Mỹ nhân trước mắt, Mai Hàm Tuyết trước sau vẫn luôn chú trọng dáng vẻ của mình. Hắn phủi sạch sẽ bụi trên người, đưa tay sửa sửa lại búi tóc vàng có phần xốc xếch, vuốt vuốt cho suông lại đuôi ngựa phía sau, bảo đảm bản thân không còn vẻ chật vật nữa, lúc này mới đi về phía người đang xui xẻo nằm trên mặt đất kia.
Thật ra cũng không thể nói là Mai Hàm Tuyết quá trấn định, đã bị truyền tống đến một nơi xa lạ mà vẫn còn thản nhiên quan tâm đến quần áo mình có nếp nhăn hay không, tóc có bay loạn hay không, đối phương có đẹp hay không.
Mà là bởi vì hắn biết Mặc Nhiên bây giờ đã có Sở Vãn Ninh quản thúc rồi, không có khả năng làm ra được chuyện thương thiên hại lí gì, huống chi, nơi đây cũng không có bất kỳ tà khí hay sát khí gì — — trừ vị giai nhân thê lương đang nằm kia.
Nhưng đợi khi hắn đến gần, nhìn thấy rõ gương mặt "Giai nhân", hắn không khỏi lập tức trợn to mắt xanh.
Tuy là cố thản nhiên, nhưng Mai Hàm Tuyết cũng có chút giật mình: "Khương...... tôn chủ?"
Khương Hi bị dây xích trói chặt chẽ, nhíu mày rủ mắt xuống, cái vị Đạp Tiên Quân kia thật đúng là con heo mà, sau khi ném người ta vào đây thì vui vẻ quá, thế mà lại quên mất thi pháp cởi trói cho người ta.
Mai Hàm Tuyết im lặng một lát, chợt bước nhanh tới, nửa quỳ xuống xem xét tình trạng Khương Hi.
Dây xích của Đạp Tiên Quân là loại dây khi đối phương càng giãy dụa thì bị siết chặt, Khương Hi là người tôn quý như thế, dĩ nhiên là chưa từng bị khuất nhục thế này, cho nên vẫn luôn nghĩ cách cởi trói, nhưng kết quả lại càng bị trói chặt hơn, Mai Hàm Tuyết chú ý thấy phần da chỗ cổ tay hắn bị dây trói ma sát đến hỏng rồi, mấy lằn đỏ hằn thật sâu.
"...... Khương tôn chủ?"
Càng khiến người ta cảm thấy bất an là, Khương Hi có khả năng là thân bệnh chưa khỏi, chưa kịp uống thuốc, cho nên lúc này chắc đã hôn mê rồi, mặc cho Mai Hàm Tuyết gọi hắn nhiều lần, hắn cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong lòng Mai Hàm Tuyết không khỏi thất vọng, haizzz, hôm nay đi ra ngoài quả nhiên là không xem hoàng lịch, sao lại gặp phải chuyện phiền toái như vậy?
Nói thật, Mai Hàm Tuyết đối với Khương Hi ít nhiều cũng có chút địch ý. Năm đó ở chân núi Tử Sinh Đỉnh, bởi vì hắn không ưa nhìn thấy Khương Hi đồng ý đứng về phe những kẻ công khai lên án người Tử Sinh Đỉnh nên hắn đã nói với Khương Hi những lời lạnh nhạt. Mai Hàm Tuyết xưa nay vân đạm phong khinh, hắn không thể nào hiểu được sự chấp nhất của Khương Hi đối với quyền lực, càng chướng mắt cái dáng vẻ Khương Hi sau khi lên làm tôn chủ thập đại môn phái, cái kiểu cao cao ra vẻ.
Huống chi, Tiết Mông và Khương Hi trước nay đều không hợp nhau, vả lại quan hệ giữa hai người họ dường như có chút vi diệu.
Mai Hàm Tuyết hiển nhiên là thân thiết với Tiết Mông, cho nên trong lòng càng thêm không ưa Khương Hi, nếu không thì sao một người có tâm hồn dạt dào tình cảm như hắn lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng khi đối diện với vị tôn chủ kiêm thiên hạ đệ nhất phú hào kia chứ?
Mai Hàm Tuyết không khỏi có chút đau đầu.
