Hứa Kinh Trập nói viết thư tình liền đi viết thư tình thật.
Video và ảnh chụp bọn họ dạo IKEA hôm trước bị treo lên nửa ngày trời, thậm chí còn cắt ra thành đủ loại gif hấp dẫn. Trong số đó tấm được lan truyền mạnh nhất chính là nụ hôn gây nhiễu kia của Lương Ngư, còn có một tấm Lương Ngư lấy cả tay chụp lên mặt Hứa Kinh Trập.
Phải mãi sau này Hứa Kinh Trập mới hiểu được hai câu "như cá gặp nước" và "cá nước giao hoan" có nghĩa là gì. Anh không mấy để tâm chuyện này, biết được cũng là nhờ một lần tình cờ thấy Chu Hiểu Hiểu lướt mạng.
"Em chỉ xem linh tinh ấy mà." Sau khi bị phát hiện Chu Hiểu Hiểu rất xấu hổ: "Thăm dò tình hình ạ."
Hứa Kinh Trập cũng chả suy nghĩ sâu xa gì, chỉ bình tĩnh hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Anh cứ đùa, tình hình của cp top đầu trong giới làm sao có chuyện tình hình không tốt được. Chỗ này quả thực phải gọi là kho thóc mới đúng!
Chẳng qua Chu Hiểu Hiểu xem những thứ này không chỉ để gặm cp thôi đâu, cô phải thu thập tư liệu và bình luận cho Trương Mạn nữa. Vì con người Hứa Kinh Trập quá chuyên nghiệp, dẫn tới cả đoàn đội sau lưng cũng không dám làm liên luỵ đến anh. Dạo này áp lực công việc của Trương Mạn lớn đến độ bắt đầu lau tới lau lui cả văn phòng. Cổ đã quét hỏng ba cây lau nhà rồi, cái thứ tư đang trên đường giao đến.
Lịch trình hôm nay của Hứa Kinh Trập đều vào buổi chiều, anh phải đi chụp tạo hình cho bộ phim mới tiếp theo, vậy nên từ giữa trưa Chu Hiểu Hiểu đã đến biệt thự đợi sẵn.
Tiểu Lạc cũng ở đó, chứng tỏ Lương Ngư còn chưa ra ngoài. Cô gái nhỏ này không giống trợ lý bình thường cho lắm, lúc ở nhà Hứa Kinh Trập hình như đều có phần tự nhiên thái quá, chẳng hề xem mình là người ngoài, hết đi ra lại đi vào, khi nói chuyện cũng hay lớn tiếng.
"Thầy Hứa mặc thêm áo vào đi." Lúc Hứa Kinh Trập đang xỏ giày chỗ huyền quan, Tiểu Lạc mang một chiếc áo khoác đến, "Bên ngoài lạnh lắm."
Hứa Kinh Trập nhận lấy, nhìn qua liền nhận ra đây không phải là áo của mình.
Tiểu Lạc cười nói: "Là của anh em, bình thường anh ấy hay mặc nó lắm, cực kỳ dày luôn."
"Không cần khách sáo đâu." Tiểu Lạc tiễn anh ra cửa, "Anh em nói đợi anh chụp hình xong sẽ qua đó đón anh, sau đấy anh không còn lịch trình gì chứ thầy Hứa?"
Lương Ngư mấy ngày nay toàn rạng sáng mới về nhà. Y thích ngủ nướng, ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa là chuyện bình thường, Hứa Kinh Trập có muốn chào hỏi y một câu cũng khó.
"Không có lịch trình gì cả." Hứa Kinh Trập nói, "Ăn cơm ở ngoài nhỉ?"
Tiểu Lạc: "Được rồi, để em đặt nhà hàng, đến lúc đó để anh em dẫn anh đi."
Hứa Kinh Trập gật đầu đồng ý, anh lên xe bảo mẫu cùng Chu Hiểu Hiểu, đợi khi xe ra khỏi cổng rồi, Chu Hiểu Hiểu mới không nhịn được phàn nàn nói: "Rốt cuộc cô ấy có quan hệ gì với thầy Lương ạ? Quản nhiều chuyện thế không vấn đề gì chứ?"
Hứa Kinh Trập chỉ biết cười: "Con người thầy Lương không có vấn đề gì, chúng ta làm sao có chuyện gì được cơ chứ. Hơn nữa Lương Ngư là gay, cậu ấy không có hứng thú với phụ nữ."
Chu Hiểu Hiểu nghe vậy liền lên dây cót tinh thần, nhưng cũng ngại hỏi thẳng, cố nhịn đến độ cả khuôn mặt đỏ ửng, mới úp mở thăm dò: "Vậy anh ấy với anh....."
"Với tôi ấy hả?" Hứa Kinh Trập có hơi kinh ngạc, "Em muốn nói đến chuyện chúng tôi yêu nhau à?"
