Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 95: Chi kiếp kiếp trước của bổn toạ



(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Kết giới mỏng phân cách hai giới âm dương từ lâu đã không còn vững chắc bằng thời kỳ Thượng Cổ, bị nứt bị thủng là chuyện thường xuyên, cũng không khiến các tu sĩ kinh hoảng.

Vậy mà hiện tại, một đạo huyết hồng cắt ngang qua không trung, trong chốc lát trời đất đổi màu, cát bay đá chạy.

Đúng là thiên liệt to lớn trăm năm hiếm gặp!

Mọi người đứng đó, trừ Mặc Nhiên, ai cũng chưa từng chân chính tự mình trải qua tai kiếp vô vọng như vậy. Bởi vậy cho dù có là Lý Vô Tâm râu xám đầu bạc, hay là Tiết Chính Ung trăm kinh sa trường, là Nho Phong Môn của Thượng Tu Giới, hay là Tử Sinh Đỉnh của Hạ Tu Giới, hơn nghìn người rụt rè, kinh hãi luống cuống, không biết nên đáp trả như thế nào.

Mà Mặc Nhiên càng giống như bị sét đánh, mùi máu tanh nồng đậm như từ kiếp trước của hắn đánh tới, mài răng hút máu, giết người không ghê tay——

Chính là trận thiên liệt này!

Kiếp trước, Sư Muội chết ở trận thiên liệt này, khi đó y và Sở Vãn Ninh tu bổ kết giới, nhưng vì linh lực chống đỡ hết nổi, bị vạn quỷ phản xích lao ra, từ trên cao rơi xuống...

Nhưng chuyện này rõ ràng phải ba năm sau mới xảy ra! Mặc Nhiên rõ ràng nhớ kỹ đêm tuyết đó, giao thừa vừa qua, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi khói thuốc nhàn nhạt, trên đất tuyết vẫn còn tàn pháo đỏ nhỏ vụn. Một đêm trước hắn mới cùng mọi người cùng nhau chúc mừng, uống rượu đồ tô.

Mặc Nhiên uống đến hơi có men say, giương mắt nhìn.

Dưới ánh nến hoà thuận vui vẻ, đôi mắt của Sư Muội như hiện ra xuân thủy, cho dù có nhìn từ góc độ nào, đều có ẩn tình.

Tử Sinh Đỉnh thật náo nhiệt, ăn uống linh đình, cười nói hoan hô.

Khi đó hắn nghĩ, như vậy thật sự rất tốt, dù không đi quấy nhiễu người mình thích, cả một đời nhìn từ xa như vậy, cũng, cũng đã tốt rồi.

Hoa tiệc tán đi, chúng đệ tử cùng nhau về nhà. Hắn và Sư Muội cùng nhau về từ Mạnh Bà Đường, sương tuyết trên đất chảy xuôi ánh trăng, hắn thấy Sư Muội có vẻ hơi lạnh, thế là cởi ngoại bào, không nói gì khoác lên vai đối phương. Mượn chút chếnh choáng, hắn cẩn cẩn thận thận nhìn đôi mắt y nhiều hơn.

Mỹ nhân như tuyết mới, sáng trong không thể chạm.

"A Nhiên."

"Ừm."

"Hôm nay đệ uống hơi nhiều nha."

"Ha ha, có sao?" Mặc Nhiên cười, cười hai lần, bỗng không cười được nữa.

Hai tay hơi lạnh của Sư Muội ôn nhu chạm vào mặt hắn, thế là gương mặt đã nóng càng nóng hơn, Mặc Nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt đó lại có hơi run rẩy.

Sư Muội mỉm cười, nói với hắn: "Làm sao không có, đệ nhìn đệ xem, ba chén rượu nóng vào cổ họng, mặt đỏ rần."

"Là, là nóng mà."

Mặc Nhiên vụng về vò đầu, mặt lại càng nóng đến lợi hại.

Khi đó hắn thỏa mãn bao nhiêu, thích một người, không dám chạm đến, không dám nghĩ xa.

Người kia chỉ chạm lên mặt hắn, hắn đã cảm thấy đó là hậu đãi đến trời, hoảng sợ nói không ra lời, chỉ sững sờ.