Sao còn gặp phải cảnh Khương Hi đang hôn mê nữa đây?
Hết cách, trái phải đều không có người, hắn cũng chỉ đành trông nom.
Mai Hàm Tuyết đưa tay dò xét cổ hắn bên dưới tầng tầng y phục, chỉ thấy nhịp đập cực kỳ hỗn loạn, làn da vừa chạm đến cũng nóng như lửa đốt.
Mai Hàm Tuyết thầm nghĩ không ổn rồi, lập tức thu tay lại, kêu:
"Tỉnh tỉnh."
"......"
"Khương tôn chủ, mau tỉnh lại!"
Không có động tĩnh.
Mai Hàm Tuyết thấy tình huống không quá khả quan, đành phải ngồi xổm xuống, kéo cổ tay hắn lên, dùng phương pháp trị liệu của Côn Luân Đạp Tuyết Cung tạm thời trì hoãn giúp hắn, nhưng khi linh lực chuyển qua, Mai Hàm Tuyết liền cảm thấy một luồng nhiệt mãnh liệt đang va chạm hỗn loạn trong cơ thể Khương Hi, ắt là một loại ma khí táo bạo đang di chuyển trong thân thể hắn.
Giang hồ đồn rằng, trong trận đại chiến Khương tôn chủ bị trọng thương, mặc dù miễn cưỡng nhặt về cái mạng, nhưng thân thể dần dần xuất hiện dị trạng.
Nghĩ lại không chừng chính là như thế.
May mà Mai Hàm Tuyết biết thuật trị liệu hệ thủy, trong chốc lát đã dập tắt được ngọn lửa khô trong người hắn, sau một lúc lâu, Khương Hi rốt cục có chút phản ứng.
Mi tâm hắn cau lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, mắt hạnh chậm rãi mở ra.
Trong đôi mắt kia lộ ra nét rã rời, tất cả đều hỗn loạn, lại dường như đang kiềm nén thứ gì. Khương Hi chỉ hé mắt trong chốc lát, lại nhắm hai mắt lại, hắn dùng loại giọng điệu quen sai khiến người khác, cao cao tại thượng, mỏi mệt uể oải mà nói: "Thuốc......"
Mai Hàm Tuyết bất đắc dĩ nói: " Không có thuốc a."
Nghe được giọng nói của hắn, Khương Hi lúc đầu vẫn còn mê man chưa phản ứng kịp, nhưng bỗng nhiên trong chốc lát, đột nhiên tỉnh táo lại, hắn lập tức mở to hai mắt, quýnh quáng lên, ho khan không thôi.
"Ngươi...... tại sao lại là ngươi?"
"Chứ không thì ngài tưởng là ai?"
Sau khi Mai Hàm Tuyết hỏi ra câu này, chính mình lại nhận ra trước, nhìn dáng vẻ Khương Hi lúc vừa mới tỉnh, giọng điệu như đương nhiên mà sai khiến người khác, tám chín phần là bị sốt đến váng đầu, nghĩ hắn là người nào đó của Cô Nguyệt Dạ.
"Ta cho rằng ngươi là......"
Đôi môi khô nứt tái nhợt của Khương Hi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng một trận tà hỏa lại trào lên đến, làm cho toàn thân hắn run nhè nhẹ, mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong. Hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, cắn môi dưới, giống như kiệt lực chịu đựng gì đó.
Mai Hàm Tuyết biết hắn trước giờ hám danh, thích sĩ diện, không muốn chật vật. Ở trước mặt vãn bối mà lộ ra sắc mặt thế này, hắn nhất định là cực kỳ khó chịu.
Mai Hàm Tuyết mặc dù không ưa hắn, nhưng cũng không đến nỗi hận hắn, huống chi Mai Hàm Tuyết luôn luôn thiện tâm, không thích thấy người chịu khổ, nhất là không thích thấy mỹ nhân chịu khổ.
Công tâm mà nói, Khương Hi đáng ghét thì đáng ghét,
Nhưng xinh đẹp thì vẫn thực sự là xinh đẹp.
Mai Hàm Tuyết thở dài, hỏi: "Khương tôn chủ, ngài ngồi dậy được không? Ta độ hàn khí cho ngài, hẳn sẽ khiến ngài dễ chịu một chút."
