Hữu Hạnh

Chương 33



Rồi trong ba bốn ngày sau đó, trạng thái của Đàm Hữu luôn đan xen giữa bình tĩnh và rung động. Hạnh Gia Tâm cách hơi xa chút, cô có thể an an tĩnh tĩnh bình bình ổn ổn mà sửa sang lại cảm xúc, đặc biệt là lúc nhìn thấy mẹ và em trai, tất cả gợn sóng nổi lên trên mặt hồ nước đều sẽ đọng lại, biến thành mặt nước bằng phẳng sau khi dòng nước rút đi.
Nhưng khi Hạnh Gia Tâm cách gần một chút, ừm... Nàng luôn muốn ở gần Đàm Hữu một chút, rất nhiều thứ sẽ thoát khỏi khống chế, tiến đến một bầu không khí kỳ dị. Đặc biệt là khi Hạnh Gia Tâm biểu hiện thân mật với cô...
Đàm Hữu đột nhiên lắc lắc đầu, sự thân mật giữa con gái với nhau thật sự là quá đáng sợ.
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Hạnh Gia Tâm ngồi ở ghế phụ duỗi tay lại đây, nhìn tư thế là chuẩn bị sờ cái trán Đàm Hữu.
Đàm Hữu nhanh chóng né một chút: "Không không, đừng ngăn cản tầm mắt của mình."
"Tóc cậu có một cọng rơi xuống phía trước." Tay Hạnh Gia Tâm còn chống ở giữa không trung, "Mình sợ ảnh hưởng đến cậu."
"Không có không có."
"Vừa rồi cậu quơ đầu." Hạnh Gia Tâm không thuận theo, không buông tha.
"Mình..." Đàm Hữu lấy đại một cái lấy cớ, "Vừa rồi hình như có con sâu nhỏ."
Tay Hạnh Gia Tâm rốt cuộc rời xa Đàm Hữu, nàng nhìn xung quanh khắp nơi: "Có sâu sao?"
Đàm Kỳ vốn dĩ đang dựa vào trên ghế sau mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng Hạnh Gia Tâm dò hỏi lập tức tinh thần mà trừng lớn mắt: "Có sâu? Sâu gì? Tỷ tỷ chị không cần sợ! Có em ở đây!"
Vì thế hắn cũng gia nhập đại quân tìm sâu, lắc lư chung quanh, giống như tên ngốc.
"Được rồi." Đàm Hữu tâm trạng phức tạp, nói với Đàm Kỳ, "Ngươi tìm kiếm tuyến đường tới công viên đi, đừng để lúc đó đi nhầm đường."
"Không phải ngươi đang mở hướng dẫn chỉ đường sao?" Đàm Kỳ nâng nâng cằm.
"Ta nói là bên trong công viên."
"Chắc chắn sẽ có bảng hướng dẫn mà, dưới chân núi chỉ lớn cỡ này mà ngươi còn sợ đi nhầm đường? Trên núi ta cũng không cách nào tìm kiếm." Đàm Kỳ quay đầu hỏi Hạnh Gia Tâm, "Tỷ tỷ không phải chị vẫn luôn ở Quất thành đọc sách sao? Khẳng định rất quen thuộc với Hồ sơn này đi."
"Không quen." Hạnh Gia Tâm nói chuyện với Đàm Kỳ luôn luôn không có gì mới mẻ, "Chưa từng đi qua."
"Rất trạch." Đàm Kỳ cười nói, "Vậy hai ngày này ra ngoài nhiều như vậy, thật là làm khó chị."
*trạch: ở trong nhà suốt ngày, rất ít ra ngoài
"Không làm khó," Hạnh Gia Tâm dừng một chút, nói, "Tôi thích đi chơi với Đàm Hữu."
Lại tới nữa, Đàm Hữu ở trong lòng than ra một hơi thật dài, khóe miệng lại không nhịn được mà nhẹ nhàng cong lên.
Ăn tết mấy ngày nay, bốn người bọn họ không cần thăm người thân, cũng không có công việc. Cả ngày ở trong biệt thự thật sự rất nhàm chán, Đàm Hữu liền tận lực tìm một ít địa điểm thú vị ở Quất thành dẫn mọi người đi chơi.
