Dù gì cũng là diễn viên chuyên nghiệp, gặp phải vấn đề thì phân tích tổng kết, điều chỉnh sửa chữa. Thậm chí khi Hứa Kinh Trập tự nghĩ lại, cũng có thể dễ dàng phân biệt sự khác nhau giữa Lương Ngư và "Trần Lương Sinh". Tách biệt giữa vai diễn và bản thân nhân vật vẫn rất lớn, cái tương tự chỉ là một số quỹ đạo trưởng thành, nghèo đói, cằn cỗi. Đây là những nguyên tố không thể tránh được - Hứa Kinh Trập nhập vai sâu đến vậy, là bởi tình cảm mà anh dành cho Lương Ngư đang quấy phá.
Buổi tối quay xong cảnh đêm, ban ngày Hứa Kinh Trập cũng ngủ không yên. Trong phòng homestay treo một tấm rèm thật dày chắn ánh sáng, em gái ở bên ngoài nói chuyện làm gì cũng đều rón rén tay chân. Lương Ngư nằm bên cạnh hỏi anh: "Buổi trưa em muốn ăn gì?"
Hứa Kinh Trập không ngờ y còn chưa ngủ, quay sang vuốt ve mặt y.
Lương Ngư nhấc cánh tay lên rồi nắm tay anh vào trong lòng bàn tay mình.
Hứa Kinh Trập lại bật cười.
Anh hỏi: "Lúc anh còn nhỏ là ai dạy anh học chữ thế?"
Lương Ngư: "Mẹ anh, bà ấy là sinh viên đại học, những lúc học không vào bà ấy sẽ lén dạy cho tụi anh."
Bây giờ Hứa Kinh Trập nghe y nói những điều này, trong lòng ngoài đau xót ra, thì sẽ càng có nhiều thêm những cảm xúc êm dịu. Lương Ngư cũng biết anh nghĩ quá sâu sắc, dễ dàng thể hiện hết sự đồng cảm, trìu mến qua diễn xuất.
"Bây giờ anh lại cảm thấy bảng nhắc thoại này cũng không tệ." Lương Ngư chợt nói.
Hứa Kinh Trập khó hiểu trước câu nói không đầu không đuôi này của y.
Lương Ngư đỡ khuôn mặt anh, sáp lại hôn thỏa thích, rồi giải thích: "Lúc anh nhìn vào mắt em còn cảm thấy mình sắp không kiểm soát được nữa rồi. Anh bèn giả vờ nhìn bảng nhắc thoại, di dời sự chú ý, tránh để Lâm Chước Dữ hô "cut" anh."
Tuy nhiên, không thể khoa trương được như "Một lần là qua", nhưng từ khi Lương Ngư bắt đầu sự nghiệp điện ảnh tới nay, ngoài giai đoạn đầu hoàn toàn không hiểu làm thế nào để quay phim, về sau rất hiếm có đạo diễn nào dám hô y "Cut". Khi hợp tác bộ phim thứ hai với y, Kiều Chân Kiều đã rất ít khi "Cut" y rồi. Kể cả y có không diễn theo yêu cầu của đối phương, nếu Kiều Chân Kiều xem lại cũng cảm thấy tốt, sẽ không bắt y phải làm lại.
Lâm Chước Dữ cũng vậy, không khó để anh ta nhận ra Lương Ngư đang lợi dụng bảng nhắc thoại để điều chỉnh cảm xúc diễn xuất. Nhưng không còn cách nào khác, diễn viên quá thông minh đôi khi sẽ khiến cho người ta cực kỳ chán ghét. Nhân vật "Trần Lương Sinh" này chính là như vậy, bề ngoài không nuôi chí lớn, ăn no chờ chết. Cho nên y mới nói chuyện với kế toán Hứa, lãng đãng rồi mất tập trung, đều là những chi tiết phơi bày rất bình thường. Nếu không đứng nhìn từ góc độ đạo diễn còn có thể khen Lương Ngư không hổ là ảnh đế, diễn xuất đỉnh thật!
Sau đó Hứa Kinh Trập cũng điều chỉnh lại rất nhanh, anh đẩy mình vào một vai trò tương tự như "thầy giáo", dạy một học sinh mà anh không thích lắm. Tuy thỉnh thoảng vẫn bị Lâm Chước Dữ "Cut", nhưng rõ ràng đối phương đây là đang mài giũa kinh nghiệm trên màn ảnh rộng của anh.
"Cậu không cần thể hiện quá thành thục." Lâm Chước Dữ đã quay rất nhiều cảnh mà hai người họ nhận mặt chữ, quay liên tục trong hơn nửa tháng trời. Lâm Chước Dữ nhấn mạnh: "Làm phim truyền hình đòi hỏi cậu phải thành thục, nhanh chóng nhập vai. Quay điện ảnh thì không sao cả, bẩm sinh cậu không phải là một giáo viên, không cần thành thục như vậy. Lười biếng, tức giận, lười dạy lắm rồi, tất cả đều rất bình thường, đừng kìm nén mình, cứ bộc lộ nó ra!"