Vừa nói vừa định sang đỡ hắn.
Ai ngờ được tay còn chưa đụng tới bả vai Khương Hi, liền bị hắn kịch liệt né tránh.
Khương Hi thở hổn hển, lập tức giương lên ánh mắt, cặp mắt hạnh kia sáng trong mà ướt át, giống như dã thú rơi vào lồng giam, thống khổ lại cảnh giác, hắn khàn khàn nói: "...... Đừng đụng ta."
"......"
"Đi ra... cách xa ta ba trượng...... hơn mười trượng...... không, càng xa càng tốt."
Mai Hàm Tuyết im lặng nói " Nhưng ngài có bệnh......"
Khương Hi tóc mái hỗn độn, mồ hôi ướt đẫm, động mạch trên cổ thình thịch nhảy lên, cả giận nói: "Vậy ngươi có thuốc?"
"...... không có."
"Vậy còn không cút?! "
"......"
Mai Hàm Tuyết quả thực cạn lời, hắn cảm thấy Khương Hi đúng là rất kỳ hoặc. Lúc thì phân rõ phải trái lúc thì không, trước đây đối với Tiết Mông cũng vậy, lúc thì rất dữ lúc thì rất tốt, người này thật sự là...... kỳ lạ khó hiểu......
Bên này bầu không khí giữa Mai Hàm Tuyết và Khương Hi căng thẳng, còn trên nóc nhà, Bánh bá đạo đầu đội lá sen đang ẩn núp nhìn lén thì mở cờ trong bụng.
Quá... Quá quá quá tốt rồi! Có... có hai tên Ace Ace có thể thưởng thức! Nó muốn lặng lẽ nhìn xem, xem bọn họ có đánh nhau hay không, đánh đi đánh đi!!!
Đúng, phải bí mật quan sát!
Chỉ cần nó không xuất hiện, thì sẽ không ai thể phát hiện ra nó, be be ha ha ha ha!!
...
Giờ Dậu.
Cách sinh nhật Sở Vãn Ninh còn có hai canh giờ.
Tiết Mông đang ngồi trên ghế Chưởng môn ở Đan Tâm điện, trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến Mặc Vi Vũ.
"Ngươi có ý gì, ta nghe không hiểu."
Trong tay Đạp Tiên Quân vẫn còn xoay xoay một cành liễu mới bẻ từ Đào Bao sơn trang về — — quả nhiên là lợi cho tên "Mã tiếp khách" kia rồi, hắn tìm đến bắt người, lại vồ hụt, Mã trang chủ ra ngoài dạo chơi không có ở trong trang.
Đạp Tiên Quân nghĩ nghĩ, trong đám Ace Ace còn lại, vẫn bắt Tiết Mông là tốt nhất, thậm chí không cần bắt, lừa một chút là được.
Thế là hắn liền chuyển hướng, đi đến Tử Sinh Đỉnh.
Tiết Mông nhìn chằm chằm hắn: "Cái gì gọi là ngươi mời ta đi vào trong hộp chơi một chuyến? Ngươi có lộn không, nhà bao việc, đâu ra thời gian chơi với ngươi?"
Đạp Tiên Quân thần thần bí bí nói: "Bổn tọa cam đoan, sau khi ngươi đi vào, nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ kinh hỉ."
Tiết Mông đang phê hồ sơ đến buồn bực trong lòng, tức giận nói: "Mặc Nhiên, có phải ngươi có — —"
Chữ "bệnh" còn chưa nói ra miệng, Tiết Mông liền thình lình nghĩ ra.... ấy, không phải nha!
Sinh nhật của mình sắp đến rồi, hôm trước Mặc Nhiên còn đến hỏi thăm mình muốn lễ vật gì mà.
Cho nên cái hộp vẻ ngoài xấu xí này chẳng lẽ chính là......
Lễ vật???
Tiết Mông rủ mắt nhìn cái hộp gỗ đặt trên bàn ở giữa hai người, lập tức chuyển từ nổi giận thành hiếu kỳ.
Mặc Nhiên mới nói, sau khi đi vào trong sẽ có kinh hỉ, vậy... vậy nhất định đây chính là lễ vật hắn tặng mình! Mình vậy mà lại không hiểu ra, còn phát cáu với Mặc Nhiên, thật là rất không nên.
