Tới đêm, hai người nằm trên giường đá rộng, thời gian bị giam lỏng trôi qua thật khó khăn, luyện công, ăn cơm, không có gì khác để làm.
Đi tới đi lui, chỉ có một chiếc hang vuông vắn như vậy, lòng Sở Vãn Ninh yên tĩnh, vẫn ổn, nhưng Mặc Nhiên không như vậy, hắn thực sự sống một ngày dài như một năm.
Mặc Nhiên mặt dày vô sỉ kéo tay y qua lắc lắc: "Chơi với ta."
"... Rốt cuộc huynh là sư đệ hay ta là sư đệ?" Sở Vãn Ninh giận không thể át, gạt tay hắn ra, "Ai rảnh làm loạn với huynh!"
Mặc Nhiên ngọt ngào cười rộ lên, thật sự quá mức mặt dày vô sỉ, hắn nói: "Đương nhiên là đệ làm loạn với ta nha. Nếu không thì còn ai."
Sở Vãn Ninh: "..."
Mặc Nhiên tháo dây cột tóc ra, màu đỏ nhỏ nhỏ, buộc hai đầu, căng trong tay Mặc Nhiên, vòng lại thành một loại đặc biệt.
Sở Vãn Ninh rốt cuộc vẫn ngồi từ giường dậy, không có chút vui vẻ hỏi: "Đây là gì? Chơi thế nào?"
"Đây là đan dây. Thường chỉ có con gái chơi, con trai không chơi mấy cái này, có điều trước kia không phải ta lớn lên ở nhạc phường ư? Ở đó nhiều con gái, nên cũng học được."
"..."
"Kỳ thật thú vị phết, đệ xem, đệ chuyển sợi này qua ngón này nè... Không đúng, không phải ngón đấy, là ngón út, ừm, vậy đó. Sau đó ngón cái và ngón trỏ móc lấy hai sợi kia..." Mặc Nhiên chầm chậm thì thầm, rất kiên nhẫn cũng thực an bình.
Ánh nến lách tách, ánh vàng ấm áp chiếu rọi thân ảnh bọn họ, một lớn một nhỏ, cúi đầu chăm chú nghịch sợi tơ hồng, biểu tình đều dần dần ôn nhu.
Sở Vãn Ninh căng dây, y dưới hướng dẫn của Mặc Nhiên chỉnh từ từ, chợt móc sai, tơ hồng nháy mắt tuột khỏi tay, cũng không thành hình dáng đã đoán trước, trở về hình dáng ban đầu, một vòng tròn vô cùng đơn giản.
Y ngẩn ngơ nhìn, tay vẫn treo trên không trung, vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm: "Sao lại tuột? Sao có thể như vậy..."
"Ha ha, đệ lại vòng sai rồi."
"... Tiếp đi."
"Không làm không làm." Mặc Nhiên cười nói, "Chơi cái gì vui hơn đi, chơi cái khác."
"Không được." Lúc này thành Sở Vãn Ninh không vui, nghiêm túc nói, "Chơi lần nữa."
"..."
Hai người ở trong động ba ngày, tối thứ tư, Mặc Nhiên theo thường lệ chuẩn bị đồ ăn cho Sở Vãn Ninh. Nhiều ngày qua hắn ngộ ra một chuyện, vị tiểu sư đệ này quả nhiên là đồng hương của sư tôn, món ăn yêu ghét chẳng khác gì nhau.
Đêm ấy Vũ Dân đưa tới một con gà mái, mấy cây nấm. Mặc Nhiên định nấu một nồi canh gà hầm nấm, hơn nữa còn tự mình cán mì, vị cũng sẽ khá ổn.
"Tối uống canh gà?"
"Ừm." Mặc Nhiên lên tiếng, liếc nhìn Sở Vãn Ninh. Đứa nhỏ này tuy thiên phú dị bẩm với võ học, nhưng hoàn toàn không thể chơi đan dây, nhưng lại cố chấp, rảnh rỗi liền tháo dây cột tóc đặt trên tay, dáng vẻ cố chấp cũng khiến người ta buồn cười.
