Hết cách, cho dù tiểu sư đệ có hắt hơi liên tục, xuất phát vẫn phải xuất phát, Vũ Dân dẫn bọn họ tới một con đường phía đông, tới bến cảng Trường Giang, gọi một con thuyền từ hàng thuyền dài đến, dùng kết giới hộ tống, phóng thuyền trên mặt biển.
Đêm ấy, Mặc Nhiên lần đầu tiên rời khỏi sư tôn mình, ở chung với Sư Muội bên ngoài, nhưng kỳ quái lại là, hình như không hề hưng phấn như dự đoán.
Tiết Mông và Hạ Tư Nghịch đều đã ngủ, Mặc Nhiên nằm một mình trên boong tàu, gối tay sau đầu, nhìn bầu trời đầy sao.
Sư Muội cũng ra khoang thuyền, cầm theo cá khô mua của ngư dân, ngồi cạnh Mặc Nhiên, hai người vừa gặm cá khô, vừa nói chuyện phiếm.
“A Nhiên, chúng ta tới chốn đào nguyên, chưa chắc có thể về kịp Linh Sơn Luận Kiếm, ta thì không sao, nhưng đệ và thiếu chủ đều là người cực kỳ lợi hại, mất cơ hội biểu diễn tài năng, đệ có hối hận không?”
Mặc Nhiên quay đầu, cười cười: “Chuyện này có là gì đâu, thanh danh toàn giả dối, tới chốn đào nguyên học được bản lĩnh, có thể bảo vệ người quan trọng, vậy cái nào đáng hơn?”
Sư Muội ánh mắt doanh doanh, ôn hòa nói: “Đệ có thể nghĩ vậy, sư tôn biết được, chắc chắn sẽ rất vui.”
“Vậy còn huynh? Huynh có vui không?”
“Ta đương nhiên cũng vui.”
Sóng biển đạp vào mũi thuyền, thuyền gỗ nhấp nhô trên mặt biển.
Mặc Nhiên nằm nghiêng nhìn Sư Muội một lát, muốn trêu chọc mấy câu, lại không biết nên mở miệng thế nào. Trong mắt hắn, Sư Muội là dáng vẻ thuần khiết xa không thể với.
Có lẽ vì quá mức thuần khiết, có thể sinh ra ý niệm với Sở Vãn Ninh, lại khó mà sinh ra với Sư Muội.
Mặc Nhiên phát ngốc trong chốc lát.
Sư Muội cảm thấy hắn đang nhìn mình, nên quay đầu lại, dóc dài bị gió thổi tán loạn vén ra sau tai, hơi mỉm cười: “Sao vậy?”
Mặc Nhiên đỏ mặt, quay đầu nói: “Không có gì.”
Hắn vốn định mượn cơ hội này, thật cẩn thận thổ lộ với Sư Muội. Nhưng lời đến bên miệng rất nhiều lần, lại không thể mở miệng.
Thổ lộ.
Sau đó thì sao?
Đối mặt với một người thuần khiết như vậy, ôn ôn nhu nhu, Mặc Nhiên thô bạo không nổi, cường thế không xong, sợ bị cự tuyệt, cho dù được chấp nhận, cũng không biết nên ở chung với Sư Muội thế nào.
Dù sao kiếp trước, tình duyên với Sư Muội ngắn ngủi, hắn cũng không biết nên xử lý thế nào… Trừ lần thân mật trong ảo cảnh Quỷ Tư Nghi, hắn hôn cũng chưa từng hôn người ta.
Càng không nói đến chuyện ở đời này, người trong ảo cảnh đến tột cùng là Sở Vãn Ninh hay là Sư Muội, hắn còn không xác định nổi.
Sư Muội vẫn mỉm cười: “Nhưng đệ, dáng vẻ hình như thật sự có chuyện gì muốn nói với ta mà.”
Mặc Nhiên nóng lòng, có nháy mắt như vậy tựa như muốn lỗ mãng đâm thủng lớp giấy trên cửa sổ này.