Đi dạo một chút, Đàm Hữu có thể cảm giác được mẹ cô rất vui vẻ, Đàm Kỳ tuy rằng ồn ào, nhưng rốt cuộc đã trưởng thành, biết quan tâm người khác cũng sẽ khôi hài khiến mọi người vui vẻ. Hai người bọn cô tuy rằng chưa từng thương lượng, nhưng mục tiêu chung rất rõ ràng, nếu đã kéo mẹ tới Quất thành thì sẽ không cho bà ấy lại nhớ những chuyện lung tung lộn xộn ở nhà.
Đến nỗi Hạnh Gia Tâm, Đàm Hữu rõ rõ ràng ràng mà cảm nhận được, chỉ cần có cô thì Hạnh Gia Tâm liền rất vui vẻ.
Loại thân thiết ỷ lại này làm Đàm Hữu có loại sung sướng vì lòng tự tin bùng nổ, chỉ là đại đa số thời điểm, cô cần phải khống chế loại thân mật này, không cho nó phát triển đến tình trạng không thể cứu vãn.
Hôm nay nơi bọn họ định đi chính là công viên rừng rậm vây quanh Hồ sơn ở bên cạnh Quất thành, khai phá rất thích hợp, ai thích kích thích thì đi leo núi, đi chơi pha lê sạn đạo. Không muốn tiêu hao thể lực có thể ngắm hoa câu cá ở dưới chân núi, dạo chơi công viên trò chơi cỡ lớn.
Vé đã đặt trên mạng, Hạnh Gia Tâm làm loại chuyện này luôn rất tích cực, số thẻ căn cước của ba người Đàm Hữu đã cho một lần, sau lại sẽ không bao giờ cần chú ý nữa.
Đàm Kỳ còn rất ngượng ngùng, nhưng Đàm Hữu không có ngăn cản, bởi vì cô biết, lúc này phải bảo vệ bí mật nhỏ của Hạnh Gia Tâm.
Đã thân thiết như vậy nhưng Hạnh Gia Tâm còn chưa từng nhắc với cô bất cứ chuyện gì khi còn nhỏ, càng thêm nghiệm chứng suy đoán của Đàm Hữu lúc trước.
Hạnh Gia Tâm là không muốn lật lại những ký ức đó, cho dù gặp lại cố nhân, cũng muốn có một bắt đầu mới.
Đàm Hữu có thể lý giải, nếu có thể cho một nhà ba người họ thay đổi khuôn mặt bắt đầu cuộc sống một lần nữa, đó thật là cầu mà không được.
Bởi vậy Đàm Hữu sẽ không vạch trần, thậm chí rất nhiều lúc còn lén lút giúp nàng giữ gìn.
Tỷ như cô sẽ không gọi nàng là Uông Kỳ, cũng sẽ không gọi Hạnh Gia Tâm, một biệt danh nhỏ là có thể giải quyết hết phiền não về vấn đề xưng hô.
Bọn họ xuất phát khá sớm, khi tới nơi rồi, tầng mây xuất hiện chút ánh nắng mặt trời, thời tiết vừa vặn tốt.
Hạnh Gia Tâm ăn mặc rất vận động, Đàm Hữu chưa thấy qua nàng kiểu này, khi tụt lại phía sau sẽ nhịn không được mà nhìn nàng chăm chú vài lần.
Sự thật chứng minh, khi một cô gái thật sự tinh xảo, cho dù ăn mặc quần áo vận động cũng sẽ biến nó thành đồ vận động loé sáng nhất trong đám người.
Đàm Hữu có đôi khi không nghĩ ra, nàng làm được điều này như thế nào?
Khi Hạnh Gia Tâm quay đầu lại thúc giục cô, Đàm Hữu đã nghĩ thông suốt.
Cái thế giới chú trọng khuôn mặt này.
Đàm Kỳ kêu muốn lên núi, nhưng Tiếu Mỹ Cầm chân cẳng không tốt nên chỉ có thể ngồi xe cáp.