Nghĩ như thế, Tiết Mông không khỏi có chút xấu hổ, có chút ngại ngùng.
"Khụ......" Hắn ho nhẹ một tiếng, lắp bắp nói, "Ngươi... cái này cũng hơi......hơi sớm rồi."
"Sớm?" Đạp Tiên Quân sửng sốt một chút, không biết hắn đang nói cái gì, nhưng vẫn ra vẻ biết lắng nghe mà nhanh chóng đáp lời, "Không sớm không sớm. Trễ nữa sẽ không kịp. Tranh thủ thời gian đi vào đi."
Tiết Mông chẹp chẹp hai tiếng, trộm ngắm chiếc hộp, đang định thận trọng từ chối một phen, nhưng hắn lúc này tràn đầy lòng hiếu kỳ, do dự một hồi cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiếm thế thượng phong.
Tiết Mông kiềm nén không được lập tức giãn mi cong mắt mà cười: "Cám ơn Ca, vậy ta lập tức đi vào."
"?"
Đạp Tiên Quân mặc dù không hiểu mô tê gì, nhưng chỉ cần Tiết Mông có thể tiến vào là tốt rồi.
Hắn lập tức mặt dày nói: "Đừng khách sáo, đừng khách sáo, mời mời mời!"
Khi Tiết Mông cũng hoá thành một luồng kim quang, biến mất không thấy dấu vết, Đạp Tiên Quân cạch một tiếng đóng nắp hộp lại, trong lòng cực kỳ vui vẻ — —
"Tên thứ ba."
Mới ngắn ngủi có mấy canh giờ, hắn đã bắt được nhân tộc quý hiếm Khương Hi, Mai Hàm Tuyết, Tiết Mông, Đạp Tiên Quân quả nhiên là bảo đao chưa già.
Vẫn còn hai canh giờ, hắn vẫn có thể đi bắt tiếp!
Tuyền Cơ và Tham Lang của Tử Sinh Đỉnh cũng là nhân tộc Ace Ace, hai tên này cũng không thể bỏ qua!
Đạp Tiên Quân lòng đầy chí khí mà đút hộp gỗ vào vạt áo, khoác lên chiến bào, đi về hướng nơi ở của các trưởng lão.
Mà lúc này, bên trong hộp Muốn gì được nấy.
Tiết Mông trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mọi thứ trước mắt, dòng nước vàng kim, cánh đồng trang nhã, Mạn thiên hoa vũ, còn có chong chóng hoa tuyết......
Nhưng mà, tất cả những cảnh vật kỳ diệu khác thường này, đều không khiến người ta kinh ngạc bằng hai người đang ở trong sân _____ Đại sư huynh Mai Hàm Tuyết của Côn Luân Đạp Tuyết Cung đang nửa quỳ trước mặt Khương chưởng môn Khương Hi của Dương Châu Cô Nguyệt Dạ, Mai Hàm Tuyết đang cau mày cùng Khương Hi nói gì đó, mà Khương Hi thì......
Tiết Mông hít vào một ngụm khí lạnh.
Mai Hàm Tuyết vậy mà lại dám dùng dây xích trói Khương Hi!!!
Khương Hi còn giống như đã bị tàn nhẫn tra tấn!!!
Sắc mặt của Khương Hi trông khó coi như vậy, tóc mái lộn xộn, gương mặt mồ hôi ẩm ướt, hốc mắt ửng hồng, đây... đây đây đây đây, đây quả thực là — —!!!
Tiết Mông lập tức nổi giận mắng: "Mai Hàm Tuyết! Ngươi đang làm gì?!!!"
Mai Hàm Tuyết mặt đầy mù mịt quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Mông đang nhanh chân chạy về phía mình, hắn sờ sờ mũi, còn chưa kịp kinh ngạc, cũng chưa kịp chào hỏi với Tiết Mông, liền bị Tiết Mông một tay bắt lấy vạt áo hắn xách lên.
Tay kia của Tiết Mông chỉ chỉ vào Khương Hi, tiện đà lấn tới mà xông về phía Mai Hàm Tuyết, tức giận nói: "Ai bảo ngươi làm như thế? Ngươi buông hắn ra!!! "
Mai Hàm Tuyết: "??? "
"Không phải, Tiết chưởng môn, ngươi đừng kích động như vậy......"