Nhưng không biết vì sao, trước mắt bỗng hiện lên một thân ảnh trắng tinh, gương mặt gầy guộc, không thích cười, luôn độc lai độc vãng, dáng vẻ rất cô tịch.
Bỗng cổ họng như bị lấp kín, nói không nên lời.
Mặc Nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn trời đêm.
Sau một lúc lâu, hắn yên tĩnh nói: “Sư Muội, huynh đối với ta thật sự rất quan trọng.”
“Ừ. Ta biết, đệ đối với ta cũng vậy.”
Mặc Nhiên lại nói: “Huynh biết không? Trước đây ta mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng huynh… Huynh không còn, ta rất khổ sở.”
Sư Muội cười: “Đệ thật ra rất ngốc.”
Mặc Nhiên: “… Ta sẽ bảo vệ huynh thật tốt.”
“Được, vậy cảm tạ sư đệ tốt của ta trước.”
Mặc Nhiên vừa động lòng, không nhịn được nói: “Ta…”
Sư Muội ôn nhu hỏi: “Đệ còn muốn nói gì?”
Tiếng bọt sóng vang lên, thuyền xóc nảy. Sư Muội an tĩnh nhìn hắn, tựa như đang chờ hắn nói ra câu cuối cùng kia.
Nhưng mà Mặc Nhiên nhắm hai mắt lại: “Không có gì. Ban đêm lạnh, huynh về khoang ngủ trước đi.”
“…” Sư Muội an tĩnh một lát, hỏi, “Vậy còn đệ?”
Mặc Nhiên có đôi khi thật sự rất ngốc: “Ta… Ngắm sao, hóng gió.”
Sư Muội không có động tĩnh, một lát sau, cười: “Được, ta đi ngay. Đệ nghỉ sớm chút.”
Xoay nguời đi.
Thuyền trôi qua biển, trời cao mây rộng.
Gia hỏa kia nằm trên boong tàu hồn nhiên không biết mình bỏ lỡ gì, hắn kỳ thật có chút thất thần, vẫn luôn muốn làm rõ tình cảm sâu trong lòng mình, hắn nghĩ thật lâu, bởi vì có quá nhiều khúc mắc, càng ngày trống rỗng như bụng cá bạc, hắn vẫn không tìm ra lí do.
Hắn sớm chiều ở chung với Sư Muội, cảm tình sâu đậm, Mặc Nhiên vốn tưởng khi hai người ở một chỗ, mình sẽ không nhịn nổi thổ lộ với Sư Muội, nhưng khi thuyền đến đầu cầu, lại phát hiện không phải thế. Có lẽ mình vẫn quá vụng về, lúc này tùy tiện nói với Sư Muội, nhất định sẽ dọa đối phương, cho dù không dọa, cũng không thể nói rõ cảm tình.
Giữa Sư Muội, hắn hình như đã quen với mông lung ái muội như vậy. Có khi lòng mang ý niệm, nhìn như lơ đãng cầm lấy tay đối phương, ôn nhu trong lòng tựa như mật tràn ra.
Loại cảm giác này thực tự nhiên, hắn kỳ thực cũng hoàn toàn không muốn lập tức đánh vỡ.
Khi đã khuya, hắn trở lại trong khoang thuyền, mọi người đều đã ngủ. Mặc Nhiên nằm ngẫm nghĩ, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nhỏ hẹp, trước mắt chậm rãi hiện ra thân ảnh Sở Vãn Ninh, khi nhắm mắt không nói, khi ánh mắt sắc bén.
Đương nhiên, Mặc Nhiên cũng nhớ tới dáng vẻ người kia cuộn tròn người ngủ say, dịu ngoan lại cô độc, như một đóa hoa hải đường xuân vì nở quá cao, nên không có ai hỏi thăm.
Bỏ cừu hận sang một bên, Sở Vãn Ninh kiếp trước dây dưa với hắn thật sự sâu hơn hẳn mọi người.