Đôi mắt ôn nhuận đen như mực, tràn đầy kinh hỉ cùng cảm kích.

Hai người đứng trước tẩm cư, lúc Sư Muội khoác áo rời đi, ánh tuyết liễm diễm đầy đất, nghiêng mặt qua hướng hắn cười một chút.

"A Nhiên."

Lúc đầu hắn muốn đi gấp, nghe vậy thì như một con quay, bàng hoàng lo sợ vội vội vàng vàng xoay người lại, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì.

"Đây, ta đây!"

"Cám ơn y phục của đệ."

"Không có gì! Dù sao ta cũng nóng!"

"Còn có." Ánh mắt Sư Muội càng thêm ôn nhu, gần như có thể làm ấm mùa đông dài, "A Nhiên, kỳ thật ta..."

Đoàng.

Nơi xa có pháo hoa nổ.

Mặc Nhiên không nghe rõ y nói cái gì, hoặc có lẽ lúc ấy Sư Muội cũng không hề nói tiếp.

Đợi quanh mình yên lặng, Sư Muội đã đẩy cánh cửa tẩm cư của mình.

Mặc Nhiên gấp gáp, vội vàng gọi y: "Chờ một chút, huynh vừa mới nói cái gì?"

Đối phương hiếm khi trêu đùa, mở to mắt nhìn: "Lời hay chỉ nói một lần."

"Sư Muội—— "

Mà người kia hồn xiêu phách lạc, Mặc Nhiên tâm nguyện bất toại, chỉ để lộ dung nhan thanh lệ ở rèm cửa.

Còn khiến Mặc Nhiên cả đời cũng không thể quên được nụ cười dịu dàng đó.

"Không còn sớm, ta đi ngủ. Sáng mai dậy, nếu ta vẫn muốn nói với đệ."

Y dừng một chút, lông mi mềm mại như cây xấu hổ rủ xuống.

"Ta sẽ nói cho đệ biết..."

Nào đoán được, thiên liệt đến cùng với bình minh.

Mặc Nhiên vẫn không chờ được câu nói kia của Sư Muội, mộng cũ mềm mại nhất cuộc đời hắn, bị nhuộm màu đỏ tươi.

Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, hắn còn nhớ kỹ khuôn mặt mỉm cười của Sư Muội nửa sau cuốn rèm cửa, đẹp như thế, ôn nhu như vậy, hắn không biết có phải ảo giác của mình hay không, thậm chí cảm thấy được thâm tình vô hạn.

Quãng đời còn lại của hắn một lần lại một lần thống khổ, tiếp tục kéo dài mộng kia.

Trong mộng Sư Muội nói thích hắn, hắn tỉnh lại cười, rất vui vẻ, thậm chí vui vẻ đến quên mất Sư Muội chết rồi, quên chuyện cũ đã qua không thể quay lại.

Hắn cứ vui vẻ cười như vậy, nghĩ đến từ nay về sau, phải làm cho người yêu món gì ngon, chuyện quan trọng như vậy, cũng đáng giá phiền não một phen.

Thế nhưng luôn luôn, cười cười, nước mắt cũng lăn xuống.

Hắn vùi mặt vào trong lòng bàn tay.

Năm kia đêm tuyết giao thừa, tán trong gió, chung quy hắn không bao giờ biết được.

Vạn dặm mây phá, Vô Gian Địa Ngục mở.

Vô số ác quỷ tà sát trào ra từ trong khe hở, giống như thiên quân vạn mã chiếm đất công thành. Kêu thảm thiết hù dọa Mặc Nhiên từ trong hồi ức.

Hắn cơ hồ phát điên, hỗn độn chảy xiết, chương pháp hoàn toàn biến mất trong đám người lo lắng gọi, thê lương tìm ——

"Sư Muội!!"

"Sư Muội ——!! Sư Minh Tịnh!!"

"Huynh ở đâu? Huynh ở đâu?"

Ta không biết vì sao thiên liệt ba năm sau lại xuất hiện sớm hơn.

Ta không biết hiện tại ta có thể bảo vệ huynh tốt hay không.

