Hữu Duyên Trà Quán

Chương 29: Bình hoa cổ



Thấy cô cứ im lặng không chịu nói lý do, Phạn Giai Triết lại lần thứ hai lấy tay búng vào trán cô nói

“Được rồi, chịu thua em vậy. Nhìn bề ngoài thì cứng cỏi can đảm nhưng sao bị nói vài câu đã mau nước mắt như vậy. Mau đi rửa mặt chuẩn bị lại một chút, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.”

Sau khi cảm xúc khó hiểu trong lòng phơi đi đôi chút, lần bị búng trán này cô thật muốn đập lại anh một cái. Quá rãnh rỗi, khi không búng trán cô làm gì. Cô tức giận trừng mắt nhìn anh rồi đi về hướng nhà vệ sinh. Bỏ lại Phạn Giai Triết đang khó hiểu không biết tại sao mình lại bị trừng mắt ghét bỏ, con gái đúng là tính tình thất thường, vừa mới khóc đây bây giờ lại giận giữ bỏ đi.

Sau khi cô ổn định lại tâm lý, chỉnh sửa lại trang phục một chút rồi bước ra ngoài đi đến chỗ của Kha Nguyệt và Di Giai. Cô nhíu mày, nhìn hai cô bạn cùng phòng như hỏi, tại sao hai anh em Phạn Giai Long còn chưa chịu đi?. Di Giai cũng nhìn cô bất lực như kiểu cô ấy không làm chủ được. Cô đành quay sang nhìn Phạn Giai Triết nói

“Sao anh còn chưa đi? Chúng tôi đến để xem đấu gia, không có nhu cầu ngồi cùng hai người.”

Phạn Giai Long vội lên tiếng “Chị dâu nhỏ, chị có phải là quá xa cách rồi không? Mặc dù nơi này là của anh trai nhưng về cơ bản chỉ cho người ta mượn để mở buổi đấu giá thôi, không cần phải tiếp đãi khách nhân gì nhiều, sao lại không thể ngồi cùng chị được?”

Cô tức cười chỉ vào Phạn Giai Triết đáp “Anh ta lại có thể tốt bụng như vậy, khi không cho người khác mượn địa bàn của mình mở hội đấu giá, cái này gọi là không gian cũng là tà”

Phạn Giai Triết không trả lời cô mà quay sang trừng đứa em trai đang gãi đầu xấu hổ.

“Em đi mà hỏi Giai Long, lần nào ở đây muốn mở tiệc thì tôi đều là người bị làm phiền đến nỗi phải chấp nhận mà thôi. Hôm nay nếu không phải biết em cũng đến, tôi sẽ không xuất hiện ở đây”

Phạn Giai Long cười cười nói “Chị dâu nhỏ, thật ra thì ông chủ đứng sau buổi đấu giá này có hứa nếu để ông ta mượn Tử Đằng biệt viện thì sẽ chia 4 phần lợi của buổi đấu giá.”

Cô nhìn Phạn Giai Long tò mò “Công ty nhà các anh có phải sắp phá sản hay không? Tí tiền này cũng muốn kiếm?”

Phạn Giai Triết đen mặt nói “Hình như em rất muốn Phạn gia phá sản?” Thấy cô cười cười im lặng, anh lại nổi hứng trêu chọc nói “Yên tâm, dù cho Phạn gia có thật sự phá sản, anh vẫn đủ sức nuôi gia đình.”

Cô bực mình nói “Ai quan tâm anh nuôi được hay không?”

“Haha, được, vậy trọng trách nuôi gia đình giao lại cho em.”

Cô nuôi? Mơ cũng thật đẹp. Cái tên này, sao từ đợt gặp Trục Lưu xong thì mặt dày hơn vậy? Tốt nhất tránh xa anh ta ra, cô đúng là gặp được khắc tinh mà, muốn cãi cũng không cãi lại được, chỉ rước bực vào người.