Hắn cướp đi rất nhiều lần đầu của Sở Vãn Ninh, cho dù đối phương có nguyện ý hay không.
Ví như nụ hôn đầu, lần đầu xuống bếp, lần đầu rơi nước mắt.
Còn có đêm đầu tiên của Sở Vãn Ninh.
Muốn chết, nghĩ tới đây cả người hắn liền nóng lên, máu nhanh chóng lao xuống dưới.
Nhưng bên cạnh đó, hắn cũng cho Sở Vãn Ninh một ít lần đầu của hắn, cho dù đối phương có muốn hay không.
Tỷ như lần đầu bái sư, lần đầu dỗ người, lần đầu tặng hoa.
Lần đầu thất vọng tột đỉnh với một người.
Cùng với, lần đầu động tâm.
Đúng vậy, lần đầu động tâm.
Hắn tới Tử Sinh Đỉnh, người đầu tiên coi trọng kỳ thật không phải Sư Muội, mà là Sở Vãn Ninh.
Ngày ấy dưới tàng hải đường, thanh niên bạch y kia chuyên chú hòa nhã như vậy, nên ánh mắt nhìn thấy lần đầu tiên, Mặc Nhiên đã cảm thấy ngoại trừ người này, mặc cho ai làm sư phụ của hắn, hắn đều không cần.
Nhưng đến tột cùng từ giây phút nào, hết thảy đều thay đổi?
Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, người hắn để ý thành Sư Muội, mà người hắn hận, thành sư tôn…
Hắn mấy tháng nay nghĩ cẩn thận, sau đó hắn cảm thấy, hắn là sau lần hiểu lầm ấy đi.
Đó là lần đầu tiên hắn bị Sở Vãn Ninh dùng dây liễu đánh phạt, thiếu niên mười lăn tuổi vết thương chồng chất trở về tẩm phòng, một mình cuộn trên giường, cổ họng nghẹn ngào, đuôi mắt ướt hồng. Vết thương trên lưng thì không sao, làm hắn đau khổ nhất chính là vẻ mặt lạnh nhạt của sư tôn, Thiên Vấn hạ xuống, như đánh một con chó nhà có tang, không có nửa phần nương tay.
Hắn hái trộm hải đường làm thuốc không sai, nhưng mà hắn cũng không biết cây hải đường kia đáng quý bao nhiêu, cũng không biết Vương phu nhân tốn bao nhiêu tâm huyết, chờ đợi năm năm, mới trồng nở được một đóa.
Hắn chỉ biết, ngày đó hắn trở về trong đêm trăng, nhìn thấy đoa hoa kia trắng như tỏa sáng.
Màu cánh hoa thanh lãnh, mùi thơm nhàn nhạt.
Hắn ngửa đầu ngắm một lát, nhớ tới sư tôn mình. Trong nháy mắt kia, trong lòng không biết vì sao lại nảy lên nỗi rung động không tên, tựa như đầu ngón tay không nhịn được hơi nóng lên. Chưa kịp phản ứng, hắn đã thật cẩn thận hái đóa hoa, động tác dịu dàng, sợ chạm vào sẽ làm rớt giọt sương sớm đọng trên nhụy hoa.
Xuyên qua hàng mi dày, hắn nhìn đóa hoa hải đường xinh đẹp dưới ánh trăng còn mang hơi đêm, hắn không biết, một khắc kia, hắn dành cho Sở Vãn Ninh ôn nhu và yêu mến thuần túy như vậy, mười năm sau, hai mươi năm, cho tới tận khi chết, đều không còn nữa.
Hoa còn chưa tặng cho sư tôn, đã bị Tiết Mông hái thuốc giúp mẫu thân bắt gặp.
Thiếu chủ tức giận ngút trời đưa hắn tới trước mặt sư tôn, Sở Vãn Ninh gấp sách quay đầu, nghe vậy ánh mắt lạnh băng sắc bén, liếc qua mặt Mặc Nhiên, hỏi hắn có muốn giải thích gì không.