Hứa Kinh Trập bật cười rồi, anh lắc đầu: "Tôi không được đâu," anh nói, ngừng một lúc, lại nói thêm: "Chủ yếu là tôi không phù hợp, cậu ấy sẽ không thích kiểu người như tôi đâu."
Hễ liên quan đến tới công việc, Hứa Kinh Trập từ xưa đến nay đều sẽ đến địa điểm trước ít nhất là nửa tiếng đồng hồ. Theo quy trình chụp tạo hình, những người có địa vị trong nghề giống như anh đều sẽ có phòng trang điểm riêng. Hứa Kinh Trập ngồi trước gương gắn đèn nhắm hai mắt lại, chuyên viên trang điểm đang kẻ mắt cho anh, kẻ được một nửa liền cảm thán: "Thầy Hứa thực sự không có chút quầng thâm mắt nào cả, chăm sóc tốt thật đó."
Hứa Kinh Trập cũng khách sáo đáp lại: "Do hay đi ngủ sớm ấy mà."
Chu Hiểu Hiểu mua trà sữa và cà phê cho tất cả nhân viên công tác, đây là thói quen của đoàn đội Hứa Kinh Trập, trong khi anh lại không uống những thứ này, anh cầm lấy một cái ống hút, cắm vào chai nước khoáng.
"Thầy Hứa kiểm soát bản thân nghiêm khắc thật." Chuyên viên trang điểm đội tóc giả lên giúp anh, "Phải gầy xuống 5 cân rồi nhỉ?"
Hứa Kinh Trập: "Cũng chẳng còn cách nào khác, hơn ba mươi tuổi rồi, trao đổi chất không so được với người trẻ tuổi nữa."
Anh đứng dậy, đổi một bộ trang phục trong phim khác dưới sự trợ giúp của nhân viên. Vì yêu cầu của vai diễn, lần này anh đóng vai một thần y, trường sam cổ trang màu xanh nhạt trông có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thực chất là xếp chồng nhiều lớp dày, vướng víu chân tay. Anh còn có một tạo hình để lộ một mảng trước ngực, tóc dài lộn xộn, cường điệu để lộ ra vẻ đẹp yếu ớt.
Bối cảnh bên ngoài đã được dựng xong, nhiếp ảnh gia đã điều chỉnh xong tấm chắn sáng, Chu Hiểu Hiểu bèn giúp Hứa Kinh Trập nhấc phần đuôi áo để đi đến vị trí trung tâm.
Đạo diễn cũng có mặt ở đó. Ông họ Lưu, trước đây đã hợp tác với Hứa Kinh Trập trong vài bộ phim, bia miệng và rating của thành phẩm quay được đều có thể xếp vào hàng ăn khách nhất.
Ông bảo Hứa Kinh Trập bày ra vài tư thế, cúi đầu theo dõi những bức ảnh mà nhiếp ảnh gia chụp được, rồi đưa ra vài ý kiến.
"Ánh mắt dịu dàng thêm chút nữa." Đạo diễn Lưu cười nói, "Tưởng tượng cách bình thường cậu vẫn hay nhìn Tiểu Lương ấy."
Hứa Kinh Trập còn chưa kịp phản ứng lại, những người xung quanh đã ồ lên cười.
"Đạo diễn Lưu, anh quá đáng lắm đấy nhé." Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười, chẳng qua có oán giận cũng chỉ đến thế mà thôi, mất khoảng một giây, anh đã thay đổi ánh mắt khác nhìn về phía máy quay.
Đạo diễn Lưu vỗ tay: "Ây dô, sự ngọt ngào này, tem tém lại chút."
Chu Hiểu Hiểu đứng bên cạnh căng thẳng đến độ hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không phải cô sợ Hứa Kinh Trập có vấn đề gì, mà là sợ mình không chịu nổi, để lộ sơ hở trước.
Từng giờ từng phút giằng co giữa một bên là nhà sập* và một bên là lâu đài thần tiên này khiến Chu Hiểu Hiểu cảm thấy mình hẳn là sắp thành máy xúc đất luôn rồi.
(*) Sập nhà trong giới giải trí chỉ việc idol mình thích bị khui chuyện hẹn hò, bóc ra những phốt xấu, trái với hình tượng được xây dựng, khiến người hâm mộ thất vọng.
Hứa Kinh Trập cũng không mất quá nhiều thời gian để chụp hết tạo hình cuối cùng, anh chuyển trạng thái rất nhanh hơn nữa còn phối hợp, sau khi chụp xong còn có thể đứng xem lại ảnh một lúc.
"Tạo hình cuối cùng của cậu rất đẹp." Đạo diễn Lưu chỉ vào ảnh khen anh, "Nhìn đường cong ở cổ và vai này mà xem, đẹp thật."