Nhưng ta không thể nhìn huynh bị thương nữa, không thể nhìn huynh chết nữa...

Xin huynh hãy sống sót...

Là ta không tốt, là ta không thể lập tức mạnh mẽ hơn đủ để che chở huynh, là ta quá ngu ngốc, không suy nghĩ chu toàn, huynh ở đâu...

"A Nhiên..."

Trong binh khí trùng điệp, chợt có giọng nói mơ hồ, mịt mờ truyền đến.

"Sư Muội!!"

Hắn nhìn thấy y, bên cạnh Tiết Mông, dùng thủy linh làm bình phong, ngăn vong hồn ác quỷ đánh giết. Mặc Nhiên cơ hồ không quan tâm chạy đến chỗ y, tiếng nói nghẹn ngào, hốc mắt đỏ rực.

"Chó chết nhà ngươi, ngươi mau tới đây giúp một tay đi!" Tiết Mông lấy một chọi mười, nhưng từng lớp thi triều như nước chảy không dừng, trán hắn dần dần rịn ra mồ hôi, răng nanh cắn chặt, "Mau tới đây!"

Nào cần hắn nói nữa, Mặc Nhiên thả người lướt lên, hồng quang hiện ra, triệu hồi Gặp Quỷ ra.

Tay nâng dây leo, một loạt yêu quái trước mặt bị thần võ quất cho hồn phách tẫn tán, nát thành bột mịn. Mặc Nhiên quay đầu hướng Sư Muội hô: "Huynh đừng đi xa, tới đằng sau ta!"

"Ta muốn đi giúp sư tôn..."

"Qua đây!!!" Mặc Nhiên nghe vậy, gần như sợ hãi!

Hắn quyết không thể để Sư Muội tới gần Sở Vãn Ninh trong cuộc hỗn chiến này.

Hình ảnh kiếp trước đang không ngừng hòa hợp với tràng cảnh trước mắt.

—— năm đó, cũng là câu này.

"Ta muốn đi giúp sư tôn..."

"Được, huynh mau đi, ở bên sư tôn sẽ an toan hơn một chút, đừng rời khỏi người, để người bảo vệ huynh cẩn thận."

Hoang đường cỡ nào...

Để người bảo vệ huynh cẩn thận.

Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên tính toán tường tận, lại quên người kia là Sở Vãn Ninh!

Vô tình vô nghĩa, máu lạnh cùng cực.

Trong lòng chứa thiên hạ chúng sinh, nhưng đồ đệ của mình chết lại mặc kệ!

"Đừng đến chỗ y! Y có thể tự giải quyết được!"

Hai đời trùng điệp khiến đầu hắn tê rân, Mặc Nhiên hai mắt đỏ rực, hướng Sư Muội phẫn nộ quát, "Đừng đi đâu hết, ở lại đây!"

"Nhưng sư tôn vừa mới hao tổn pháp lực lớn như vậy..."

"Không chết được! Huynh lo cho mình đi!"

Hắn nói, mặt mày giận giữ, hung hăng đánh một roi vào cương thi cuồn cuộn. Huyết nhục văng tung tóe, não hoa văng khắp nơi.

Dù linh lực kém xa kiếp trước, nhưng một chiêu một thức đều thuần thục, thân thể bách chiến, từng giao đấu với cao thủ như Diệp Vong Tích, Sở Vãn Ninh, cho dù trăm vạn hung thi, cũng không sợ.

Vết rách trên bầu trời càng lúc càng lớn.

Trong Vô Gian Địa Ngục quỷ quái chìm nổi trăm năm tựa như cuồng bão cát vũ tiến vào nhân gian âm khí càng đại thịnh, cương thi ở trấn Thải Điệp tránh thoát dây liễu trói buộc, tràng diện càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng đáng sợ. Phảng phất như nước trong chảo dầu, trong nồi loạn xị bát nháo, vô cùng náo nhiệt. Lại giống châu chấu nhào về phía hạt thóc, ác quỷ gặm nuốt người sống, người của Tử Sinh Đỉnh vì ngày xưa tiểu đả tiểu nháo không ít, còn có thể đáp trả. Nhưng Nho Phong Môn cùng Bích Đàm Trang lại triệt để gặp tai vạ, bao nhiêu tu sĩ kêu gào thảm thiết, máu tươi cao mấy trượng!