Mặc Nhiên nói: “Ta hái hoa, là muốn tặng cho…”
Trong tay hắn còn cầm đóa hải đường ngủ xuân, sương đọng lại, thanh lãnh kiều mị nói không nên lời.
Nhưng mà ánh mắt Sở Vãn Ninh quá lạnh, lạnh đến mức dung nham nóng bỏng trong lòng hắn, lạnh đi từng thước từng tấc.
Chữ “Người” kia, rốt cuộc nói không nên lời.
Cảm giác này, hắn quá quen thuộc, khi hắn chưa về Tử Sinh Đỉnh, khi hắn thấp nhỏ gầy gò, khi xuyên qua nhạc linh và ân khách, hắn mỗi ngày đều sống trong ánh mặt như vậy——
Coi khinh, xem thường…
Mặc Nhiên bỗng nhiên giật mình, không rét mà run.
Chẳng lẽ sư tôn, lại khinh thường hắn ư?
Đối mặt với chất vấn lạnh băng của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên chỉ cảm thấy rét run. Hắn cúi đầu, trầm giọng nói: “… Ta … Không có gì để giải thích.”
Kết cục đã định.
Bởi vì một đóa hoa hải đường, Sở Vãn Ninh đánh hắn bốn mươi roi. Đánh tới tận khi lòng tốt ban đầu đối với y, đều phá thành mảnh nhỏ.
Nhưng khi ấy, nếu Mặc Nhiên chịu giải thích một câu, nếu lúc ấy, Sở Vãn Ninh chịu hỏi thêm một câu, vậy có lẽ hết thảy sẽ không như vậy, đôi sư đồ này, có lẽ sẽ không đi bước đầu tiên tới con đường vạn kiếp bất phục.
Nhưng mà, cũng không có nếu như.
Mà cũng khi ấy, Sư Muội ấm áp, xuất hiện bên cạnh hắn.
Từ sau khi trở về từ chỗ Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên không ăn cơm, hắn nằm cuộn trên giường, cũng không thắp đèn.
Sư Muội đẩy cửa vào, nhìn thấy một thân ảnh cứng đờ trong bóng đêm như vậy. Y bưng hoành thánh ớt nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó tới trước giường, ôn tồn nhẹ nhàng gọi: “A Nhiên?”
Mặc Nhiên khi ấy vẫn chưa có tình cảm sâu nặng với Sư Muội, hắn cũng không quay đầu lại, mắt đỏ ngầu vẫn gắt gao nhìn chằm chằm tường, vừa mở miệng giọng đã khàn khàn.
“Đi ra ngoài.”
“Ta tới đưa cho đệ…”
“Ngươi đi ra ngoài cho ta.”
“A Nhiên, đệ đừng như vậy.”
“…”
“Tính tình sư tôn không tốt, quen thì không sao đâu. Đệ ăn chút ít đi.”
Mặc Nhiên bướng bỉnh như mười con ngựa cũng không kéo được một con lừa lì lợm.
“Không ăn, ta không đói.”
“… Dù sao cũng ăn chút lót bụng, đệ nói không ăn, sư tôn sẽ biết sẽ nổi——” Giận còn chưa kịp nói ra, Mặc Nhiên đã bật dậy, ánh mắt ngậm nước ấm ức lại phẫn nộ, xuyên qua hàng mi run nhè nhẹ.
“Nổi giận? Y giận cái gì? Miệng mọc trên mặt ta, ăn hay không ăn thì liên quan gì tới y chứ? Kỳ thật y căn bản không muốn tên đồ đệ này, ta chết đói là tốt nhất, chết đói cũng làm sư tôn bớt lo, làm lão nhân gia y vui vẻ.”
Sư Muội: “… …”
Không ngờ rằng mình nói vậy sẽ chạm vào nỗi đau của Mặc Nhiên, y nhất thời có chút mờ mịt vô thố. Chỉ ngơ ngác nhìn tiểu sư đệ trước mắt.