Khi bốn người chia tổ cực kỳ có ăn ý, trước nay đều là Đàm Kỳ và Tiếu Mỹ Cầm một tổ, Đàm Hữu và Hạnh Gia Tâm cùng một tổ.
Đàm Kỳ đỡ Tiếu Mỹ Cầm đi lên, quăng cái hôn gió cho các nàng: "Gặp lại trên núi."
Đợi đến lúc Đàm Hữu chuẩn bị lên, Hạnh Gia Tâm lôi kéo tay áo cô: "Chúng ta không ngồi cái này."
"Hả?" Đàm Hữu quay đầu lại nhìn nàng, "Sợ độ cao?"
"Không phải, mình muốn chơi cái khác." Hạnh Gia Tâm chỉ một phương hướng, là công viên trò chơi bên kia.
"Vừa rồi cậu không nói."
"Mẹ cậu chơi không được mà, để bà ấy nhìn không tốt lắm."
"Cho nên trước tiên lừa bọn họ đi lên?" Đàm Hữu cười.
"Chúng ta một hồi lại đi lên." Hạnh Gia Tâm lôi kéo tay Đàm Hữu liền đi.
Hai người tới công viên trò chơi rồi, nơi này là thế giới của người trẻ tuổi và bọn trẻ, sắc thái rực rỡ, ồn ào nhốn nháo.
"Cậu muốn chơi cái gì?" Đàm Hữu hỏi.
Hạnh Gia Tâm nhìn quét một vòng, ánh mắt ngừng ở trên xoay tròn ngựa gỗ.
"Làm ơn..." Đàm Hữu giơ tay chặn đôi mắt nàng, "Không cần chơi cái kia không cần chơi cái kia, cái kia đều là các bà mẹ dẫn theo con nhỏ mới chơi."
Hạnh Gia Tâm chớp chớp mắt, cũng đúng, hình như hai người lớn không thể cùng cưỡi một con.
Nàng xoay đầu, tiếp tục tìm kiếm, những trò chơi có tỷ lệ lãng mạn cao nhất trong phim truyền hình, còn có bánh xe quay.
Nhưng bánh xe quay quá chậm chạp, thứ Hạnh Gia Tâm cần cũng không phải là một không gian an tĩnh để hai người đơn độc ở chung, bởi vì không gian như vậy ở nhà đã từng có rất nhiều lần.
Thứ nàng cần chính là một lần tăng cường cảm xúc, có thể khiến cho Đàm Hữu phóng thích cảm xúc chân thật nhất của mình, không cần vẫn cứ nghẹn lại.
Hạnh Gia Tâm nhìn về phía tàu lượn siêu tốc.
Trong rất nhiều bộ kịch, nam chính nữ chính là ở trên tàu lượn siêu tốc nắm tay nhau.
Hạnh Gia Tâm hiện tại đã bắt lấy tay Đàm Hữu, hỏi cô: "Cái kia thì sao?"
Đàm Hữu nhìn qua, cười: "Thật sự à?"
"Cái kia cậu có thể ngồi không?" Hạnh Gia Tâm liếc xéo nàng.
"Lời này hẳn là mình hỏi cậu." Đàm Hữu nhướng mày với nàng, "Cậu có thể ngồi không?"
"Không thành vấn đề." Hạnh Gia Tâm dùng hành động thực tế chứng minh, rất nhanh nhảy tới trong đội ngũ xếp hàng rồi.
Người rất nhiều, đội khá dài.
Đàm Hữu đi nhìn phía trước một cái, hỏi Hạnh Gia Tâm: "Cậu có thấy không thoải mái không?"
"Hả?" Hạnh Gia Tâm quay đầu nhìn cô, không biết cô hỏi cái gì.
Đàm Hữu nâng nâng cằm, ý bảo người phía trước.
Hạnh Gia Tâm lúc này mới chú ý tới, đứng phía trước nàng chính là một nam sinh mập mạp to khoẻ, sau lưng áo khoác có hình thêu giương nanh múa vuốt đầy màu sắc.
Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ tránh xa một chút.
Hạnh Gia Tâm cảm thấy có lẽ Đàm Hữu chính là thần dược của nàng, chỉ cần có cô ở cạnh, chẳng sợ phải đứng trong đám người nàng cũng sẽ thật an tâm.