Hứa Kinh Trập vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cách giảng giải này. Bình thường có nhiều đạo diễn trực tiếp bắt tay dạy dỗ hơn, còn như cách Lâm Chước Dữ cho bạn một đống tính từ, sau đó để bạn tự ngộ ra, không hẳn là phù hợp với mọi diễn viên.
Sau đó vì có quá nhiều cảnh bị sửa tại chỗ nên Lương Ngư về cơ bản đều dựa vào bảng nhắc thoại. Tất cả sự nhiệt tình lúc này của Lâm Chước Dữ đều đặt trên người Hứa Kinh Trập, chẳng mấy ngó ngàng gì đến y. Cảnh học chữ là trọng tâm của bộ phim, từ "Trần Lương Sinh" ban đầu rõ ràng đã đẩy sang "kế toán Hứa".
Thế là Lâm Chước Dữ lại bắt đầu sửa kịch bản thâu đêm.
Vì thế cả đoàn làm phim thậm chí đều được nghỉ, mọi người rất ăn ý cũng không quấy rầy ham muốn sáng tác như núi lửa phun trào của đạo diễn Lâm.
Mỗi ngày Hứa Kinh Trập đều vác theo mái đầu tổ quạ, bắt đầu mặc quần áo của người dân địa phương. Quần áo tự mang đến cũng không biết nhét vào đâu rồi. Hơn nữa quay được khoảng hai tháng gần như đã qua mùa hè rồi. Đầu tháng 9 ở Mạc Hà sẽ xuất hiện sương giá đầu mùa, cây cối ngừng sinh trưởng, lá cây chuyển dần sang vàng. Em gái ở nhà trọ lấy áo bông ra, đặc biệt hỏi Hứa Kinh Trập có cần hay không.
"Buổi tối phải mặc đó ạ." Em gái nhiệt tình nói, "Nếu không không chịu nổi đâu."
Vì đoàn phim gần đây đang trong kỳ nghỉ nên Hứa Kinh Trập và Lương Ngư cũng không cần quay đêm, hiếm khi được ăn tối, đi ngủ đúng giờ. Lương Ngư vất vả hơn một chút, y không thể thoát vai nên mỗi ngày vẫn phải đi tìm việc làm. Thu hoạch vụ thu ở đây rất nặng nhọc, trên nền đất đen cái gì cũng có, lúa nước, lúa mì, ngô khoai. Em gái từng thấy Lương Ngư lúc mới đến đoàn phim bây giờ cũng khó lòng liên hệ được hai người này với nhau. Nếu không phải có Kinh Trập ngày ngày đi theo, có khi em gái sẽ cảm thấy có phải là Lương Ngư giữa đường đổi thành người khác rồi hay không.
Dạo trước giày vò dữ quá, Hứa Kinh Trập cứ lo da của Lương Ngư không phục hồi được, nhưng bây giờ gần như cũng giữ được ổn định rồi. Hứa Kinh Trập bắt đầu mỗi buổi sáng buộc Lương Ngư bôi dầu ngựa.
(*) Dầu ngựa được có thành phần từ mỡ dưới da ngựa, được sử dụng để chữa một số bệnh về da như: nứt nẻ, khô da, dị ứng da, mụn trứng cá, chữa bỏng và cả bệnh trĩ.
"Không thể để hỏng từ gốc được," Hứa Kinh Trập khuyên y: "Gió thu lớn quá, nứt hết cả da rồi đây này."
Thật ra buổi tối Lương Ngư vẫn làm một vài bước dưỡng ẩm cơ bản nhất. Sự tự tin của y cực kỳ mù quáng, rõ ràng đã qua ba mươi tuổi rồi, mà còn không lo lắng chút nào. Hứa Kinh Trập thật sự hâm mộ tâm thế này của y.
Hai người ngày nào cũng đi sớm về khuya, Lương Ngư đi làm, Hứa Kinh Trập đi đưa cơm. Thu hoạch vụ thu là lúc bận rộn nhất, người đến "họp chợ" như Lương Ngư đều phải tranh cướp về. Lương Ngư làm cả ngày còn kiếm được không ít tiền. Buổi tối lúc về y vừa ăn cơm vừa đếm phiếu, khiến Hứa Kinh Trập cũng vui lây.
Anh không ngờ hai người bọn họ đến quay phim, Lương Ngư cũng có thể kiếm được loại tiền này, ngay cả Châu Cửu Lâm và Mạc Nghiên đến tìm bọn họ cũng rất kinh ngạc.
"Cảm giác không giống như là đến đây quay phim nữa rồi." Mạc Nghiên cảm khái: "Tiểu Lương bây giờ đứng giữa đất đai thế này, ai mà biết được cậu ấy là ngôi sao lớn chứ?"
