Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 86: Vợ cũ của bổn toạ không phải đèn cạn dầu



(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

"..." Diệp Vong Tích nghe hắn nói rõ ràng như vậy, nhưng lại không giận, ẩn nhẫn một lát nói, "Huynh hiểu nhầm rồi. Ta không phải muốn đi theo ngươi, mà là phụng mệnh tôn chủ, tới Hiên Viên Các mua một thứ về."

Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh nghe tới đây, liếc qua nhìn nhau.

—— thần võ.

Nam Cung Tứ lắc bầu rượu đỏ nâu trong tay, sắc mặt càng âm trầm: "Phụ thân muốn mua thứ gì, mà phải làm phiền tới ngươi? Chẳng lẽ ta không có tay có chân, không thể giúp ông ấy ư?"

"... A Tứ, ý ta không phải vậy."

"Ai cho ngươi gọi ta như thế?" Ánh mắt Nam Cung Tứ hạ xuống cực trầm, ánh mắt như điện, "Diệp công tử, ngươi đừng tưởng phụ thân ông ấy bị mù coi trọng ngươi, thì ngươi có thể không kiêng nể gì trước mặt ta... Chẳng lẽ ngươi không thấy tởm à?"

"Ta gọi huynh như thế, là theo ý của tôn chủ. Nếu huynh không thích, tự nói với ông ấy đi." Diệp Vong Tích trầm mặc mấy phần, nói, "Nổi giận với ta thì có ích gì."

"Ngươi đừng có lấy phụ thân ra doạ ta!"

Nam Cung Tứ hít sâu một hơi, thoáng ép lửa giận của mình xuống, con ngươi đen xẹt qua một tia vô cùng sắc lạnh, như trăng bạc treo cao, khói báo động tràn ngập.

"Diệp công tử." Hắn tựa như đặc biệt kéo dài ba chữ này, "Phụ thân để ngươi gọi ta là A Tứ, là vì ông ấy hiểu nhầm địa vị của ngươi trong môn phái rồi, nhưng ngươi cũng phải tự hiểu lấy. Đừng thấy người ta cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi đã có thể mở phường nhuộm, nên nhớ, cho dù ngươi có nhuộm một thân đỏ rực, với xuất thân ấy, ngươi cũng không thể sánh vai với ta nổi."

Trên khuôn mặt quân tử như gió của Diệp Vong Tích, hình như lướt qua một tia ảm đạm, y rũ hàng mi dày, lẳng lặng nói: "Thiếu chủ nói đúng, nhưng mà Diệp mỗ... Cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sánh vai cùng thiếu chủ."

Xưng hô xa cách hình như làm Nam Cung Tứ thoải mái hơn, hắn giơ tay uống ừng ực mấy ngụm rượu trắng, nhìn chằm chằm Diệp Vong Tích một lát, thở mạnh ra, xua tay: "Có cho ngươi cũng không dám, ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi xem, làm sao có thể làm..."

Hắn bỗng nhớ ra nơi này nhiều người lắm miệng, mình thiếu chút nữa nói ra lời không nên, mím môi, không nói nữa.

"..."

Ngược lại Diệp Vong Tích, tuy bị sỉ nhục bôi nhọ như vậy, y vẫn rũ mi, chẳng ai nhìn ra trong mắt y tới tột cùng là phẫn uất hay khuất nhục, y chỉ để lại cho mọi người một khuôn mặt ôn nhu bình thản, ba phần anh khí, bảy phần nội liễm.

Không khí nhất thời xấu hổ tới cùng cực.

Nam Cung Tứ biệt nữu nhìn trái phải một lát, tầm mắt rơi xuống nữ nhân đứng đằng sau Diệp Vong Tích, tựa như để che giấu sai lầm thiếu chút nữa tạo thành khi nãy, hắn ho khan một tiếng, hất cầm về phía nữ nhân kia, hỏi Diệp Vong Tích: "Ngươi cứu?"

"Ừ."