Nàng nhích lại gần Đàm Hữu đứng phía sau: "Vậy mình đứng gần cậu chút."
"Ừ." Đàm Hữu lần này không từ chối, nghiêng người, cho nàng một chỗ dựa an ổn.
Hạnh Gia Tâm dứt khoát thả lỏng một nửa sức lực, xô đẩy thân mình tiến vào trong lòng Đàm Hữu, nàng không mang giày cao gót, góc độ này vừa lúc.
Lệch đầu về một bên là có thể thấy cằm Đàm Hữu, đường cong sạch sẽ xinh đẹp.
"Cậu thật là đẹp mắt." Hạnh Gia Tâm phát ra từ nội tâm.
Đàm Hữu cười: "Không biết cái gì làm mờ mắt cậu."
"Thật sự." Hạnh Gia Tâm nâng ngón tay lên, đầu ngón tay dọc theo cằm Đàm Hữu đảo qua xương quai hàm, vẫn tiếp tục lướt tới dưới tai.
Đàm Hữu run lên một chút, kéo tay nàng xuống, nắm trong lòng bàn tay.
"Chỗ này, các siêu mẫu đều có đường cong như vậy." Hạnh Gia Tâm nói.
"Ừm..." Đàm Hữu cau mày, "Mình có nên phản bác cậu không?"
"Vậy cậu phải nêu ví dụ thuyết minh."
Đàm Hữu khụ hai tiếng: "Thôi bỏ đi, mình cũng chỉ có lúc đi ăn cơm mới xem siêu mẫu trình diễn trên TV."
"Về sau đừng xem nữa." Hạnh Gia Tâm nói.
"Hả?"
"Nếu cứ xem cái đó cậu sẽ không cảm thấy mình đẹp." Hạnh Gia Tâm lý do đầy đủ.
Đàm Hữu cười rộ lên, ha ha ha, ha ha ha, chấn động lan đến sau lưng Hạnh Gia Tâm, một chút một chút.
Rốt cuộc tới lượt các nàng, Đàm Hữu chỉ chỉ bảng nhắc nhở bên cạnh: "Bánh quy đồng chí, nhìn cho kỹ, xác định xem cậu có thể ngồi không."
"Ừm, mình không thành vấn đề." Hạnh Gia Tâm vỗ ngực.
Nhưng sau khi lên tàu lượn siêu tốc, Hạnh Gia Tâm liền cảm thấy chuyện lớn không ổn.
Trước kia nàng chưa từng ngồi dạng trò chơi này, tất cả những trò tương tự cũng đều chưa từng thử, trên bảng hướng dẫn viết có bệnh tim hay cao huyết áp không thể chơi, thân thể nàng khỏe mạnh, không có mấy loại bệnh này.
Nhưng hiện tại, nhìn đường xe chạy cong cong quẹo quẹo ở phía trước, nàng đã bắt đầu có chút choáng váng.
Đàm Hữu kiểm tra dây an toàn của nàng, sau đó bắt lấy tay nàng.
Đến chỗ này, thật là hoàn mỹ mà phù hợp kịch bản phim thần tượng.
Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, cảm giác hô hấp của mình đều bắt đầu khó khăn.
"Được không?" Đàm Hữu lại lần nữa hỏi nàng.
Hạnh Gia Tâm gật đầu thật sự quả quyết, trước nay nàng đều không phải kiểu người bỏ dở nửa chừng.
"Vậy chuẩn bị tốt nha." Giọng nói của Đàm Hữu ở ngay bên tai nàng, thật ôn nhu, "Nếu cậu sợ thì nhắm mắt lại."
Hạnh Gia Tâm trừng lớn mắt, xe bắt đầu khởi động, chậm rãi kéo lên.
"Sắp tới..." Đàm Hữu nói.
Sau đó thế giới liền bị bao phủ bởi tiếng gió gào thét và tiếng la hét chói tai.
Hạnh Gia Tâm không cách nào tự hỏi đang xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cảm thấy trái tim từ trên xuống dưới muốn lao ra khỏi lồng ngực, cảm giác trống rỗng và đột nhiên lao nhanh áp lực quá trình tiến hành trao đổi không khí, nàng nỗ lực hô hấp, cái mũi không đủ dùng thì mở thêm miệng.