Hứa Kinh Trập còn chưa thay trang phục diễn ra, vẫn đang mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, phần cổ áo gọn gàng, đặc biệt tôn lên cổ và xương quai hàm của anh. Đang mải cúi người xem ảnh, cửa studio bỗng truyền tới một trận xôn xao.
Đạo diễn Lưu là người đầu tiên quay lại, đờ ra mất một giây rồi nở nụ cười: "Ai thế này, vội đến đón người là vì sợ chúng tôi giữ cậu lại hả?"
Hứa Kinh Trập khẽ chớp mắt, anh giữ nguyên tư thế cúi thấp eo ngoái đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lương Ngư đang đứng giữa một đám người cách đó không xa.
Y là người từng sải bước trên sàn catwalk, trời sinh đã là một cái giá treo quần áo. Bất luận là dáng đứng, dáng đi dù có đến đâu cũng sẽ là hạc giữa bầy gà, là sát thủ trong ảnh chụp chung với các sao nữ. Thật ra đối với nam diễn viên cũng vậy, hỏi mười người thì phải đến chín người không tình nguyện đứng chung khung hình với Lương Ngư.
"Đạo diễn Lưu." Bên ngoài lạnh như vậy nhưng Lương Ngư lại không mặc nhiều lắm. Không rõ y mặc bộ nỉ của thương hiệu streetwear nào, dưới chân còn đeo một đôi Nike Air. Áo khoác của y và cái Tiểu Lạc lấy cho Hứa Kinh Trập là kiểu dáng của cùng một thương hiệu, chỉ có vài chi tiết hơi khác một chút.
Tiểu Lạc đi sau lưng y phát bánh kem cho nhân viên, luôn miệng nói mọi người đã vất vả rồi, làm phiền mọi người chiếu cố thầy Hứa nhà chúng tôi.
Hứa Kinh Trập vô cớ có cảm giác như mình đang rơi dần xuống thế hạ phong, anh điều chỉnh lại biểu cảm, ôn tồn nói: "Anh đến rồi à? Trên đường có bị kẹt xe không?"
"Cũng tạm." Lương Ngư đưa tay ra rất tự nhiên, vòng qua eo của Hứa Kinh Trập, cùng cúi đầu xem mấy tấm ảnh: "Cũng may mà đến đây sớm, còn có thể nhìn thứ đẹp đẽ này."
Đạo diễn Lưu hết sức vui vẻ: "Người thật ngay trước mắt đây rồi, cậu còn xem ảnh chụp làm gì nữa."
Lương Ngư quay đầu lại, đánh giá hoá trang của Hứa Kinh Trập một phen, y cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì, thế nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rằng y đang ngắm nhìn một mỹ nhân, ánh mắt nghiêm túc mà sạch sẽ, "Hợp với em lắm" - y nói.
Hứa Kinh Trập hơi lung lay, anh có ảo giác như mình đang diễn tập với Lương Ngư, tự nhiên bị cảm xúc của Lương Ngư dẫn dắt đến nóng cả mặt. Anh cúi đầu, như thể thoáng ngại ngùng nói: "Tôi đi thay đồ đã, anh đợi ở đây một lúc nhé!"
Lương Ngư buông anh ra, giúp anh kêu Chu Hiểu Hiểu.
Hứa Kinh Trập thay đồ xong rồi của Chu Hiểu Hiểu vẫn loay hoay không biết phải làm sao, cô nhìn ông chủ nhà mình đang đứng trước gương chỉnh trang lại đầu tóc, vừa âu lo vừa hưng phấn: "Ở bên ngoài thầy Lương cũng bất cẩn quá, thân mật vậy lỡ như bị người ta chụp được đăng lên mạng, thì lại lên hot search mất thôi."
Bàn tay đang chỉnh tóc của Hứa Kinh Trập khựng lại, anh thờ ơ chỉnh lại tóc mái, nói: "Thật ra anh ấy không động vào tôi, động tác nhiễu ấy mà."
"......." Chu Hiểu Hiểu nghẹn lời, tòa lâu đài thần tiên của cô trong nháy mắt đã biến thành mộng cảnh hão huyền, nhất thời không tiếp nhận nổi.
Có lẽ Hứa Kinh Trập cũng cảm thấy biểu cảm của cô rất thú vị. Anh bật cười, đeo đồng hồ lên tay, khoác áo khoác tình nhân cùng kiểu với Lương Ngư vào, vui vẻ nói: "Đi thôi, đừng bắt thầy Lương phải chờ lâu."
Chu Hiểu Hiểu bất giác nhìn đến cánh tay kéo cửa ra kia của Hứa Kinh Trập, hình như kích cỡ của dây đeo không được đúng lắm, cứ trượt lên trượt xuống. Mãi đến cuối cùng, dường như nó mới tìm được một vị trí thích hợp, dù hơi lỏng lẻo, nhưng vẫn dừng lại trên cổ tay trắng nõn của Hứa Kinh Trập.