Hứa Kinh Trập nhìn về phía Lương Ngư. Hôm nay y phụ trách một mẫu ruộng ngô, bẻ xong gần như không dựng thẳng được thắt lưng nữa, lúc về Hứa Kinh Trập phải bóp cho y một lúc lâu. Sau khi được bóp cho thiếp đi ngủ rồi lại bị đói mà tỉnh. Lúc dậy y vừa nhìn thấy phải ăn ngô suýt nữa thì nôn ra nên Hứa Kinh Trập đành bảo em gái đổi thành khoai tây.
Châu Cửu Lâm chỉ chỉ Hứa Kinh Trập, ông cũng cười bảo: "Cũng không nhận ra được Kinh Trập nữa rồi. Lúc trước bọn ta còn gặp người bản địa hỏi thăm em, hỏi có phải là cán bộ thôn mới đến không đấy."
Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười, anh để ý bát của Lương Ngư lại trống không liền đi lấy thêm cơm cho y, bây giờ đối phương không giảm cân nữa rồi, bữa nào bữa nấy đều ăn thả phanh.
"Bát thứ mấy rồi?" Mạc Nghiên hỏi.
Hứa Kinh Trập: "Bát thứ năm rồi ạ. Dạo trước nửa đêm cậu ấy ăn thìa dính lửa nhiều quá, không tiêu hóa được nên gần đây không dám đụng vào nữa rồi."
Lương Ngư cực kỳ thích ăn thìa lửa dính, Hứa Kinh Trập nghi ngờ y cũng gắn bộ lọc cho thức ăn. Vì lần đầu tiên là Hứa Kinh Trập để phần riêng cho y nên mới bắt đầu nhớ nhung. Mấy bữa đêm sau đó y đều muốn ăn thìa dính lửa, vừa tùy tiện vừa đỏng đảnh. Kết quả là thứ này chẳng dễ tiêu hóa chút nào khiến y nửa đêm nửa hôm bị đầy bụng, Hứa Kinh Trập cũng không để cho y ăn nữa.
Mạc Nghiên và Châu Cửu Lâm đều là diễn viên gạo cội lớn tuổi, sớm đã chán ngấy những thứ hoa hòe hoa sói trong giới giải trí. Trước đây Lương Ngư và Hứa Kinh Trập đều trải qua không ít sóng gió khiến người ta chỉ trích, nói khó nghe một chút, hai người cũng chỉ xem họ như gió thoảng mây trôi, xem xong là hết. Nhưng lúc này thật sự tiếp xúc với thời gian dài, mới sinh ra chút cảm xúc khác biệt.
Mạc Nghiên nói: "Hai hôm trước Thanh Thanh còn hỏi cô dạo này em thế nào rồi." Bà đang nói đến ân sư Nhậm Thanh của Hứa Kinh Trập: "Bà ấy cứ trách em mãi không dẫn Lương Ngư đến gặp bà ấy đó."
Hứa Kinh Trập giải thích: "Dạo này em bận quá. Trước khi kết hôn nhất định em sẽ dẫn cậu ấy về gặp cô."
Châu Cửu Lâm nói cuối năm nay hai đứa kết hôn, không phải nên chuẩn bị từ giờ rồi sao?
Lương Ngư vừa húp xong một bát canh, y lau miệng, nói: "Chỉ làm một nghi thức thôi, sẽ không mời quá nhiều người đâu ạ." Y nhìn lướt qua Hứa Kinh Trập rồi nói: "Cháu nghe cậu ấy cả."
Hứa Kinh Trập cố tình đùa giỡn: "Không phải lúc trước anh nói phải thu tiền mừng hả?"
Lương Ngư buông bát xuống, vẻ mặt của y trông có vẻ rất nghiêm túc: "Đấy là hồi trước, bây giờ em quan trọng hơn tiền bạc."
Mạc Nghiên nói: "Ôi dào, được rồi được rồi, hai đứa tự thảo luận đi, đừng nói cho bọn ta biết, chả tội gì."
Bà nghĩ thầm mình đã ở cái tuổi này rồi, sao còn muốn đến ăn kẹo của đám tiểu bối này chứ, giày vò răng mình hả?
Tối đó hiếm khi bốn người tụ tập lại với nhau là vì kịch bản của Lâm Chước Dữ cuối cùng cũng sửa xong tương đối rồi. Châu Cửu Lâm nói phải chuyển nhà, nửa tháng sau sẽ đi Y Xuân, quay ở núi Ngũ Hoa.
(*) Y Xuân (Hắc Long Giang) là một trong số những khu vực sản xuất gỗ quan trọng nhất ở Trung Quốc, trên núi có các loại cây như thông đỏ, thông rụng lá, cáng lò, phong... Đến mùa thu sẽ xuất hiện những mảng màu xanh, trắng, vàng, đỏ, tím nhuộm màu dưới bầu trời xanh, vô cùng đẹp đẽ, cảnh sắc tươi đẹp này được mệnh danh là núi ngũ hoa.
"Cuối tháng 9 là thời điểm núi Ngũ Hoa đẹp nhất." Châu Cửu Lâm dặn dò, "Các cậu mang theo ít đồ cần dùng trong núi, tiếp theo có lẽ chúng ta sẽ phải rời núi một thời gian dài đó."