Trong TV đều là gạt người, Hạnh Gia Tâm cảm thấy mặt mình sắp bị chụp biến hình.
Giữa lúc suy nghĩ hoảng hốt, nàng gạt ra một chút đầu óc để nghĩ, cái mũi sẽ không có việc gì chứ...
Đến nỗi Đàm Hữu là ai, Đàm Hữu ở nơi nào, Đàm Hữu có sợ hãi không, có nói chuyện hay có tứ chi tiếp xúc với nàng không...
Đây là sau khi Hạnh Gia Tâm chân mềm đi xuống tàu lượn siêu tốc mới một lần nữa khôi phục ý tưởng.
Toàn bộ quá trình giống như uống rượu say vậy, Hạnh Gia Tâm lảo đảo lắc lư, lảo đảo lắc lư, cảm thấy mặt đất mềm như bông.
Dạ dày một trận khó chịu, nàng một phen đẩy ra Đàm Hữu đang dìu, lấy tốc độ trăm mét lao vào trong rừng cây bên cạnh.
Nơi này không có người nào, Hạnh Gia Tâm tìm được một chỗ đất trũng, một chân dẫm lên khúc gỗ đã gãy phân nửa, bắt đầu nôn mửa.
Nhưng thật ra cũng phun không ra được cái gì, chỉ là phản xạ do thực quản và yết hầu không ngừng kích thích, làm Hạnh Gia Tâm hoài nghi vừa rồi khi mình há mồm hô hấp có phải đã ăn vào thứ gì hay không.
Phía sau có tiếng bước chân, Hạnh Gia Tâm không quay đầu lại, chỉ duỗi một bàn tay ra sau, hô một câu: "Đừng tới đây."
Tiếng bước chân dừng lại, Hạnh Gia Tâm bình tĩnh hô hấp: "Tránh xa một chút."
Có thứ gì đó bị ném tới, rất chuẩn xác rớt tới bên chân Hạnh Gia Tâm.
"Mình ở bên ngoài chờ cậu." Đàm Hữu nói, ngữ điệu xem như còn bình tĩnh.
Quá mất mặt, thật là quá mất mặt...
Hạnh Gia Tâm nhặt lên bình nước khoáng trên mặt đất, cố sức mà vặn ra súc miệng, toàn đầu óc đều là hình ảnh nàng vô cùng mạnh miệng ở trước mặt Đàm Hữu trước khi lên tàu lượn siêu tốc.
Ô... Thật sự quá mất mặt.
Nghỉ một hồi lâu, nhịp tim Hạnh Gia Tâm mới bình tĩnh lại.
Nàng dùng sức mà thả lỏng cảm xúc, không muốn để Đàm Hữu chờ quá lâu.
Nhưng chờ khi nàng rốt cuộc chuẩn bị tốt, định xoay người đi tìm Đàm Hữu, nàng phát hiện chân phải của mình không động đậy nổi.
Đau đớn truyền lên, đại khái là ghét bỏ nàng phản ứng chậm chạp, bước đầu đạp xuống đạt được đau đớn mãnh liệt.
Hạnh Gia Tâm duỗi tay nhéo nhéo, xương cốt hẳn là không có vấn đề gì, chỉ đơn giản là trật chân.
Nàng là người rất giỏi nhịn đau, loại chuyện cần tự mình yên lặng đi làm này, nàng luôn có thể làm được rất tốt.
Hạnh Gia Tâm đặt trọng tâm của thân thể lên chân trái, sau đó lảo đảo lắc lư mà đứng lên.
Chân phải chậm đất một chút, còn có thể chịu đựng, Hạnh Gia Tâm chậm rì rì mà khập khiễng ra khỏi rừng cây.
Đàm Hữu liền đứng ở phương hướng mà nàng vọt vào, đang cúi đầu xem di động. Nhưng trong một cái chớp mắt khi Hạnh Gia Tâm nhìn qua, cô liền tâm hữu linh tê mà ngẩng đầu nhìn lại.