Mặc Nhiên cười nói: "Đệ ở cạnh chơi đi, có điều chỉ sợ ta hầm canh xong, đệ vẫn chưa nghiên cứu xong sợi dây này."
Sở Vãn Ninh hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ttong nguyên liệu thừa, có gừng không?"
"Để ta xem... Ồ, có, nhiều lắm, hôm qua còn một đống nè."
Mặc Nhiên vuốt cằm: "Ồ... Có cần cho thêm một chút cẩu kỷ tử không?"
Mắt Sở Vãn Ninh sáng ngời: "Có ư?"
"Phì. Đương nhiên không có, chỉ là cảm thấy đệ và sư tôn khẩu vị thật giống nhau. Y ăn canh cũng thích cho gừng, thêm cẩu kỷ."
"... Huynh nhớ y thích ăn gì?"
"Ha ha, đúng thế đúng thế, ta ngoan ngoãn mà." Mặc Nhiên lười giải thích nhiều, cũng không thể nói kiếp trước kiếp này với sư đệ nhỉ? Nên hùa theo đáp, "Ta chính là đồ đệ nhị thập tứ hiếu thảo, tiếc là sư tôn không nhìn thấy tấm lòng son, ngưỡng mộ khẩn thiết của ta."
Mặc Nhiên thuận miệng nói, bắt đầu làm thịt, nên hoàn toàn bỏ lỡ biểu tình của Sở Vãn Ninh, hắn nhanh nhẹn moi nội tạng, đang chuẩn bị đun nước rửa máu, chợt nghe thấy tiểu sư đệ nhẹ giọng: "Chưa chắc y đã không biết."
"Gì?"
Sở Vãn Ninh thấy Mặc Nhiên ngẩng đầu, thính tai bỗng đỏ lên, quay đầu ho khan, nói: "Ta nói huynh đối tốt với Ngọc Hành trưởng lão, chưa chắc y đã không biết."
"Ồ, cái này à, thật ra cũng chẳng sao. Dù sao ta cũng quen rồi, tuy đôi khi cũng vọng tưởng mong rằng y cũng giống các sư phụ nhà người ta, nói chuyện riêng với ta chút, hoặc là thỉnh thoảng có thể giống ta biết y thích ăn gì, biết ta thích ăn gì thì tốt rồi. Có điều đó đều là quá khứ cả. Lúc ta mới nhập môn, bị vẻ ngoài đẹp mắt của y lừa, còn tưởng y là người ôn nhu, giờ ngẫm lại... Ầy, y chỉ là lão nhân gia không thể với ngày bận trăm công ngàn việc, ta nào dám lọt vào mắt y chứ, ha ha, a ha ha ha."
Sở Vãn Ninh nghe vậy, vốn có hơi giận, nhưng ngẫm kỹ, mình bình thường tuy có quan tâm Mặc Nhiên, nhưng kỳ thật luôn bày ra dáng vẻ xa cách, không khỏi phẫn nộ hóa quẫn bách, yên lặng cúi đầu không nói. Một lát sau, nhảy xuống khỏi giường, im lặng không tiếng động tới bên Mặc Nhiên.
"Làm gì thế?"
"Huynh nấu cơm mấy ngày rồi, hôm nay dễ, để ta làm cho huynh ăn."
Mặc Nhiên sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Sao lại bỗng nhiên muốn thế? Dáng đệ nhỏ xíu xiu, nấu cơm kiểu gì? Đến bệ bếp cũng với không tới. Huống chi ta là sư huynh đệ, đệ đã gọi ta thế, vài bữa cơm tính là gì."
Sở Vãn Ninh kéo băng ghế tới, đứng trên ghế không lên tiếng, bướng bỉnh nhìn hắn.
Mặc Nhiên: "... Đệ trừng ta làm gì?"