"Ả ta là người ở đâu? Lai lịch chưa rõ đừng có cứu bừa."

"Không sao đâu, mua ở Hiên Viên Các."

Nam Cung Tứ không quan tâm đấu giá ở Hiên Viên Các, cũng chẳng phí sức để hỏi nhiều, nhưng hắn nghe thấy Tống Thu Đồng thế mà là mua ở Hiên Viên Các, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Ánh mắt vốn lười biếng chợt sắc bén hơn hẳn, nhìn thẳng vào mặt Tống Thu Đồng, sau một lúc lâu hỏi: "Thứ này là Nô Cốt, hay là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch?"

Tu Chân giới có hai loại người có thể bị bán công khai, ngoại trừ Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, còn có Nô Cốt.

Nô Cốt là con nối dõi của nhân tộc và yêu tộc sinh hạ, vì mọi người sợ hãi yêu tính dị tộc, một khi cảm thấy, sẽ phá hủy chân nguyên của họ, cũng khắc ấn nô lệ lên thân thể họ, khiến họ thành tôi tớ.

Có điều giá bán Nô Cốt không cao, cũng chẳng có gì hiếm lạ, để các đại môn phái mua về bưng trà rót nước, hoặc bị các phú thương nhà giàu mua về đùa bỡn. Nếu do Hiên Viên Các bán ra, hẳn không phải thứ phẩm cấp thấp như vậy.

Quả nhiên, Diệp Vong Tích nói: "Là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch."

Nam Cung Tứ trở nên rất hứng thú, vòng ra sau Diệp Vong Tích, đến trước mặt Tống Thu Đồng, như xem hàng hoá nhìn quanh nàng ta một lượt, sau đó nhíu mày nói: "Sao thứ này lại què chân? Phế phẩm?"

"... Lúc nàng ấy bị bắt thì đã bị thương, thoa thuốc rồi, còn chưa ngấm." Diệp Vong Tích dừng một chút, "Nên bọn ta không đi xa được, muốn ở lại đây một đêm."

Nam Cung Tứ không tỏ ý kiến gì, nheo mắt lại, đột nhiên tiến tới ngửi bên cổ Tống Thu Đồng, động tác rất giống con sói chưa được thuần hoá. Tống Thu Đồng bị hành động đê tiện này của hắn doạ sợ tới mức biến sắc gương mặt xinh đẹp, đứng yên siết chặt vạt áo, nghiêng ngả lảo đảo.

"Mùi so với người thường, cũng chẳng có gì khác nhau." Hắn xoa xoa mũi, hắt hơi một cái, "Còn có mùi son phấn rất nồng..."

Xua xua tay, Nam Cung Tứ thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Năm ngàn vạn."

"Ngân?"

"Kim."

Nam Cung Tứ bỗng mở to hai mắt: "Diệp Vong Tích ngươi bị điên à? Năm ngàn vạn kim ngươi có biết có thể rèn được bao nhiêu ma thạch cao cấp không? Mẹ nó mua một nữ nhân về cho ta? Ngươi coi tiền Nho Phong Môn ta không phải là tiền à?"

"Ta không tiêu tiền môn phái." Diệp Vong Tích dừng một lát, nói tiếp, "Cũng không phải mua cho huynh."

"Ngươi——!" Lửa giận vừa ép xuống lại bùng lên, mặt Nam Cung Tứ vặn vẹo, "Ngươi giỏi lắm!" Quay đầu trợn mắt nhìn Tống Thu Đồng, càng trợn càng không vừa mắt, đặc biệt là lụa mỏng che mặt, thấy thế nào cũng khó chịu, lập tức ra lệnh bảo, "Ngươi, tấm lụa che mặt kia, tháo xuống!"

Tống Thu Đồng hoảng sợ, siết chặt tay áo Diệp Vong Tích, càng rụt lại ra sau y, giọng cực kỳ đáng thương: "Diệp công tử, ta... Ta không muốn..."