*tâm hữu linh tê: tâm linh tương thông, trong lòng hai người có suy nghĩ giống nhau
Sau đó nhíu mày lại thật sâu.
"Cậu đừng nhúc nhích." Đàm Hữu hô, nhanh chân chạy tới trước mặt nàng.
"Sao lại thế này?" Cô ngồi xổm người xuống định kéo quần nàng lên trên một chút.
"Không có việc gì, bị trật rồi." Hạnh Gia Tâm vỗ vỗ phía sau lưng cô một chút, "Nhìn không tới đâu, mình mặc quần lót nền rồi."
"Vừa rồi lúc chạy đi vào bị trật sao?" Đàm Hữu đứng lên.
"Ừm." Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.
Đàm Hữu xoay người, cong lưng xuống trước mặt nàng: "Đi lên."
"Không cần." Hạnh Gia Tâm nói, "Mình có thể đi được, nói không chừng nghỉ ngơi một hồi thì ổn rồi."
"Ổn cái rắm." Đàm Hữu với tay ra sau ôm lấy chân nàng, thái độ rất kiên quyết, "Cái chân kia nhảy một chút."
Hạnh Gia Tâm chỉ phải phối hợp.
Đàm Hữu cẩn thận mà nhấc nàng lên, cõng nàng đi ra ngoài.
"Đi đâu vậy?" Hạnh Gia Tâm cảm thấy phảng phất là do mình làm sai, hỏi thật cẩn thận.
"Bệnh viện." Đàm Hữu nói.
"Gần đây có bệnh viện sao?"
"Cái lớn quá xa, trước tiên đi đến phòng y tế xem một chút."
Phòng y tế của khu vui chơi ở hướng Đông Bắc, còn rất xa, may mắn chỗ Đàm Hữu đậu xe cũng không xa.
Bọn họ từ bên ngoài vòng một vòng đi qua, tới cửa rồi, Đàm Hữu lại cõng nàng lên.
Hạnh Gia Tâm rất thích được Đàm Hữu cõng, nếu không phải hiện tại Đàm Hữu  đanh mặt, tâm trạng thật không tốt thì...
Phòng y tế của nơi này thật là vượt quá tưởng tượng của bọn họ, có lẽ do du khách rất dễ bị thương? Nhu cầu kéo theo sự phát triển, hoàn cảnh nơi này tốt đến như là bệnh viện tư nhân.
Đàm Hữu mới vừa cõng người vào cửa liền có hộ sĩ lại đây, chuẩn xác hỏi các nàng: "Chân bị trật sao?"
"Đúng vậy." Đàm Hữu nói.
"Bên này." Hộ sĩ dẫn đường ở phía trước, không cần đăng ký xếp hàng thật là tốt, trực tiếp vào phòng khám bệnh gặp bác sĩ.
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, nhìn lướt qua, phất phất tay với hộ sĩ.
Hộ sĩ chỉ thị Đàm Hữu buông Hạnh Gia Tâm xuống, sau đó kéo màn phòng khám bệnh lại.
Ba người phụ nữ ở trong một không gian nho nhỏ, hộ sĩ nói: "Đặt chân lên đi."
Không đợi Hạnh Gia Tâm trả lời, Đàm Hữu nhanh nhẹn lại cẩn thận mà giúp nàng cởi giày, sau đó cuốn lên ống quần bên ngoài.
Bên trong có chút chặt, khi Đàm Hữu kéo lên trên, có chút đau lòng: "Đau không?"
"Không đau." Hạnh Gia Tâm trả lời khá nhanh nhẹn, thậm chí nắm cánh tay cô mạnh mẽ kéo lên một chút.
Quần kéo lên rồi, Đàm Hữu nhìn Hạnh Gia Tâm một cái, sắc mặt Hạnh Gia Tâm bình tĩnh, thật sự giống như là không đau.
Nhưng mắt cá chân rõ ràng đã sưng tấy lên, hộ sĩ chỉ chỉ chân Hạnh Gia Tâm: "Quần bên trong quá chặt, không tốt, hoặc là cởi ra, hoặc là cắt."
Hạnh Gia Tâm nói: "Cắt đi."
