nãy giờ hắn nói cái gì Đạp Tiên Quân cũng không thèm để ý, nhưng khi nghe đến đây, bỗng dưng hàng mi dài nhướn cao: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Mặc Nhiên cười như không cười mà nhìn hắn: "Ngươi đang sợ sao?"
"Bổn tọa có gì phải sợ?" Đạp Tiên Quân đã chịu mạo phạm cực lớn, nheo lại đôi mắt, "Nhưng khối thân thể này là của bổn tọa, ngươi đừng mơ tu hú chiếm tổ!"
Mặc Nhiên thở dài: "Ngươi chỉ là không muốn tiếp nhận một số sự thật."
"......"
"Ngươi không muốn tiếp nhận những việc ta đã thừa nhận, mà ngươi lại làm như không nhìn thấy sự thật."
"Ngươi câm miệng!"
Mặc Nhiên bình tĩnh mà nhìn hắn, hư ảnh càng tan càng nhanh, trong nháy mắt đã tan đến ngực, thân, eo...... Trước khi biến mất, hắn nâng tay lên, muốn chạm vào tóc mai của Đạp Tiên Quân. Nhưng Đạp Tiên Quân tựa như bị vật dính kịch độc gì đó chọc phải, chán ghét mà lui ra sau một bước.
Thấy hắn như vậy, Mặc Nhiên cũng chỉ cười cười, điểm điểm kim quang trong thân thể hắn giờ lại như thiêu thân lao vào trong lửa, bỗng nhiên hướng thẳng vào ngực Đạp Tiên Quân mà chui vào —— Đạp Tiên Quân cảm giác được trong cơ thể có một sức mạnh quen thuộc đang sống lại, sức mạnh ấy hừng hực mà nóng cháy, như nham thạch nung dưới lửa nóng.
Sức mạnh này khiến hắn ngàn lần cảm thấy thân thuộc, nhưng cũng cực độ chán ghét.
"Ngươi mơ tưởng cùng bổn tọa dung hồn*......"
(*dung trong dung hợp)
"Ai cũng không muốn đi, nên ta cũng muốn tận lực thử một lần cuối cùng."
Đạp Tiên Quân bắt đầu cuồng nộ: "Cút đi cho bổn toạ!"
Nhưng Mặc Nhiên chỉ nhìn chăm chú hắn: "Xin lỗi. Đến cuối cùng vẫn muốn tranh đoạt khối thân thể này với ngươi."
"......"
"Nếu như bản tính của ngươi có thể khôi phục thì tốt rồi."
"Làm Mặc Vi Vũ đi." Ngọn lửa kim sắc rất nhanh đã thiêu đốt đến đầu ngón tay hắn, rồi sau đó, nuốt sống gương mặt anh tuấn trẻ tuổi kia, "Đừng làm Đạp Tiên Quân."
Giọng nói tán đi.
Tan thành mây khói......
Cùng lúc đó, mật thất Thiên Âm Các trong nháy mắt bị ánh sáng kim sắc chói mắt chiếu sáng khắp nơi, sáng như ban ngày, ánh sáng đâm vào làm Sư Muội nhất thời không mở mắt được. Hắn đột nhiên nâng ống tay áo lên che khuất khuôn mặt, qua một lúc lâu, ánh sáng mãnh liệt ấy mới dần dần tắt xuống.
Trước đây Sư Muội chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, bỗng dưng hạ ống tay áo xuống, gương mặt tái nhợt quay lại nhìn vào trong quan tài băng ——
Thình lình đối diện với một đôi mắt đen đến phát tím.
Đạp Tiên Quân từ trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt hắn trắng như băng, môi cũng chưa khôi phục huyết sắc. Hắn như là được chạm khắc từ ngọc lạnh, như từ u tuyền mà ngưng tụ thành, ngay cả y phục đen tuyền thêu tơ vàng cũng thấm đẫm sương mù lạnh giá, ánh sáng chiếu vào trên người hắn cũng như bị đông lạnh.
Đạp Tiên Quân nâng tay lên, đầu ngón tay thon dài tái nhợt chạm vào mép quan tài, tiếp theo hắn chuyển động tròng mắt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Sư Muội.
"......"
Tuy biết bản thân mình là chủ nhân của hắn, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú thâm sâu lạnh lẽo như thế của hắn, Sư Muội vẫn không tự chủ được mà lùi về phía sau nửa bước.
"Ngươi......" Hầu kết lăn lên trượt xuống, Sư Muội mạnh mẽ tự trấn định, "Cuối cùng cũng tỉnh."
Đạp Tiên Quân không đáp lời, gương mặt hắn cực kỳ hung ác nham hiểm, thậm chí so phía trước kia càng bướng bỉnh khó lường hơn.
Hắn thở hổn hển, mồ hôi lạnh đã ướt sũng phía sau lưng, gương mặt tươi cười cuối cùng của Mặc tông sư dường như vẫn lay động trước mắt —— hắn nhắm mắt lại, muốn cảm nhận cơ thể của mình đến tột cùng là có xuất ra thêm ba hồn sáu phách không cần thiết nào nữa không, nhưng việc này dĩ nhiên không thể chỉ dựa vào cảm giác là có thể có được đáp án.
Sư Muội đứng bên cạnh, thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, vội vươn tay phủ lên trán hắn, trong miệng yên lặng niệm pháp chú, xoa dịu nội tâm xao động bất an của Đạp Tiên Quân.