Cô đến ngồi kế bên Kha Nguyệt nhỏ giọng trêu chọc

“Mình nên gọi cậu là Kha Nguyệt hay vẫn là em dâu tương lai đây.”

Kha Nguyệt tức giận nói “Cậu bớt có thêm dầu vào lửa, tớ với tên tra nam kia không hề có quan hệ gì”

Di Giai cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện giúp vui

“À.. à.. bọn tớ hiểu mà. Không quan hệ, không quan hệ.” rồi cười to, cô cũng bất giác bật cười. Không có gì mới lạ đó, nhìn là biết giữa hai người họ có gian tình rồi, nhưng bọn cô chỉ trêu đùa đôi câu, dù sao chỉ người trong cuộc mới rõ ràng nhất là nên hay không nên làm gì.

Nhìn Phạn Giai Long cũng không hẳn là người xấu, nếu anh ta thật sự có tình cảm với Kha Nguyệt thì thỉnh thoảng cô sẽ nói giúp một hai câu vậy. Người chị dâu này đối với đứa em chồng như vậy thật sự quá tốt rồi. Chợt cô giật mình, lắc lắc đầu, cô vừa nghĩ gì mà lại tự nhận là chị dâu với em chồng rồi. Mới chỉ đính hôn, cô và Phạn Giai Triết vẫn chưa chính thức là vợ chồng đâu. Chắc do nghe Phạn Giai Long một câu chị dâu nhỏ hai câu cũng chị dâu nhỏ nên bị ảnh hưởng rồi chăng??? Đúng, chắc chắc là như vậy.

Lúc này trên sân khấu bắt đầu truyền tới tiếng người chủ trì buổi đấu giá “Chào mừng mọi người đã có mặt ngày hôm nay, chúng tôi rất vinh dự khi được Phạn gia đồng ý tổ chức buổi đấu giá ở Tử Đằng biệt viện, và sự hiện diện của các quý ông quý bà đây là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”

Sau một tràn vỗ tay dài thì người đàn ông đó tiếp tục nói

“Không để quý vị chờ lâu, chúng ta cùng nhìn lên sân khấu đón chào món đồ được đấu giá đầu tiên.”

Vừa dứt lời thì có nhân viên bê lên một con tỳ hưu làm bằng thạch anh tím, nếu cô nhìn không lầm thì đây chắc là đồ cổ có tuổi phải đến hai ba trăm năm, chất ngọc lại không hề tệ chút nào. Giá khởi điểm là 50 vạn, mỗi lần giơ bản không thể ít hơn 5 vạn. Món đầu tiên đưa lên đã giá trị liên thành như vậy, không hổ là buổi đấu giá được Phạn Giai Long xem trọng, cô quay sang Di Giai nói

“Di Giai, cái này là đồ cổ đó, nếu được cậu có thể mua cái này.”

Di Giai nhìn cô như muốn khóc nói “Lâm Lâm, cậu là phú nhị đại nhà ai vậy, giá khởi điểm đã 50 vạn, nếu mà mua, anh hai mình chắc sẽ cắt hết thẻ lẫn tiền tiêu vặt của mình mất,”

Cô cười không nói, thật ra sau khi mua quán thì số tiền trong tài khoản của cô cũng hao hụt không ít, nhưng do Lộ Nghiên lúc trước không đụng đến quá nhiều số tiền chi tiêu mà Lệ gia chu cấp hàng tháng cộng với khoản tiền kết xù của mẹ Phạn Giai Triết tặng lúc đính hôn thì bây giờ trong tài khoản của cô phải có tới 8 chữ số. Con tỳ hưu nho nhỏ này cô vẫn là không để vào mắt. Nếu nói cô là phú nhị đại thì những phú nhị đại bình thường chắc chỉ là người bình thường.

