Sư Muội cam đoan không phải nam tử giả, luận về thời gian nhập môn, y vẫn là sư huynh của Mặc Nhiên.
Sở dĩ xui xẻo phải nhận cái tên như vậy, là vì tôn chủ Tử Sinh Đỉnh không có học thức.
Sư Muội vốn là cô nhi, được tôn chủ nhặt ở ngoài về, đứa nhỏ này bệnh tật ốm yếu, tôn chủ suy nghĩ, liền đặt cho một cái tên xấu, tên xấu mới dễ sống.
Đứa nhỏ môi hồng da trắng, rất giống bé gái khiến người khác yêu thương, vì thế tôn chủ vắt hết óc, suy nghĩ một cái tên, gọi là Tiết Nha.
Tiết Nha càng ngày càng lớn, càng ngày càng đẹp, chuyện gì cũng hiểu, lông mày khoé mắt đều nhuộm phong tình, có chút ý vị đào hoa.
Thôn phu hương dã mang tên Tiết Nha này không có vấn đề gì, nhưng gặp mỹ nhân lại gọi "Cẩu Đản" "Thiết Trụ" được chắc?
Các huynh đệ đồng môn cảm thấy không ổn, dần dần không gọi là Tiết Nha nữa, nhưng đó là tên tôn chủ đặt, bọn họ không tiện đổi, vì thế nửa đùa nửa thật gọi là Sư Muội.
Sư muội dài sư muội ngắn, sau đó Tôn chủ dứt khoát vung tay, rất hiểu lòng người mà nói: "Tiết Nha, ngươi dứt khoát đổi tên đi, gọi là Sư Muội, muội trong mông muội, thế nào?"
Còn không biết xấu hổ mà hỏi thế nào...... Người bình thường có thể chịu được cái tên ngu ngốc này à? Nhưng Sư Muội tốt tính, y giương mắt nhìn tôn chủ, thấy tôn chủ hưng phấn ôm niềm vui rạo rực nhìn y, còn nghĩ bản thân làm một chuyện lớn tốt đẹp. Sư Muội không đành lòng, cảm thấy rất ấm ức, nhưng không thể vứt bỏ mặt mũi của tôn chủ được. Vì thế vui vẻ quỳ tạ, từ đó thay danh đổi họ.
"Khụ khụ." Người mặc áo choàng đen sặc mấy tiếng, hô hấp mới bình thường, giương mắt nhìn Mặc Nhiên, "Ủa? A Nhiên? Sao đệ lại ở đây?"
Cách một lớp lụa mỏng, cặp mắt yếu đuối mang nước xuân kia, sáng như sao trời, đâm thẳng vào đáy lòng Mặc Nhiên.
Một cái liếc mắt, những mật ý nhu tình đã phủ bụi từ lâu của Đạp Tiên Quân, trong nháy mắt tràn ra.
Là Sư Muội.
Không sai được.
Mặc Nhiên là một lưu manh, đời trước, chơi đùa cả nam lẫn nữ rất nhiều, cuối cùng không phải chết vì tinh tẫn nhân vong, chính hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng người duy nhất hắn thích xuất phát từ tấm lòng non nớt, hắn lại thật cẩn thận, chưa bao giờ dám đụng chạm bừa bãi.
Những năm đó, hắn và Sư Muội hai người phong hoa tuyết nguyệt mà ái muội, nhưng khi Sư Muội chết, Mặc Nhiên cũng chỉ mới nắm tay người ta, hôn cũng chỉ đánh bậy đánh bạ một lần.
Mặc Nhiên cảm thấy bản thân thật bẩn, Sư Muội quá thuần lương ôn nhu, hắn không xứng.
Khi người này còn sống hắn đã quý trọng như vậy, sau khi chết càng không cần nói. Trở thành ánh trăng sáng trong lòng Mặc Nhiên, mặc cho hắn nhớ thương cồn cào, người đã thành một nắm đất vàng, dưới cửu tuyền, tiên tung khó tìm.
Nhưng mà giờ khắc này, Sư Muội sống sờ sờ xuất hiện trước mắt hắn, Mặc Nhiên phải dùng hết sức lực toàn thân, mới đè cảm giác kích động của mình xuống được.
Mặc Nhiên đỡ người kia dậy, giúp y phủi bụi đất trên áo choàng, lòng đau như cắt.
"Nếu ta không ở đây, huynh còn để bọn họ bắt nạt thế nào nữa? Người khác đánh huynh, sao không đánh lại?"