Sở Vãn Ninh cách khá xa, Mặc Nhiên tạm thời không thấy tình hình của y.

Ngược lại là trong lúc vô tình giữa biển người cuồn cuộn thấy Diệp Vong Tích và Nam Cung Tứ, hai người kia dù không đối bàn, nhưng chiêu thức đánh ra lại giống nhau đến kinh người.

Diệp Vong Tích bỏ trường kiếm, trong tay hiện ra lam quang, gọi ra một cây trường cung, tay Nam Cung Tứ cũng kéo loan nguyệt, hai người nhìn nhau một cái, lao tới hai bên, hướng phía thi bầy đặt tên lên dây, kéo căng dây cung.

Vút!

Hai người gần như đồng thời phóng tên, bạch vũ xé trời, tiếng như nhạn hót.

Đầu mũi tên tôi linh, tản ra bốn phía, những nơi đi qua, tà linh nhao nhao bị xé nứt...

Nam Cung Tứ lộ vẻ đắc ý, trở tay lấy tên ở túi đựng sau lưng.

Nào ngờ không sờ thấy cái gì.

"Không có?"

"Đây."

Không đợi hắn nổi giận, Diệp Vong Tích đã ném sáng một chùm mũi tên lông vũ cho hắn.

"Huynh lúc nào cũng không mang nhiều chút."

"... Hừ!"

Nam Cung Tứ hừ một tiếng, nhưng tình hình nguy cấp, hắn không có tâm tư tỏ vẻ sĩ diện với Diệp Vong Tích, nhận tên, hai người lại chìm vào phần đấu đá của riêng mình.

Nháy mắt nửa canh giờ đã qua, đánh lui được nhiều hung linh, nhưng từ Quỷ giới vọt tới càng nhiều.

Lý Vô Tâm một kiếm giết hơn mười vong linh, quay đầu gào lên với Tiết Chính Ung: "Cứ như vậy không được, chống đỡ không nổi. Để người tu bổ kết giới đi!"

Tiết Chính Ung nhìn thoáng qua trấn Thải Điệp, bốn phương tám hướng phân biệt có quang trận kim sắc.

Ông thở dốc một hơi cả giận nói: "Nói nhẹ nhàng, kết giới này ông có thể tu bổ sao? Chỗ ông còn ai tu bổ được kết giới hả?"

"Ta ——" Lý Vô Tâm đen mặt nói, "Kết giới thuật, không phải sở trưởng phái ta."

"Vậy ông con mẹ nó ngậm miệng lại! Ông có mấy Ngọc Hành hả? Sở Vãn Ninh trông coi bốn trận cước, bằng không những ma quỷ này xông khỏi trùng vây, rất nhanh sẽ giết hết toàn bộ Thục Trung, tu tiên cũng chống đỡ không được, không tu tiên chẳng phải chết hết sao?"

"Thục Trung xong dù sao cũng đỡ hơn Tu Chân Giới đại loạn, ngươi không cho người tới tu bổ thiên nứt, chỉ sợ chuyện này khó kết thúc!"

Tiết Chính Ung nghe vậy giận dữ, quạt sắt vung lên, khi xé gió chém về phía lệ quỷ, cũng dường như cố ý sát phá mặt Lý Vô Tâm: "Thượng Tu Giới các ngươi tinh quý, Hạ Tu Giới trời sinh phải vì các ngươi chết sao?"

"Ngươi không nên nói bậy nói bạ! Ta nói chính là thí tốt giữ xe! Nếu việc này xảy ra ở Bích Đàm Trang ta, ta cũng sẽ hi sinh toàn môn, giữ cho thiên hạ thái bình!"

"Khẩu khí thật lớn, Lý trang chủ thật sự đứng nói chuyện không đau eo." Tiết Chính Ung trợn mắt hổ lên, giận quá hóa cười, "Cửa vào Quỷ giới ở Thục Trung ta, ngàn thế vạn thế cũng không chuyển đến Bích Đàm Trang ông, Tử Sinh Đỉnh chỉ có thể diệt môn ngàn vạn lần, để giữ cho thiên hạ thái bình! Lý trang chủ, ông thật biết nói chuyện."