May mắn là Lệ Nhã Tịnh quá hấp tấp muốn hại Bạch Cẩn Mai nên Lộ Nghiên chưa kịp kể về khoản tiền gia đình Phạn Giai Triết tặng, nếu không e là không thể giữ được, vì chỉ với số tiền này cũng đủ để Lệ Thiệu Huy mở thêm vài chục cửa hàng phong thủy trên khắp đất nước rồi cần gì phải ngày ngày đợi chờ nguồn vốn từ công ty Phạn gia.

Lúc cô đang suy nghĩ thì con tì hưu cổ đã được một người phụ nữ mua lại với giá 95 vạn. Kha Nguyệt đột nhiên huýt tay cô nói

“Lâm Lâm, nhìn kìa, Lệ Nhã Tịnh cũng đến, có vẻ cô ta muốn mua con tì hưu này nhưng không đủ tiền thì phải?”

Cô cười nói “95 vạn thôi, chỉ là Lệ Nhã Tịnh không quá thích, chắc là muốn để tiền mua món gì đó đằng sau thôi.”

Kha Nguyệt gật gật đầu xem như đã biết. Tiếp theo sau có thêm mấy món đấu giá, nếu không phải đồ cổ thì cũng là hàng sản xuất giới hạn, món sau lại đắt hơn món trước, buổi đấu giá hôm nay đúng là không tồi, Phạn Giai Long cũng kiếm được không ít đâu nhỉ.

Lúc này một bình hoa cổ được đưa lên, cả toàn trường đều chấn động, với chất liệu, độ hao mòn và lối điêu khắc thế này e rằng phải có trên 1000 năm rồi. Nhưng điều đáng chú ý không phải là cái bình này hiếm có hay đáng giá ra sao mà bên trong nó đã được một linh hồn gá vào, cũng đồng nghĩa linh hồn này đã tồn tại hơn 1000 năm rồi, không thể xem thường được. Nhưng quan trọng hơn hết là cô thấy được oán khí dầy đặc đang bao xung quanh cái bình, oán hận của nó không hề đơn giản chút nào, nếu cô đoán không lầm thì thứ đồ này đã trở thành oan quỷ mất rồi, muốn xua tan oán khí là chuyện nói dễ hơn làm.

Cô quay sang nhìn Phạn Giai Triết như muốn nói sao anh lại để món đồ tà môn này xuất hiện trong buổi đấu giá vậy. Phạn Giai Triết nhìn cô một hồi, có vẻ hiểu được những gì cô muốn hỏi, chỉ bất lực trả lời

“Tôi chỉ cho mượn chỗ không quan tâm và cũng không biết rõ bên trong có những gì.”

Bỗng có một giọng nói quen tai vang lên

“200 vạn”

Di Giai ngạc nhiên nói “Lệ Nhã Tịnh sao lại thừa tiền như vậy, vừa mở miệng đã 200 vạn rồi.”

Cô mỉm cười nghĩ Lệ Nhã Tịnh, làm thầy phong thủy có phải quá an nhàn đến mức phế rồi không, bình hoa tà khí như vậy cũng không cảm nhận được chút nào. Còn nói đến vấn đề 200 vạn đúng là Lệ Nhã Tịnh khó lòng lấy ra được, nhưng Thẩm Diệu Lan-mẹ của Lệ Nhã Tịnh thì chưa chắc. Nghe đâu mẹ của Tề Minh Viễn rất thích sưu tầm các bình hoa từ cổ đại đến hiện đại, có lẻ mục đích mua bình hoa này cốt là lễ vật để đi gặp trưởng bối rồi.

Tuy Tề gia không quyền quý bằng Phạn gia nhưng cũng thuộc một trong những gia đình giàu có ở Bắc Kinh, đối với Lệ gia thì cũng là môn đăng hộ đối. Dù Tề Minh Viễn và Bạch Cẩn Mai yêu nhau nhưng không được sự đồng ý của gia đình nên Lệ Nhã Tịnh mới có chỗ chen ngang. Haiz, tình chấp là một sự cố chấp không dễ dàng có thể buông xuống, cũng là ngọn nguồn của mọi khổ đau.