Thân hình cao gầy của Diệp Vong Tích, không rắn chắc cao lớn bằng Nam Cung Tứ, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tứ, lại chẳng sợ sệt: "Nàng ấy không muốn, thiếu chủ cũng đừng miễn cưỡng nàng."

"Lắm lời, ả là do ngươi cứu, thì là nợ Nho Phong Môn ta một mạng, phải nghe theo lệnh ta. Tháo xuống!"

"Nàng ấy là do ta cứu, lúc ta cứu nàng, đã trả tự do cho nàng ấy rồi." Diệp Vong Tích nói, "Mong thiếu chủ, đừng làm khó người khác."

"Diệp Vong Tích! Ngươi giỏi lắm rồi!" Nam Cung Tứ nổi giận đập lên khung cửa rầm rầm, "Ngươi coi ta là cái gì? Hôm nay ta phải nói rõ với ngươi, ta nói muốn ả tháo xuống, thì ả phải tháo, tháo khăn che mặt, thì để các ngươi ở lại đây, không tháo được, thì mẹ nó cút đi ngay cho ta!"

Diệp Vong Tích thở dài nhỏ tới khó phát hiện, quay đầu nói với Tống Thu Đồng: "Chúng ta đi thôi."

Lần này bị nghẹn không chỉ có mình Nam Cung Tứ, Diệp Vong Tích mang theo thần võ bên người, nói thế nào cũng không thể để y rời khỏi như vậy, Sở Vãn Ninh liền nói ngay: "Ngăn y lại đi."

"Được được được." Mặc Nhiên cũng có ý như vậy, nhưng được nửa ngày, bỗng nhiên sửng sốt, "Sư tôn, ngăn y lại rồi để y ở đâu, người ta chính là muốn ở trọ nghỉ ngơi mà."

"Chia một nửa phòng chúng ta cho y."

"... Ặc." Mặc Nhiên không biết vì sao, thần sắc có chút xấu hổ, "Chuyện này chỉ sợ không ổn đâu."

Sở Vãn Ninh hơi nâng mi lên: "Làm sao?"

"Sư tôn có điều không biết, hai chúng ta tốt nhất đừng có ngốc mà ở cùng phòng với y, bởi vì Diệp Vong Tích này ấy à, y kỳ thật là một..."

Nhưng đang nói đến điểm mấu chốt, đã nghe thấy Nam Cung Tứ bên dưới đá tung bàn, bát đĩa rơi xuống đất, lại đột nhiên túm lấy một cái ghế dài, dẫm một chân lên trên, cả giận nói: "Ai cho phép ngươi nói đi là đi?! Ta thấy ngươi làm phản rồi! Ngươi cút về đây cho ta!"

"..." Trên mặt nhóm hầu cận của Nam Cung Tứ liền có chút xấu hổ.

Chuyện này không phải... Thiếu chủ cậu muốn người ta mau cút đi à?

Diệp Vong Tích tựa hồ đã quen với việc Nam Cung Tứ vô cớ gây sự từ lâu, định ra vẻ không nghe thấy hắn rít gào, vỗ vỗ vai Tống Thu Đồng, ý bảo nàng không cần để ý tên điên đằng sau kia.

"Diệp Vong Tích!"

"..."

"DIỆP VONG TÍCH!!"

"..."

"DIỆP—— VONG—— TÍCH!!!"

Gân xanh bên thái dương Diệp Vong Tích nảy lên hai lần, rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại, nào ngờ trước mắt có một bầu rượu bay tới, đồng tử chợt co rụt lại, Diệp Vong Tích đang định tránh đi, đột nhiên trước mắt có một bóng trắng vọt lên.

"Á——!"

Một tiếng kêu đau mảnh mai vang lên làm tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, Diệp Vong Tích và Nam Cung Tứ càng biến sắc.