"Khương Dạ Trầm mặc dù không phải người, nhưng cũng không tới phiên ngươi đến trừng trị! Tại sao ngươi lại trói hắn!"
Mai Hàm Tuyết ngơ ngác một chút, nghĩ qua nghĩ lại, hắn nhịn không được bật cười, kéo ống tay áo Tiết Mông: " Tiết Tử Minh...... ngươi thật sự là...... phụt, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy? Ta trói hắn làm cái gì?"
Đáp lại hắn chính là một cú đấm giận dữ của Tiết Mông: "Ta làm sao biết ngươi trói hắn làm cái gì! Ta lại không biến thái như ngươi! Ngươi còn không thả người?! "
"......"
Mai Hàm Tuyết vô cớ bị mắng biến thái, trong lòng cực kỳ ủy khuất.
Người anh em à, ta ngược lại là đang định cởi trói cho người kia mà. Nhưng vấn đề là, xiềng xích này là do Đạp Tiên Quân trói, cái này thì ai mà mở được chứ?
Đang bị làm nháo nhào xoắn xuýt cả lên, hay nói đúng hơn là, Tiết Mông đơn phương làm cho Mai Hàm Tuyết xoắn xuýt cả lên, Khương Hi thì nhắm tịt mắt lại cái gì cũng không muốn để ý, ai cũng không muốn nhìn, bên ngoài sân viện bỗng nhiên lại vang lên hai tiếng víu víu kỳ lạ.
Tiết Mông quay đầu, lập tức lại bị kinh ngạc: "Tuyền Cơ trưởng lão, Tham Lang trưởng lão?"
Đang xuất hiện trong hộp Muốn gì được nấy chính là Tuyền Cơ đầy mặt mù mịt và Tham Lang tức sùi bọt mép.
"Tại sao các người cũng tiến vào?"
Tham Lang nổi giận mắng: "Còn không phải tại tên Mặc Nhiên kia, không nói hai lời đã cầm cái hộp ấn lên trán hai chúng ta, nó muốn chết mà!"
Tuyền Cơ thở dài nói: " Sau đó chúng ta liền đến nơi đây."
Tiết Mông: "......"
Tuyền Cơ ngắm nhìn bốn phía, hỏi: "Nơi này là nơi nào? Tôn chủ tại sao ngài cũng ở chỗ này? Còn có Mai Tiên Quân cùng Khương......"
Nhìn thấy Khương Hi đang bị xích sắt trói chặt, sắc mặt Tuyền Cơ đột biến, giật mình nói, "A, Khương tôn chủ?! "
Cái này còn phải nói, Chưởng môn đại phái đệ nhất thiên hạ thế mà lại bị trói thành bộ dáng khuất nhục như vậy rồi nhét vào giữa điền viên. Chung quanh còn đều là người của Tử Sinh Đỉnh, món nợ này phải tính như thế nào đây?
Mai Hàm Tuyết, người duy nhất không phải là người của Tử Sinh Đỉnh, sờ sờ mũi, nói: "Ta cũng là bị Mặc huynh truyền tống vào đây. Vị Khương tôn chủ này mặc dù không quá nguyện ý phối hợp với ta, nhưng chắc là hắn cũng bị Mặc huynh bắt đến nơi này...... à, đúng rồi." Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Tham Lang trưởng lão, "Các hạ hẳn là trưởng lão Tử Sinh Đỉnh chủ chưởng Liệu Càng đi."
Tham Lang tức giận: "Thì sao?"
Mai Hàm Tuyết nói: "Khương tôn chủ dường như thân thể mang bệnh, ta chỉ là người ngoài nghề, chỉ trì hoãn được một hai, phần còn lại xin ngài giúp hắn trị liệu chữa thương đi."
Nhưng không ngờ Khương Hi tái nhợt nghiêm mặt, lập tức ngăn cản: "Không cần."
"Nhưng ngài......"
"Qua thời gian một nén hương." Khương Hi nhắm mắt, hầu kết khẽ nhúc nhích, chậm rãi hô hấp, "Tự ta sẽ khỏe lại...... không cần ngươi lao tâm."
Khương Hi đã một mực cứng rắn như vậy, không muốn để bất cứ ai đụng vào hắn, những người khác cũng không còn cách nào, đành phải tùy theo hắn vậy.