Hồi lâu sau, Mặc Nhiên bình ổn lại cảm xúc một chút, hắn cúi đầu, tóc dài buông xuống bên sườn mặt, che khuất nửa gương mặt.
Mặc Nhiên nói: “… Thực xin lỗi.”
Sư Muội không thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy bờ vai của hắn ẩn nhẫn run rẩy, tay siết thành quyền.
Thiếu niên mười lăm tuổi vẫn quá trẻ con, hắn nhịn một lát, rốt cuộc không nhịn được, ngồi co lại, ôm gối vùi đầu khóc lớn. Giọng nghẹn ngào rách nát, đứt quãng, mang theo điên cuồng và đau đớn, thống khổ và bi thương.
Hắn tê tâm liệt phế gào khóc, miệng lặp đi lặp lại, chỉ nói mấy câu——
“Ta chỉ muốn có một gia đình… Mười lăm năm này, ta thật sự… Thật sự chỉ muốn có một gia đình thôi… Vì sao không nhìn ta vừa mắt… Vì sao không muốn nhìn ta tới vậy… Các ngươi vì sao, vì sao đều khinh thường ta…”
Hắn khóc rất lâu, Sư Muội ở cùng hắn, ngồi thật lâu. truyện tiên hiệp hay
Chờ Mặc Nhiên khóc đủ rồi, Sư Muội đưa cho hắn một chiếc khăn tay trắng tinh, lại bưng hoành thánh ớt đã nguội ra.
Sư Muội ôn thanh nói: “Đừng nói chết đói không chết đói ngốc vậy nữa, đệ trở về Tử Sinh Đỉnh rồi, bái sư tôn, đệ chính là sư đệ ta, ta cũng không cha không mẹ từ nhỏ, nếu đệ muốn, coi ta là người nhà đệ là được. Tới, ăn đi.”
“…”
“Hoành thánh là ta làm, đệ không nể mặt mũi sư tôn, cũng phải nể mặt mũi ta chút chứ, đúng không?” Sư Muội hơi cong khóe miệng, múc một chiếc hoành thánh trong veo đầy đặn, đưa tới bên môi Mặc Nhiên, “Nếm một miếng đi.”
Mặc Nhiên hốc mắt còn đỏ, mở to mắt đầy nước, nhìn mép giường, rốt cuộc hé miệng, ăn thứ thiếu niên ôn nhu đưa tới.
Kỳ thật chén hoành thánh kia đã lạnh ngắt, cũng đã vữa, lỡ mất lúc ngon nhất.
Chính khắc đó, ánh nến, chén đồ ăn từ xa mang tới, cùng với khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, sóng mắt ôn nhu, trong phút chốc đã khắc sâu vào lòng. Khi sống sau chết, vĩnh viễn khó quên.
Có lẽ chính là bắt đầu từ tối ấy.
Hắn càng ngày càng hận sư tôn, cũng từ ngày đó, hắn hêt lòng tin, Sư Muội là người quan trọng nhất đời mình.
Rốt cuộc con người đều tham lam ấm áp.
Đặc biệt là chó nhà có tang chịu lạnh thảm thương, nhìn thấy rải muối sẽ run bần bật, nhìn thấy bông tuyết bay xuống, sẽ sợ mùa đông buốt giá tới.
Đạp Tiên Quân thọat nhìn phong lưu, nhưng chỉ có hắn rõ trong lòng.
Kỳ thật hắn thật sự, cũng chỉ là con chó hoang lưu lạc, con chó hoang này luôn tìm một nơi có thể cuộn mình, một nơi có thể gọi là “Nhà”, nhưng nó tìm mười lăm năm, cũng không tìm thấy.
Cho nên, yêu hận của hắn trở nên đơn giản tới nực cười——
Có người đánh hắn một gậy, hắn liền hận.
Có người cho hắn một chén canh thịt, hắn liền yêu.