"Huynh xem ta đủ tới bệ bếp chưa."
"..."
"Ngọc Hành trưởng lão không biết huynh thích ăn gì, ta lại không vô lương tâm như y." Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình nói, "Huynh đi nghỉ ngơi đi, ta nấu cơm cho huynh."
Bận rộn nửa ngày, Sở Vãn Ninh cũng không để Mặc Nhiên chạm tay vào, ánh mắt hùng hổ hung ác dùng dao phay xé xác gà mái, biểu tình chăm chú, tay nghề cứng đờ, làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
Mặc Nhiên vốn còn định giúp một tay, nào ngờ tính tình tiểu sư đệ hệt sư tôn, lúc làm việc chăm chú đặc biệt ghét kẻ khác làm phiền, nên sau mấy lần tự chuốc nhục, Mặc Nhiên đành gãi đầu nằm phát ngốc trên giường.
Thịt gà rốt cuộc ra khỏi nổi, Sở Vãn Ninh đun nước trong nồi đất, quay đầu định nói với Mặc Nhiên gì đó, chợt nghe thấy ngoài động truyền tới thanh âm nhẹ nhàng.
"A Nhiên, Hạ sư đệ, các đệ ở đó không?"
Mặc Nhiên vừa nghe giọng nói này, như bị sét đánh, bỗng nhảy dựng xuống giường, hắn vọt ra cửa, xuyên qua khe hở, thấy một vị Vũ Dân lạnh lùng đứng bên ngoài, nhưng ánh mắt hơi chuyển, đã thấy sau nàng, Sư Muội một thân trắng thuần, mặt lộ vẻ lo lắng, không khỏi vui mừng quá đỗi: "Sư Muội! Huynh... Sao huynh lại tới đây?"
"Ta có chuyện quan trọng muốn nói với đệ." Sư Muội nói, "Tôn chủ nhận được bẩm tấu, chạy tới chốn đào nguyên, giờ đang nói chuyện với Vũ Dân. Đệ sao rồi, mấy ngày nay có phải chịu khổ không?"
"Ta rất ổn, có thể ăn uống chạy nhảy." Mặc Nhiên dừng một lát, lại hỏi, "Sư tôn đâu? Người khác ở đâu?"
"Bảo là đang bế quan thanh tu, chưa từng tới."
"À..." Ánh mắt Mặc Nhiên lập lòe, thở dài, tự lầm bầm, "Không đến cũng tốt... Không đến cũng tốt."
"Có điều Toàn Cơ trưởng lão tới, bảo tới đảm bảo cho Hạ sư đệ." Sư Muội hỏi, "Hạ sư đệ đang ngủ?"
Mặc Nhiên nói: "Không đâu, đệ ấy đang hầm canh. Sư đệ—— đệ mau tới đây!"
Sở Vãn Ninh buông quạt lá nhỏ, đi tới cửa, nhìn hai người bên ngoài, cũng không có vẻ ngạc nhiên, nhàn nhạt nói: "Sao thế?"
Sư Muội còn chưa kịp nói, đã nghe Vũ Dân kia hừ một tiếng, hỏi ngược lại: "Còn không phải người Tử Sinh Đỉnh các ngươi tới à, sư phụ ngươi nói muốn bảo đảm cho ngươi, đang thương lượng với Tiên Tôn bọn ta."
"... Sư phụ ta?"
"Toàn Cơ trưởng lão đó."
"À." Sở Vãn Ninh dừng một chút, mặt vô biểu tình, "Tốt lắm."
Vũ Dân kia bĩu môi, nói: "Hai người các ngươi xuất hiện đi, các vị tôn thượng đã tập trung ở Ấm Lộ Các, chờ nghe giải thích."
Sở Vãn Ninh quay đầu nhìn chằm chằm canh gà của mình, nói: "Ta không đi, canh nấu dở, ta không đi được. Mặc Nhiên, huynh đi thay ta đi."