"Ta muốn nói đạo lý trước..."
"Nói đạo lý với đám này chứ! Có bị thương không? Đau chỗ nào?"
"Khụ, khụ, A Nhiên, ta...... Ta không sao."
Mặc Nhiên quay đầu, vẻ mặt hung ác nhìn mấy đạo sĩ kia nói: "Người của Tử Sinh Đỉnh, các người cũng dám đánh? Gan cũng thật lớn."
"A Nhiên...... Thôi bỏ đi......"
"Các người không phải muốn đánh à? Tới đi! Sao không so chiêu với ta!"
Mấy vị đạo sĩ kia bị Mặc Nhiên đánh một chưởng, đã biết người này tu vi vượt xa mình, bọn họ ăn mềm sợ cứng, nào dám so chiêu cùng Mặc Nhiên, vội vàng lui về sau.
Sư Muội liên tục thở dài, khuyên nhủ: "A Nhiên, đừng đánh, nên khoan dung độ lượng."
Mặc Nhiên quay đầu nhìn y, trong lòng không khỏi chua xót, hốc mắt hơi nóng.
Sư Muội trước nay đều lương thiện như thế, đời trước khi chết, cũng không hề oán giận, không chút hận ý. Thậm chí, còn khuyên Mặc Nhiên, đừng ghi hận vị sư tôn rõ ràng có thể cứu y một mạng, mà lại khoanh tay đứng nhìn kia.
"Nhưng mà bọn chúng......"
"Ta không phải vẫn ổn, không có việc gì sao? Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nghe sư ca."
"Ầy ầy, được rồi, nghe huynh, đều nghe huynh." Mặc Nhiên lắc đầu, trừng mắt lườm các đạo sĩ kia, "Có nghe chưa? Sư ca ta xin tha giúp các ngươi đấy! Còn không mau cút đi? Vẫn còn ở đây, là muốn ta tiễn các ngươi chắc?"
"Vâng vâng vâng! Bọn ta cút! Cút liền!"
Sư Muội nói với mấy đạo sĩ kia: "Chờ đã."
Mấy người kia cảm thấy Sư Muội vừa bị bọn họ đánh tơi bời, có lẽ sẽ không dễ dàng tha cho mình, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục: "Tiên Quân, Tiên Quân bọn ta sai rồi, bọn ta có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin Tiên Quân tha cho bọn ta đi!"
"Vừa rồi ta muốn nói chuyện với các ngươi, các ngươi lại không nghe." Sư Muội thở dài nói, "Các ngươi bắt con người ta đi, tội lỗi đáng hổ thẹn như vậy, làm lòng cha mẹ bọn chúng đau như dao cắt, có cắn rứt lương tâm không?"
"Cắn rứt! Cắn rứt! Tiên Quân, bọn ta sai rồi! Cũng không dám nữa! Không dám nữa!"
"Các ngươi sau này phải làm người tốt, không được làm việc xấu, đã biết chưa?"
"Vâng! Tiên Quân dạy rất đúng! Bọn ta, bọn ta xin nhớ, xin nhớ!"
"Nếu vậy, thì xin lỗi vị phu nhân này, rồi chữa trị cho bọn trẻ đàng hoàng đi."
Chuyện này giải quyết xong, Mặc Nhiên đỡ Sư Muội lên ngựa, bản thân mượn một con khác của dịch quán, hai người từ từ đi ngang nhau, trở về môn phái.
Trăng sáng trên cao, ánh trăng xuyên qua lá cây, chiếu xuống đường nhỏ trong rừng.
Đi đi về về, tâm tình Mặc Nhiên dần tốt lên: hắn vốn nghĩ rằng phải về Tử Sinh Đỉnh, mới có thể gặp lại Sư Muội, không ngờ Sư Muội lại xuống núi giúp đỡ, đúng lúc gặp hắn, Mặc Nhiên càng thêm tin tưởng, hắn và Sư Muội quả nhiên có duyên phận.
Tuy nói lúc này, Sư Muội và bản thân không ở bên nhau, nhưng đời trước đã âm thầm chấp thuận, đời này hiển nhiên cưỡi ngựa thành quen, nước chảy thành sông.
Điều duy nhất hắn lo lắng, chính là bảo vệ tốt cho Sư Muội, không tái diễn như năm đó, Sư Muội chết thảm trong lòng mình......