Hóa ra trong chớp nhoáng, lại là Tống Thu Đồng nghiêng người chắn trước Diệp Vong Tích, bầu rượu nâu đỏ nặng trĩu kia hung hăng va trúng trán nàng, nháy mắt máu tươi chảy ròng ròng, đôi tay trắng như ngọc của nàng run rẩy sờ lên vết máu, lập tức đau tới rơi nước mắt.

"Đừng chạm vào, để ta xem có bị thương không."

"Ta không sao, công tử không bị thương là được rồi..."

"Huynh nói thì nói đi, ném bầu rượu làm gì?" Ngữ khí Diệp Vong Tích trầm khàn, liếc mắt chỉ trích Nam Cung Tứ, ngay sau đó nói với người hầu của mình, "Lấy kim sang dược."

"Công tử, kim sang dược đều dùng hết cả rồi." Người hầu kia nhỏ giọng nói, "Nếu không ta chạy ra ngoài mua một chút."

Nam Cung Tứ cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, tuy cố gắng trấn định, nhưng trong ánh mắt vẫn có một tia xấu hổ vụt qua. Hắn xụ mặt ậm ừ nói: "Ta, chỗ ta có... A Lan, lấy túi thuốc của ta tới đây."

Diệp Vong Tích lại có hơi giận, mím môi không quan tâm tới hắn.

Cầm bình thuốc nhỏ, cứng đờ tại chỗ nửa ngày, không thấy Diệp Vong Tích chịu quay đầu lại liếc mình một cái, mặt mũi Nam Cung Tứ không chịu nổi, dứt khoát đưa bình thuốc thô bạo cho Tống Thu Đồng: "Cho ngươi, thích dùng thì dùng."

Tống Thu Đồng như nai con kinh hoảng thất thố, run rẩy nhìn về Diệp Vong Tích trước, thấy y không cản, chỉ trầm mặc, lúc này mới nhịn một chuyện chín chuyện lành nhận kim sang dược, còn cúi thấp đầu với người làm mình bị thương, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Nam Cung công tử."

Không ngờ một cô nương thiếu chút nữa bị mình đánh u đầu sứt trán lại vẫn mở miệng cảm tạ, Nam Cung Tứ sửng sốt, sau đó hoàn hồn xua tay, xấu hổ ho khan nói: "Không có gì."

Đêm tới, nhóm Diệp Vong Tích cuối cùng vẫn ngủ lại đây.

Một khách điếm, số ánh nến, sáng sáng tối tối, sao trời rời rạc.

Mặc Nhiên chống cằm ngồi bên cửa sổ, hơi thất thần. Đã trọng sinh gần hai năm, rất nhiều chuyện không giống như kiếp trước, thấy cùng người làm chuyện khác nhau, luôn có chút vi diệu.

Tống Thu Đồng, Diệp Vong Tích, Bất Quy...

Đây chỉ là những người và những thứ quen thuộc trong kiếp trước, đều vì thời gian chuyển rời, lại xuất hiện trong sinh mệnh hắn lần nữa. Chẳng qua cả đời này hắn sẽ không cưới Tống Thu Đồng làm thê nữa, còn Diệp Vong Tích, người này sẽ rất mau danh chấn thiên hạ, trở thành đại cao thủ thứ hai chỉ sau Sở Vãn Ninh ở Tu Chân giới.

Còn Bất Quy nữa.

Nghĩ tới mạch đao kiếp trước đã từng làm bạn với mình, trong lòng hắn lại xao động.

"Sư tôn à."

"Chuyện gì?"

"Người vẽ phù chú đã vẽ nửa canh giờ rồi, sao vẫn còn chưa vẽ xong nữa?"

"Xong rồi." Sở Vãn Ninh nói, nhờ ánh nến, cẩn thận chấm một vài nét bút đỏ cuối cùng, một con rồng cực kỳ phức tạp sống động trên giấy.

Mặc Nhiên thò lại gần xem.

"Đây là gì?"

"Thăng Long kết giới." Sở Vãn Ninh nói.

"Để làm gì?"