Mai Hàm Tuyết và Tiết Mông đi một vòng xung quanh mảnh thiên địa được kiến tạo trong hộp Muốn gì được nấy, Mai Hàm Tuyết hỏi: "Tại sao ngươi cũng tiến vào?"
Tiết Mông khô khan nói: "Bởi vì đây là lễ vật Mặc Nhiên tặng sinh nhật ta."
Mai Hàm Tuyết kinh ngạc: "Lễ vật sinh nhật?...... Nhưng sinh nhật ngươi chẳng phải còn chưa tới sao?"
"Đưa sớm chút thôi." Tiết Mông nói, vừa đánh giá điền viên sơn thuỷ. Từ sau khi Tuyền Cơ và Tham Lang đi vào, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sao sáng lấp lánh đầy trời, mặc dù là hoàng hôn nhưng những ngôi sao do yêu lực ngưng tụ thành này vẫn chiếu sáng lấp lánh. Bên trong cánh đồng hương hoa ngào ngạt, bay đến đầu chóp mũi, ngọt ngào sảng khoái, không giống hương vị phàm tục.
"Chỗ này trái lại là rất tốt." Tiết được nói, "Cũng không biết vì sao hắn lại muốn bắt các người tiến vào đây."
Mai Hàm Tuyết suy nghĩ một lát: "Có lẽ là muốn nháo nhiệt một chút, mừng sinh nhật cho ngươi?"
Tiết Mông đi đến mệt mỏi, ngồi xuống bên cánh đồng, nhìn sắc lúa vàng kim dập dờn lay động, tơ liễu tung bay, bầu trời cao xa rộng lớn.
Thuở nhỏ hắn nhận hết thảy sủng ái của phụ mẫu, Tiết chính ung dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lúc Tiết Mông còn rất nhỏ, Tử Sinh Đỉnh có một đoạn thời gian quả thật cực kỳ khốn quẫn, nhưng cho dù như vậy, cha và mẹ hắn cũng chưa bao giờ qua loa mà mừng sinh nhật hắn.
Hầu như mỗi một năm, hắn đều bị vây quanh bởi những lời tán dương, sủng ái và lễ vật, Tiết Chính Ung luôn luôn đủ khả năng cho hắn thứ tốt nhất, Vương phu nhân sẽ đích thân nấu cho hắn một bát mì thọ sắc hương vị đều đủ cả.
Hắn cứ như vậy mà qua hai mươi năm, vô cùng hạnh phúc.
Mãi cho đến khi hắn không còn phụ mẫu.
Từ trước tới nay, Tiết Chính Ung và Vương Sơ Tình tựa như hai ngọn núi cao, sừng sững che chở trên con đường nhân sinh của hắn, để hắn không thấy được nỗi sợ của tuổi già và tử vong, để hắn mãi luôn giữ được sự dũng cảm ngây thơ và sáng lạn.
Sau khi họ ra đi, trái tim Tiết Mông mất đi sự che chở, đau thương và tàn nhẫn một đường đẫm máu mà đâm thẳng vào huyết nhục của hắn, hắn bỗng nhiên hiểu rõ cái gì gọi là cầu bất đắc, cái gì gọi là bất lực, cái gì gọi là tử vong.
Nhưng mà, chính nhờ tình yêu bao la không hề giữ lại gì của họ, giúp Tiết Mông mặc dù quá tự tin, tính nết kiêu căng, nhưng trước sau vẫn có một trái tim như vàng. Ở bên trong thân thể mà tiểu Phượng Hoàng đang tung bay kêu vang kia, vĩnh viễn chứa đựng sự thiện lương, ôn nhu và cảm thông của Vương Sơ Tình, chứa đựng sự chính trực, kiên cường và rộng lượng của Tiết Chính Ung.
Đây chính là ngọn lửa đỏ họ lưu lại cho Thục Trung, ngọn lửa ấy sẽ soi tỏ con đường của Tử Sinh Đỉnh.
Mai Hàm Tuyết đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, gió luồn qua mái tóc dài vàng óng của hắn, hắn đưa tay vuốt về sau tai, quay đầu nói với Tiết Mông: "Đã như thế...... vậy ta cũng sớm chúc ngươi sinh nhật vui vẻ."