Vũ Dân kia nghe vậy, thầm nghĩ quả nhiên là đứa oắt miệng còn hôi sữa, nói chuyện thế mà chẳng có chút đáng tin, nên cười lạnh hù dọa y: "Nếu ngươi không đi, sẽ bỏ lỡ cơ hội giải thích, nếu phán ngươi là kẻ giết Thập Bát cô nương, chỉ sợ giết người đền mạng phải rơi đầu."
Ai ngờ Sở Vãn Ninh nghe xong chẳng sợ chút nào, vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người bỏ đi.
Sư Muội định gọi y lại, Mặc Nhiên lại cười lắc đầu: "Kệ nó đi, ta đi là được."
"Nhưng mà Toàn Cơ trưởng lão từ xa đến, đệ ấy không thăm hỏi, không khỏi thất lễ..."
Mặc Nhiên còn chưa mở miệng, đã nghe Sở Vãn Ninh xa xa nói: "Mặc sư huynh, huynh thay ta vấn an sư tôn."
"..." Mình nói nhỏ vậy, thế mà còn bị y nghe thấy, Sư Muội không khỏi có hơi xáu hổ, hắng giọng, chờ Vũ Dân mở bụi gai ngoài động ra, đã kéo Mặc Nhiên chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ lúc này, Sở Vãn Ninh lại quay người lại, gọi hắn: "Sư huynh."
"Sư đệ đổi ý rồi, muốn đi với ta à?" Mặc Nhiên cười hỏi.
Sở Vãn Ninh vẫy vẫy ống tay áo nhỏ nói: "Đương nhiên ta không đi. Chỉ dặn huynh một tiếng, nhớ về sớm, chậm canh sẽ nguội, uống không ngon."
"Ừ." Sở Vãn Ninh không nói nữa, chỉ là chờ Mặc Nhiên đi xa, thân ảnh biến mất ở chỗ rẽ, y mới quay đầu, chuyên tâm nấu canh.
Ấm Lộ Các cũng không xa, lúc đi trên đường, Sư Muội cố ý vô tình hỏi: "A Nhiên, mấy ngày nay đệ, hình như rất thân với Hạ sư đệ?"
Mặc Nhiên cười nói: "Đúng vậy, ta với đệ ấy cũng coi như chung hoạn nạn. Làm sao, Sư Muội không phải ăn dấm với cả trẻ con đấy chứ?"
"... Hồ ngôn loạn ngữ."
"Ha ha ha, Sư Muội đừng lo, ta thích nhất ấy à, vẫn là Sư Muội, sẽ không đổi."
"... Đừng có nói bậy, ta chỉ cảm thấy Hạ sư đệ có chút kỳ quái..."
"Kỳ quái? Hừm..." Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu nói, "Đệ ấy rất kỳ quái."
"Đệ cũng thấy thế?"
"Đúng vậy." Mặc Nhiên cười nói, "Tuổi còn nhỏ cả ngày nói chuyện như người lớn, pháp lực cũng không thể khinh thường. Còn có trước ở ảo cảnh gặp chuyện ly kỳ, ta còn chưa kịp kể cho các huynh. Huynh biết không? Ta nghi ngờ đệ ấy với sư tôn chúng ta có họ hàng xa."
Ánh mắt Sư Muội khẽ động, hỏi: "Chỉ giáo cho?"
"Lúc bọn ta ở ảo cảnh gặp một người, là con trai thái thú thành Lâm An hai trăm năm trước, cũng họ Sở, lớn lên cực kỳ giống sư tôn, đứa con trai của y, dung mạo cũng..."
Đang nói đến điểm mấu chốt, đột nhiên phía trước vang tiếng mắng ầm ĩ, giương mắt nhìn, lại là Tiết Mông vẻ mặt đầy phẫn nộ lao tới, trong miệng không ngừng mắng: "Súc sinh! Cầm thú! Thứ chó chết không biết xấu hổ!"