"Có thể thấy dấu vết thuật pháp lớn nhỏ xung quanh. Kẻ thần bí kia nếu muốn dùng thần võ kiểm tra linh căn tinh hoa, đương nhiên phải để lại ấn ký trên vũ khí. Nếu vũ khí này xuất hiện trùng hợp với sắp đặt của hắn, lập tức biết được ngay."

"Oa, có thứ tốt vậy luôn, sao sư tôn không dùng ở Hiên Viên Các?"

"... Ta đánh thức Thăng Long kết giới, ngươi nhìn sẽ hiểu ngay."

Chỉ thấy Sở Vãn Ninh đâm vào đầu ngón tay mình, quệt một vệt nhỏ lên vảy rồng, con rồng vàng nhỏ chỉ một thoáng đã tỏa đầy kim quang, tròng mắt và đuôi đều bắt đầu phe phẩy linh hoạt.

Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi là chân long?"

Trên mặt giấy thế mà truyền ra một giọng nói tiêm thanh tiêm khí: "Đúng thế đúng thế, bổn tọa chính là chân long đó."

"Làm sao biết được."

"Phàm nhân ngu xuẩn! Sao không tin chứ!"

"Nếu ngươi có thể nhảy ra khỏi giấy, ta liền tin ngươi là chân long."

"Này thì có gì khó! Ngươi chờ bổn tọa đây! Hắc!"

Kim quang lóe lên, một con tiểu long uy vũ to bằng bàn tay bỗng dưng nhảy ra, rung đùi đắc ý, giương nanh múa vuốt, đắc ý dào dạt bay vòng quanh Sở Vãn Ninh, kêu kêu gào gào làm ầm ĩ nói: "Ha ha ha, ha ha ha, ta chính là một con đại chân long, đại chân long, ta có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ. Ta có rất nhiều bí mật, không thèm nói cho ngươi, không thèm nói cho ngươi, không thèm nói, không thèm nói, cho, ngươi!"

Sở Vãn Ninh dùng cặp mắt lặng như hồ băng lạnh lùng quét qua con cá chạch nhỏ kia, trở tay đập nó lên bàn, mặt vô biểu tình nói với Mặc Nhiên: "Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi..."

"Thả ta ra! Ngươi cái tên phàm nhân ngu xuẩn! Ngươi làm rối râu bổn tọa rồi!"

Sở Vãn Ninh nâng tay lên, không chút khách khí ấn vào vảy ngược của nó, chính là chiếc vảy nhuộm màu máu kia: "Câm miệng, làm việc đi."

———

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thanh Long BGM Lộ thời thơ ấu ha ha ha ha~ Bài này chắc lúc nhỏ không ít tiểu huynh đệ từng nghe, che mặt~

Nhãn dán nhân vật mới:

Nam Cung Tứ

Tự: không có

Thuỵ hào: không

Chức nghiệp: Công tử chưởng môn Nho Phong Môn

Nói đơn giản: Quan lớn thứ hai

Diện mạo xã hội: cầm đầu một đám thanh niên tuấn kiệt ở Tu Chân giới

Nói đơn giản: là đại ca của một đám tiểu đệ

Thích hiện tại: Não Bạch Kim

Thích món: Thịt cốt thủ

Ghét: Rau dưa

Cao: 185

Đại bạch miêu: Cảm ơn "Thanh", "Không phun tào sẽ chết người", "Vạn Diệp", "Dương Đà cao lãnh", "Ngũ Tam", "Trường Ca", "Não động đen tối", "Tiếu Tiếu", "Thu Đồng", "Chu Tư", đã giúp đỡ~

Nhị Cẩu Tử: Cảm ơn "Ăn Gà" "Canh miến thịt" "Bạn Trai Sở Vãn Ninh" (.........), đạo diễn, hết câu để cảm ơn rồi, mị cảm thấy thật mệt tâm, có hơi gầy rồi, mị muốn đánh chết kẻ này... QAQ