"......"
Tiết Mông vô thức dùng mũi chân day day trên mặt đất, khẽ nói: "Không có gì."
"Kể ra Mặc huynh trái lại là rất có lòng, xây cho ngươi một vùng trời đất đẹp như vậy." Mai Hàm Tuyết khẽ chống cánh tay về sau, phía chân trời một đàn thiên nga bay lượn, hắn cười nói, "Nếu không phải hắn là ca ngươi, ta sẽ cảm thấy ngươi chính là người trong lòng hắn, mới khiến hắn hao tổn tâm sức như thế chuẩn bị lễ vật cho ngươi, tặng cho ngươi kinh hỉ này."
Tiết Mông lại hừ một tiếng: "Tóm ngươi vào chỗ này mừng sinh nhật cho ta, ta thấy hắn muốn cho ta kinh hãi thì có."
Mai Hàm Tuyết cũng không để bụng, cười nói: "Có điều hắn chuẩn bị tốt như vậy, trái lại vô tình hạ thấp lễ vật ca ta chuẩn bị tặng ngươi rồi......"
Nói xong hắn mới phát hiện mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng.
Cuồng ma thích lễ vật như Tiết Mông nghe được lập tức vểnh tai: "Mai Hàn Tuyết cũng chuẩn bị lễ vật cho ta?"
"...... Đúng vậy a." Thật hỏng bét, nói lỡ miệng.
"Hắn chuẩn bị gì cho ta?"
"...... Không nói ngươi biết."
Tiết Mông trừng hắn, trừng trong chốc lát, cảm thấy dường như không thể moi ra chút tin tức gì từ miệng Mai Hàm Tuyết, đành phải hậm hực mà quay mặt đi chỗ khác. Hắn ra vẻ mình cũng chẳng thèm tò mò nữa, chống cằm nhìn phong cảnh xung quanh trong chốc lát.
Mai Hàm Tuyết hỏi: "Có điều nói đi nói lại...... tại sao Mặc huynh cũng bắt Khương Hi vào trong này cho ngươi? Khương chưởng môn rất thân với ngươi sao?"
Tiết Mông khựng một chút, bĩu môi nói: " Không. Hoàn toàn không thân."
Khương Hi là gì chứ, bạc tình bạc nghĩa, căn bản không có cách nào so với Tiết Chính Ung cha hắn, càng không xứng với mẹ hắn.
Lúc này, Tuyền Cơ trưởng lão ở phía xa sân viện gọi họ, hình như lại có ai bị Mặc Nhiên bắt vào đây, mà khi người kia tiến vào, hộp Muốn gì được nấy lại thêm một tầng sương mù bay bay lượn lờ.
Tiết Mông vừa khéo khỏi phải tiếp tục thảo luận sâu về chuyện của Khương Hi với Mai Hàm Tuyết, hắn đứng dậy phủi phủi bụi đất, nhanh chân chạy về phía sân viện.
Gió chiều thổi mùi hương lúa mới quét qua mặt hắn, hắn dừng lại bước chân, bỗng nhiên từ sâu dưới đáy lòng trào lên một chút chua xót.
Hắn cảm thấy cơn gió nhẹ này tựa như bàn tay của Vương phu nhân và Tiết Chính Ung, đang dịu dàng vuốt ve gương mặt hắn, xoa nhẹ vầng trán hắn.
Sau này sẽ không còn phụ mẫu cùng hắn đón sinh nhật, chúc phúc hắn nữa.
Tiết Mông rũ mắt, hàng mi dài che khuất vẻ ảm đảm trong mắt hắn.
Mai Hàm Tuyết đi đến bên cạnh, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"...... Không có gì." Tiết Mông thấp giọng nói.
Nhưng hắn nghĩ, ít ra mình cũng từng có một mái ấm như thế, từng có cha mẹ yêu mình sủng mình, vì mình mà che mưa chắn gió suốt hơn hai mươi năm, mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc đều yêu thương mình như thế, tôn trọng mình, bảo vệ mình.
Họ đã ở bên cạnh cùng mình đón biết bao nhiêu ngày sinh nhật khó quên.
So với những đứa trẻ vừa chào đời đã không được ai yêu thương, thì hắn đã may mắn hơn nhiều rồi.