Hữu Hạnh

Chương 72



Thẩm Ức Tinh bị chọc tức muốn phát điên rồi.


Nổi trận lôi đình, cả người giống một con tinh tinh phát cuồng nhưng lại không nói nên lời.


Kiểu này cũng hiếm thấy, Đàm Hữu xem rất vui vẻ, cuối cùng cơ hồ bị Thẩm Ức Tinh đá xuống xe.


Xe lưu loát chạy đi, Đàm Hữu nhìn chằm chằm đuôi xe sửng sốt một hồi, sau đó thu nụ cười trên mặt đi trở về.


Mặc kệ thế giới bên ngoài có vui vẻ bao nhiêu, trong nhà còn một đống vấn đề lớn đang đợi cô.


Về đến nhà, Tiếu Mỹ Cầm quả nhiên không đi làm.


Bà ngồi ở trong phòng khách ngẩn người, lần này ngay cả TV cũng không mở.


Đàm Hữu vào cửa, hỏi bà: "Hôm nay nghỉ ngơi sao?"


"Không đi làm." Tiếu Mỹ Cầm nói.


"Sao lại không làm?" Đàm Hữu đi đến trước mặt bà, "Có chuyện gì sao? Chỗ này không được chúng ta có thể đổi chỗ khác."


"Không, mẹ không muốn làm," Tiếu Mỹ Cầm không nhìn cô, vẫn là nhìn chằm chằm một bức tranh trên tường, "Mẹ phải đi về."


"Về đâu?" Đàm Hữu hít một hơi thật sâu.


"Về nhà." Tiếu Mỹ Cầm nói.


Chủ đề này đã tiến hành vô số lần, Đàm Hữu cảm giác được sự vô lực khiến người ta tuyệt vọng.


Tư duy của Tiếu Mỹ Cầm trải qua hơn phân nửa đời người, đã bị vây ở một nhà tù không cách nào trốn thoát. Cho dù Đàm Hữu có thể nói ra một trăm lý do không cho bà về nhà, trong lòng bà cũng không thể tiếp thu.


Có thể cưỡng chế bà thay đổi một ít hành vi, lại không cách nào thay đổi tư tưởng và tâm thái.


"Nhị thúc nói như thế nào?" Đàm Hữu chỉ có thể đối mặt vấn đề.


"Chưa nói cái gì, chỉ là, mẹ cần phải trở về." Tiếu Mỹ Cầm nói.


"Mẹ!" Đàm Hữu hô một tiếng, lửa giận khiến người bực bội đến nỗi không biết đặt tay chân ở chỗ nào lập tức nhảy lên, "Mới vừa trong điện thoại không phải con còn nói sao! Có vấn đề gì mẹ phải nói rõ ràng cho con biết!"


"Ngươi cũng nói là nói vô dụng." Tiếu Mỹ Cầm nhìn về phía cô, "Không thể lại hại ngươi."


Đàm Hữu xoay hai vòng qua lại, nỗ lực áp chế cơn giận, rốt cuộc ngữ khí bình tĩnh nói: "Mẹ muốn như thế nào?"


"Mẹ trở về." Tiếu Mỹ Cầm nói, "Ngươi và Kỳ Kỳ không cần lo cho mẹ, cũng không cần gửi tiền cho ta."


"Sao con có thể mặc kệ mẹ..." Đàm Hữu đầu ngón tay phát run, cô nắm chặt ngón tay.


"Không cần lo." Tiếu Mỹ Cầm nói, "Vừa rồi ngươi ở cùng với ai?"


Đàm Hữu ngẩn người, thay đổi chủ đề có chút đột nhiên.


Hiện tại cô sợ nhất chính là Tiếu Mỹ Cầm nhắc tới Hạnh Gia Tâm, chỉ cần không nghi ngờ đến Hạnh Gia Tâm, cái gì cũng được.


Vừa rồi cô ở cạnh Thẩm Ức Tinh, chắc chắn nghe được tiếng lúc chưa cúp điện thoại. Cái này không có gì phải giấu giếm, Đàm Hữu nói: "Một người bạn."


Tiếu Mỹ Cầm nhìn cô một cái, nói: "Nghe cũng được."


Đàm Hữu không rõ: "Nghe cũng được cái gì?"


"Trẻ tuổi." Tiếu Mỹ Cầm nói.


Đàm Hữu im lặng một hồi lâu, mới chải vuốt rõ ràng logic của Tiếu Mỹ Cầm.


Bà ấy không có hoài nghi Hạnh Gia Tâm, nhưng bà vẫn luôn tìm người mà Đàm Hữu nói là đối tượng muốn kết hôn.