Một người rất sợ lạnh, dù sao cũng không đau lòng tiền mua một chiếc quần.
Hộ sĩ tay chân lanh lẹ, rất nhanh xử lý tốt, sau đó kéo màn ra: "Trương bác sĩ, xong rồi."
Trương bác sĩ đã đi tới, bắt đầu chọc chọc xoa bóp, Hạnh Gia Tâm hơi hơi ngửa đầu ra sau, rất phối hợp.
Bác sĩ hỏi vài câu có đau hay không, sau đó xoay người liền vung bút lên, bá bá bá mà viết một đống chữ rồng bay phượng múa.
Hộ sĩ tiếp nhận đơn thuốc, phất phất tay với Đàm Hữu: "Cô lại đây lấy thuốc đi."
Khi Đàm Hữu một lần nữa trở lại phòng khám bệnh, Hạnh Gia Tâm đã kết thúc trị liệu.
Đàm Hữu treo túi thuốc ở trên cổ tay, hỏi bác sĩ: "Có cần bôi ngay lúc này không?"
"Cần bôi đã bôi rồi." Bác sĩ nói, "Mặt khác dùng theo đơn thuốc chỉ định đi."
Hắn giơ tay chỉ chỉ bên cạnh: "Có phòng nghỉ, nghỉ một hồi hãy đi, tốt nhất hiện tại lấy thuốc ra uống một chút."
"Được." Đàm Hữu ngoan ngoãn nghe lời dặn của bác sĩ, cô định đi cõng Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm đã câu lấy đùi phải, vững vàng mà đứng trên mặt đất.
"Mình nhảy qua đó đi." Nàng cười nói với Đàm Hữu.
"Có thể cõng thì cứ cõng, đừng để thêm chân kia bị trật." Bác sĩ lạnh lạnh mà nói.
Hạnh Gia Tâm có chút xấu hổ, Đàm Hữu ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Lên."
Phòng nghỉ không có ai, Hạnh Gia Tâm ngồi xuống trên sô pha, Đàm Hữu mở ra túi thuốc, lấy ra thuốc mà vừa rồi hộ sĩ đưa, đứng lên đi lấy nước ấm.
Phía sau sột sột soạt soạt, Hạnh Gia Tâm đại khái cũng đang nghiên cứu đơn thuốc, sau đó, đột nhiên liền không có tiếng động.
Đàm Hữu đã rót được nửa ly nước, xoay người, đầu óc "ong" một cái.
Hạnh Gia Tâm cầm đơn thuốc, cúi đầu nhìn chằm chằm những dòng chữ trên đó, ngón tay hơi hơi run rẩy.
Tay Đàm Hữu cũng run lên một chút, nước thiếu chút nữa bị cô làm đổ ra ngoài.
Cái phòng y tế đáng chết này, thật ra một chút cũng không chính quy, nào có chuyện khi người nhà lấy thuốc mới đăng ký thông tin người bệnh.
Đàm Hữu thấy hộ sĩ muốn nhập vào máy tính, cảm thấy loại chuyện này báo tên giả thật sự không tốt, liền nói ba chữ kia: "Hạnh Gia Tâm."
Hạnh trong may mắn, Gia trong ngợi khen, Tâm trong tâm tình, nữ, nhỏ hơn cô một tuổi.
Đàm Hữu nhớ rất rõ ràng.
Cô vội vã trở về chờ tại bên người Hạnh Gia Tâm di chuyển không tiện, đã quên nghĩ tới tờ giấy hộ sĩ nhét vào túi sẽ có thông tin gì.
Nói dối luôn sẽ có lúc bị vạch trần, nhưng nếu là bởi vì sự vô tâm sơ sót mà về sau bạn nhớ tới liền sẽ muốn đập vỡ đầu chó của chính mình, cảm giác này quá cay đắng.
Đàm Hữu đứng ở tại chỗ, hoảng hốt không chịu được, bởi vì không cách nào đoán trước được phản ứng của Hạnh Gia Tâm, không dám nhúc nhích.
Hạnh Gia Tâm rốt cuộc ngẩng đầu lên, nàng thần sắc hoảng loạn, đột nhiên đứng dậy: "Mình phải đi về."
------------