Sư Muội không biết Mặc Nhiên đã trùng sinh, tán gẫu với hắn như xưa. Hai người trò trò chuyện chuyện đã tới chân Tử Sinh Đỉnh.
Ai ngờ đêm hôm khuya khoắt, trước sơn môn lại có người, như hổ rình mồi mà nhìn bọn họ chằm chằm.
"Mặc Nhiên! Ngươi còn biết về à?"
"Hở??"
Mặc Nhiên vừa nâng mắt, xì, là một vị thiên chi kiêu tử nổi giận đùng đùng.
Người này không phải ai khác, đúng là Tiết Mông khi nhỏ.
So với Tiết Mông nhìn thấy trước khi chết, khi cậu mười lăm mười sáu tuổi, càng kiệt ngạo tuấn tiếu hơn. Một thân chiến giáp xanh nhạt, đuôi ngựa cột cao, phát khấu bạc tinh xảo, đai lưng đầu sư tử thắt quanh vòng eo thon gọn, giáp tay chân đều đủ, sau lưng đeo một thanh loan đao nhỏ toả hàn quang lộng lẫy, bên tay trái có hộp tên bạc lấp lánh.
Mặc Nhiên thầm thở dài, dứt khoát nghĩ:
Ầy, phiền.
Tiết Mông, kể cả khi là thiếu niên hay khi lớn, đều thực sự rất phiền.
Nhìn cậu đi, con trai ngoan ngoãn, nửa đêm không ngủ, mặc nguyên bộ chiến giáp của Tử Sinh Đỉnh trên người, muốn làm gì? Biểu diễn chim trĩ gọi bạn tình khổng tước xoè đuôi à?
Nhưng mà, Mặc Nhiên không thích Tiết Mông, Tiết Mông chưa chắc đã ưa hắn.
Mặc Nhiên là con riêng, khi còn nhỏ, hắn còn không biết phụ thân mình là ai, làm việc trong nhạc phường ở Tương Đàm không có chút lý tưởng sống. Đến tận năm mười bốn tuổi, mới được người nhà đưa về Tử Sinh Đỉnh.
Còn Tiết Mông là thiếu chủ Tử Sinh Đỉnh, tính ra, cậu đúng là đường đệ của Mặc Nhiên. Tiết Mông vừa thành thiếu niên, đã là thiên tài, tung hô "Thiên chi kiêu tử" "Phượng hoàng nhi". Người bình thường ba năm tu Trúc Cơ, tu thành linh hạch cần ít nhất năm năm, Tiết Mông thiên phú thông minh, từ khi nhập môn đến khi tu thành linh hạch, mất không đến năm năm, khiến cha mẹ vui mừng, tám phương khen ngợi.
Nhưng trong mắt Mặc Nhiên, mặc kệ cậu là phượng hoàng hay là gà, là khổng tước hay là vịt, hoặc là chim đi nữa. Chỉ khác nhau mỗi lông dài lông ngắn mà thôi.
Vì thế Mặc Nhiên coi Tiết Mông là: chim đồ chơi.
Tiết Mông coi Mặc Nhiên là: đồ chó.
Có lẽ là di truyền của gia tộc, thiên phú của Mặc Nhiên cũng hết sức kinh người, thậm chí, còn kinh người hơn cả Tiết Mông.
Lúc Mặc Nhiên mới đến, Tiết Mông cảm thấy mình đặc biệt cao quý lãnh diễm, tu dưỡng tốt, có học thức, công phu giỏi, lớn lên đẹp, so với loại đường ca không biết mấy chữ, lưu manh cà lơ phất phơ không phải người cùng đường.
Vì thế phượng hoàng nhi tự luyến chỉ huy tuỳ tùng, nói với họ: "Các ngươi nghe cho rõ, tên Mặc Nhiên này, chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, là lưu manh đầu đường xó chợ không hơn không kém, các ngươi không được để ý hắn, so hắn với chó cũng được."
Các tuỳ tùng này liền nịnh nọt: "Thiếu chủ nói rất đúng, Mặc Nhiên kia đã mười bốn tuổi, giờ mới bắt đầu tu tiên, ta thấy hắn phải mất mười năm mới có thể tu Trúc Cơ, hai mươi năm mới kết được linh hạch. Đến lúc đó thiếu chủ đã độ kiếp phi thăng, hắn chỉ có thể mỏi mắt trông mong ở trên đất thôi."
Tiết Mông đắc ý cười lạnh: "Hai mươi năm? Hừ, ta thấy dáng vẻ phế vật của hắn, cả đời cũng không tu được linh hạch."