Đại khái là cảm thấy với điều kiện như Đàm Hữu, không thể nào tìm một người đàn ông trẻ tuổi độc thân bình thường, cho nên điều kiện thấp thế nào có lẽ bà cũng đều suy xét cả rồi.


Trẻ tuổi... Thậm chí chỉ cần nghe được giọng trẻ tuổi, đối với Tiếu Mỹ Cầm mà nói, đã là may mắn to lớn.


Đàm Hữu nhất thời nói không ra lời, cô không biết là ở trong mắt Tiếu Mỹ Cầm mình thật sự rất kém cỏi, hay là Tiếu Mỹ Cầm nhận thức rõ với hoàn cảnh gia đình như vậy, Đàm Hữu không có khả năng yêu đương rồi kết hôn giống người bình thường.


Qua một hồi lâu, Tiếu Mỹ Cầm đứng lên: "Mẹ làm đến cuối tháng này, rồi trở về."


"Không thể trở về!" Đàm Hữu bị chọc đến một lần nữa kêu lên, "Bao nhiêu lần rồi! Mẹ thật sự tin sao? Mẹ tin ông ta chơi xong một phen này rồi sẽ quay đầu sao? Mẹ có từng đếm xem đã bao nhiêu lần chưa!"


"Lần này không giống vậy..." Tiếu Mỹ Cầm lẩm bẩm nói.


"Không giống cái rắm!" Đàm Hữu thật sự mất khống chế, nói tục trước mặt Tiếu Mỹ Cầm, "Không cho trở về! Không được trở về!"


Tiếu Mỹ Cầm không có cãi nhau với cô, đứng dậy bước nhanh đi về phòng.


Đàm Hữu tiến lên bắt được cánh tay bà: "Không cho trở về......"


"Ngươi muốn làm gì!" Tiếu Mỹ Cầm quay đầu lại kêu, "Ngươi muốn trói ta lại sao!"


"Nếu mẹ một hai đòi trở về, con sẽ trói mẹ lại." Đàm Hữu cảm thấy đôi mắt vô cùng đau đớn.


Tiếu Mỹ Cầm dùng sức mà giãy giụa, muốn lột tay cô ra, nhưng Đàm Hữu nắm chặt vô cùng, kéo thế nào cũng kéo không ra.


"Ngươi muốn ta chết sao!" Tiếu Mỹ Cầm dậm chân tru lên, "Ngươi muốn ta chết không nhắm mắt sao!!!"


"Mẹ muốn con chết sao!!!" Đàm Hữu rống lên lại, "Con thay Đàm Phong Lỗi trả nợ bao nhiêu năm rồi, mẹ muốn con trả đến chết sao!!!"


"Không cần ngươi trả...... Không cần ngươi trả......" Tiếu Mỹ Cầm khóc lên, "Không nên để cho ngươi trả, ngươi sống cuộc sống của mình đi, ta đi rồi ngươi coi như không có người mẹ như ta, đó là nghiệp mà ta tạo, không liên quan đến ngươi..."


Trái tim Đàm Hữu đông cứng giống như bị khối rỉ sắt lấp kín: "Không liên quan đến con? Mười năm, hiện tại mới không liên quan đến con. Sớm như vậy à, hiện tại con sống giống như một vũng bùn lầy, mẹ lại nói không liên quan đến con..."


"Ta không cho ngươi sống như vậy nữa," Tiếu Mỹ Cầm đột nhiên không khóc, bà nhìn chằm chằm Đàm Hữu, biểu cảm thanh tỉnh mà mười mấy năm qua chưa bao giờ có, "Ngươi hẳn nên sống cuộc sống của mình, đủ rồi, ân sinh dưỡng đã sớm trả đủ rồi..."


Đàm Hữu có chút không rõ: "Mẹ muốn làm gì?"


"Không có gì." Tiếu Mỹ Cầm hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói, "Mẹ nghĩ thông suốt, ngươi không phải sợ, mẹ sẽ không đi chết, mẹ sẽ cho các ngươi sống cuộc sống của chính mình."


Đàm Hữu bình tĩnh lại, cô thả lỏng bàn tay bắt lấy cánh tay của Tiếu Mỹ Cầm: "Mẹ đừng suy nghĩ bậy bạ, hiện tại cuộc sống của chúng ta cũng khá tốt, chỉ cần mẹ không quay về, ngày tháng tốt đẹp này sẽ tiếp tục."


"Ừ." Tiếu Mỹ Cầm gật gật đầu, không có phản bác.