Hai người đang vừa đánh vừa tranh, giằng co không ngừng, chợt thấy được một đạo tuyết quang từ phía tây chân trời mà tới.

Chưa kịp thấy rõ người tới là địch hay bạn, liền nghe thấy đám mây truyền đến tiếng đàn cuồng phong như mưa rào tinh mịn chặt chẽ, từng trận từng tiếng, huyền huyền thấp thoáng, trên trời rơi xuống như trút nước, lại như vạn tiễn xuyên lâm, rõ ràng không thấy binh khí, lại cảm thấy đao quang kiếm ảnh không chỗ nào không có, ngựa sắt hí dài phong hỏa liên thành.

"Côn Luân Đạp Tuyết Cung!"

Tiết Chính Ung bỗng ngẩng đầu, nhìn qua một mảnh tuyết sắc cuồn cuộn mà đến, cách rất gần, thấy một đám người ngự kiếm mà đến, thân mặc tiêu y sương tuyết, bên người phiêu cuốn cánh hoa đào tiên quân. Bọn họ kể cả nam nữ, tướng mạo đều cực kì ôn nhu, bởi vì do tâm pháp, dung mạo cũng dừng lại chừng bộ dáng hai mươi.

Người của Đạp Tuyết Cung hoặc đứng hoặc ngồi, một nửa ôm tì bà trong ngực, một nửa đặt cổ cầm trên đùi, tiếng nhạc linh linh thanh thanh như từ thiên khung chảy xuống, khiến ác quỷ cương thi đầy đất không khỏi phát ra gào thét thống khổ, nhưng lại như bị thiên la địa võng trói chặt, không thể thoát thân.

Một nam tử đi đầu, tóc màu vàng nhạt, đôi mắt ngọc bích, ngũ quan cực kỳ sắc bén. Hắn mặc tiêu y tuyết sắc, có một viên ngọc hình một giọt nước trên trán, cổ áo để lộ phần cổ tinh tế, tựa như sứ. Côn Luân tuyết lạnh, ngoài tố y còn khoác thêm một áo choàng lông, càng lộ vẻ trầm tĩnh ung dung.

Người này cũng ôm một tì bà tinh xảo đặc sắc trong ngực, cau mày, tu tiêm dài chạm vào dây đàn, vô số hoa đào sáng rực theo tiếng đàn của hắn vòng quanh hắn mà múa.

"Tứ hải hoàng phong bị, thiên niên đức thủy thanh, nhung y canh bất trứ, kim nhật cao công thành."

Tiếng đàn dừng lại, tròng mắt hắn nhìn thấy nhóm người Tiết Chính Ung, đang muốn nói, chợt nghe nơi xa có một người phẫn nộ quát: "Mai Hàm Tuyết! Tại sao lại là tên chó chết nhà ngươi!"

Người hét chính là Tiết Mông. Cậu một bên gầm lên, một bên phi thân đến dưới Mai Hàm Tuyết ngự kiếm, ngửa đầu mắng: "Côn Luân Đạp Tuyết Cung sao lại phái kẻ không đáng tin cậy như ngươi đến giúp hả?"

Diệp Vong Tích nghe tiếng quay đầu, thấy nam tử đánh đàn, cũng giận tái đi.

"...Là hắn?"

Nam Cung Tứ: "Cái gì? Ngươi cũng quen biết?"

"Không phải quen biết." Diệp Vong Tích thấy Mai Hàm Tuyết cũng không cao hứng, nhưng Tiết Mông đã xông lên mắng người, y quay đầu rời đi, vứt xuống một câu, "Từng đánh một trận mà thôi."

Nam Cung Tứ có chút hứng thú: "A, thân thủ của hắn thế nào?"

"À." Diệp Vong Tích cười lạnh một tiếng, "Hắn đánh nhau toàn dựa vào nữ nhân, huynh nói xem thế nào."

Nam Cung Tứ: "..."