"Thế nào rồi?" Sau khi niệm một lượt Trấn linh chú, Sư Muội nhìn chằm chằm mặt hắn, hỏi.
Đạp Tiên Quân cũng không lập tức trả lời, thật lâu sau, hắn nâng tay lên, giật giật năm đầu ngón tay, móng tay cân xứng đều đặn kia giống như ngưng tụ từ băng, không có một chút huyết sắc.
Hắn từ trong quan tài đứng lên.
"Ta hình như đã mơ một giấc mộng rất dài......" Đạp Tiên Quân mở miệng, nghẹn ngào mà nói ra câu nói đầu tiên này.
Ánh mắt Sư Muội rất cảnh giác: "Đều là giả."
Đế quân áo đen như mây, tơ vàng như nước, hắn bước ra khỏi quan tài, thần sắc có chút mù mịt: "Ta cũng nghĩ vậy."
Hắn nhìn chằm chằm Sư Muội, Sư Muội cũng nhìn chằm chằm hắn. Sau một lúc lâu, Sư Muội thấp giọng thử nói: "Ngươi còn nhớ rõ mình là ai không?"
"......"
Mấy phần trầm mặc.
Nam nhân anh tuấn lãnh khốc kia dường như là khẽ cười một chút, môi mỏng khép mở: "Sao lại không nhớ rõ. Đạp Tiên Đế Quân, Mặc Nhiên Mặc Vi Vũ."
Hắn hơi một ngưng lại, rũ xuống hàng mi mảnh, đối diện với Sư Muội đang cực kỳ căng thẳng mà hành lễ một cách lười biếng: "Nguyện vì chủ nhân dốc sức."
Trong mắt Sư Muội ánh lên vẻ mừng rỡ điên cuồng, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, hắn lấy ra một viên tinh thạch từ trong túi càng khôn. Viên đá ấy loé lên ánh sáng xanh bích, hình dáng kỳ quái, đây chính là tinh thạch mạnh nhất dùng để thử nghiệm linh lực tu sĩ.
Hầu kết hắn lên xuống, mang một loại trông mong tha thiết nào đó, bước qua đưa viên tinh thạch vào trong tay Đạp Tiên Quân.
"Có thể thắp sáng nó không?"
"......" Sóng mắt Đạp Tiên Quân lưu chuyển, lãnh lãnh đạm đạm mà liếc mắt nhìn viên đá một chút, thong thả ung dung nói, "Này có khó gì." Tiếng nói vừa dứt, hai ngón tay đã siết chặt, kinh lạc* trên tay bạo phát.
(*kinh lạc: đường vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc. Kinh lạc phân ra hai loại kinh mạch và lạc mạch.)
Chỉ trong nháy mắt, linh lưu cường hãn nhất trên đời rót vào trong đó, chưa nói đến tinh thạch lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, mà mặt ngoài tinh thạch cũng bắt đầu xuất hiện viết nứt mờ mờ.
Sư Muội ngừng thở, đôi mắt nhìn chằm chằm viên đá kia, nửa khắc cũng không dời mắt.
Chợt nghe được "Bang" một tiếng giòn vang, viên đá xanh bích cứng rắn như thế đã mãnh mẽ vỡ ra giữa hai ngón tay tái nhợt của Đạp Tiên Quân, sau đó tiếp tục bị linh lực cường hãn ép đến tan thành tro bụi —— . Đam Mỹ H Văn
Thành tro bụi!!
"Này thì tính là gì?" Đạp Tiên Quân tùy ý nhúm một ít bột phấn, cười lạnh một tiếng, "Không đáng thưởng thức."
Sư Muội bỗng dưng thả lỏng, hắn đi về phía sau vài bước, gần như là mất sức mà ngồi phịch xuống ghế đá.
Đây...... đây là chiến lực mạnh nhất nhân gian...... Giờ này khắc này, rốt cuộc một lần nữa trở lại cho hắn sở hữu sao?
Sư Muội không kìm được mà run rẩy, từ khẽ run đến run rẩy kịch liệt, ánh sáng u ám trong thạch thất chiếu lên gương mặt phong hoa tuyệt đại của hắn, là cuồng hoan? Hay là thư thái? Ánh sáng lay động không ngừng, chiếu lên mọi thứ cũng chẳng rõ ràng, thậm chí là kỳ quái.
Sau một lúc lâu, mới thấy Sư Muội vùi gương mặt mình vào hai lòng bàn tay, khàn khàn mà lẩm bẩm câu: "Mẫu thân, ngươi nhìn thấy không? Ta đã làm được."
Bỗng nhiên hắn như là có chút điên cuồng, đứng bật dậy, hướng về phía bốn bức tường trống rỗng, hướng về phía thạch thất trừ hắn và Đạp Tiên Quân ra thì không có người thứ ba, hắn hét to, gần như khàn giọng mà hét lên: "Ngươi nhìn thấy không? Rất nhanh thôi! Các ngươi đều nhìn thấy không?"
Không có người đáp lời hắn, hắn phá lên cười trong mật thất trống vắng, cười đến nước mắt rơi lã chã —— đó, lại là một giọt nước mắt kim sắc!
So với Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch Tống Thu Đồng trước kia —— giống nhau như đúc.