Ai ngờ đến, phế vật đi theo sư tôn hi hi ha ha học một năm, thế mà tu thành linh hạch.
Phượng hoàng nhi như bị sét đánh, cảm thấy bản thân mất mặt, nuốt không trôi ác khẩu.
Vì thế cậu ngầm nguyền rủa tiểu nhân kia, trù hắn ngự kiếm trượt chân, niệm chú thì thắt lưỡi.
Mỗi lần thấy Mặc Nhiên, tiểu phượng hoàng Tiết Mông không ngừng thưởng cho hắn hai mắt trợn trắng, tiếng hừ mũi cách ba dặm cũng có thể nghe thấy.
Mặc Nhiên nghĩ lại chút chuyện xưa, nhịn không được híp mắt cười, hắn lâu rồi không được cảm nhận thời gian vui vẻ như vậy, cô độc mười năm, ngay cả thống hận không ngừng của năm đó, bây giờ nhai tới cũng giòn tan, thật thơm.
Sư Muội thấy Tiết Mông, lập tức xuống ngựa, bỏ đấu lạp xuống, lộ ra gương mặt tuyệt luân kinh diễm.
Cũng không thể trách y ăn mặc như vậy ra ngoài, Mặc Nhiên ở bên cạnh nhìn trộm, đã cảm thấy tim ngừng ý loạn, suy nghĩ bậy bạ. Thầm nghĩ người này thật sự là tuyệt sắc chi tư, câu hồn đoạt phách.
Sư Muội chào hỏi cậu: "Thiếu chủ."
Tiết Mông gật gật đầu: "Về rồi? Chuyện bắt có người đã xử lý thoả đáng chưa?"
Sư Muội mỉm cười nói: "Thoả đáng rồi. Còn gặp A Nhiên nữa, giúp ta không ít."
Ánh mắt Tiết Mông ngạo nghễ như lưỡi đao sắc bén, nhanh chóng quét qua người Mặc Nhiên, lập tức rời đi, cậu cau mày, mặt đầy khinh thường, giống như nhìn Mặc Nhiên lâu hơn sẽ bẩn mắt.
"Sư Muội, huynh về nghỉ ngơi trước đi. Về sau cách xa hắn một chút, hắn là kẻ trộm, ở cùng hắn, cẩn thận học hư đấy."
Mặc Nhiên không chịu yếu thế, cười nhạo nói: "Sư Muội không học ta, chẳng lẽ học ngươi chắc? Nửa đêm võ trang áo mũ chỉnh tề, như chim xoè đuôi, còn thiên chi kiêu tử... Ha ha ha, ta thấy là thiên chi kiêu nữ* ấy chứ?"
(Thiên chi kiêu nữ: con gái cưng của trời.)
Tiết Mông giận tím mặt: "Mặc Nhiên, ngươi phủi sạch miệng cho ta! Đây là nhà ta! Ngươi là cái thá gì?"
Mặc Nhiên bấm tay tính toán: "Ta là đường ca ngươi, tính ra, vẫn là bậc trên của ngươi nhỉ."
Mặt Tiết Mông như dẫm phải cứt chó, lập tức chán ghét nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ai có loại đường ca như ngươi! Đừng cho rằng mặt mình dát vàng, trong mắt ta, ngươi chỉ là con chó lăn trong bùn thôi!"
Tiết Mông rất thích mắng người ta là chó, đồ chó chết đồ chó đẻ gì đó, trên môi dưới môi mắng thành thục. Mặc Nhiên sớm đã thành thói quen, ngoáy ngoáy lỗ tai, không thèm để bụng. Nhưng Sư Muội bên cạnh nghe lại xấu hổ, thấp giọng khuyên một câu. Tiết Mông hừ mũi một tiếng, ngậm mỏ chim tôn quý của mình lại.
Sư Muội cười cười, ôn nhu hỏi: "Thiếu chủ, đã muộn rồi, đứng trước sơn môn đợi người ư?"
"Nếu không thì sao? Ngắm trăng chắc?"
Mặc Nhiên ôm bụng cười nói: "Ta nói thể nào ngươi mặc đẹp như vậy, hoá ra đang đợi người hẹn hò, ấy, ai lại xui xẻo thế? Ta thật thương nàng mà, ha ha ha ha ha ha."
Mặt Tiết Mông càng đen hơn, giọng quát có thể rơi ba cân đá, cậu nghiến răng cả giận nói: "Ngươi!"