Đàm Hữu trong lòng rất hoảng, hỏi lại một câu: "Không quay về sao?"


"Không quay về." Tiếu Mỹ Cầm cúi đầu không nhìn cô.


"Hôm nay đi làm quá mệt mỏi sao?" Đàm Hữu nói, "Cách hai con phố bên kia có một office building, gần đây đang tuyển vệ sinh, con đi qua hỏi thăm."


"Không cần, bên này khá tốt." Tiếu Mỹ Cầm dừng một chút nói, "Vệ sinh cho office building phiền toái, còn muốn đi làm  chứng nhận sức khỏe gì đó."


Có thể nhắc tới chuyện cụ thể như vậy, trong lòng Đàm Hữu nhẹ nhàng chút: "Hôm nay mệt mỏi không muốn đi làm thì không đi, mẹ nghỉ ngơi đi, giữa trưa muốn ăn cái gì, con đi mua đồ ăn."


"Ngươi làm việc của mình đi, mẹ tự làm." Tiếu Mỹ Cầm nói.


"Không có việc gì, buổi sáng hôm nay con không có việc gì, vừa vặn ăn ở nhà." Đàm Hữu nhìn bà.


"Tủ lạnh có đồ ăn." Tiếu Mỹ Cầm giơ tay lau mặt, đi đến phòng bếp.


Đàm Hữu đi theo sau, nhìn bà mở tủ lạnh.


"Ngươi xem, có." Tiếu Mỹ Cầm nói, "Ngươi đói không?"


Nếu Đàm Hữu hiện tại trả lời không đói bụng, Tiếu Mỹ Cầm chắc chắn sẽ về phòng ngủ nghỉ ngơi, cô không tìm được lý do đi theo, lại cảm thấy thật sự không yên tâm.


Vì thế Đàm Hữu trả lời: "Đói bụng."


Tiếu Mỹ Cầm kéo ngăn đông lạnh nhìn nhìn: "Chỉ còn một miếng thịt, ngươi đi mua con cá đi."


Đàm Hữu dừng một chút: "Không cần, chỉ có hai chúng ta, tùy tiện xào hai món là được."


"Được." Tiếu Mỹ Cầm không phản bác, trực tiếp cầm đồ ăn đi rửa.


Đàm Hữu muốn hỗ trợ, Tiếu Mỹ Cầm quơ tay: "Đi đọc sách của ngươi đi, đọc bao lâu rồi, còn chưa đọc xong hai quyển sách..."


Đàm Hữu ở phòng bếp đứng một lát, đi phòng khách.


Cầm sách, nhưng đọc không vào, Đàm Hữu chọn vị trí có thể nhìn vào trong phòng bếp, Tiếu Mỹ Cầm không có gì lạ thường, động tác nhanh nhẹn mà nấu cơm làm đồ ăn.


Trong đầu Đàm Hữu chợt lóe, bỏ sách xuống, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ chính.


Phòng của Tiếu Mỹ Cầm rất sạch sẽ, tất cả đồ vật vừa xem hiểu ngay.


Đàm Hữu biết bà có cái túi, ngày thường không đeo, sẽ để vài đồ vật quan trọng, giấu ở tủ quần áo.


Đàm Hữu mở ra tủ quần áo, bằng vào nhiều năm kinh nghiệm rất nhanh tìm được cái túi kia, từ trong tường kép bí ẩn lấy chứng minh thư của Tiếu Mỹ Cầm.


Lấy chứng minh thư cất vào trong túi mình, Đàm Hữu thở ra một hơi thật dài.


Tiếu Mỹ Cầm muốn đi về, có thể tìm người khác giúp bà mua vé. Nhưng không có chứng minh, quá trình này sẽ phiền toái hơn nhiều.


Đàm Hữu ra khỏi phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đóng cửa, Tiếu Mỹ Cầm còn ở trong phòng bếp bận việc, không có chú ý tới cô.


Đàm Hữu một lần nữa trở lại trên chỗ ngồi đọc sách, sau đó đem điện thoại giấu ở sau sách, gửi tin nhắn cho Đàm Kỳ:


- Gần đây bên kia có động tĩnh gì không?


Lúc mở họp, Hạnh Gia Tâm ngẩn người.


Bị Trần giáo sư khu phía Nam xách ra phát biểu ý kiến, ánh mắt Uông Kỳ nhìn nàng như một câu "Không cần làm thầy mất mặt" viết hoa.


Cho nên Hạnh Gia Tâm dùng sức suy nghĩ, theo chủ đề của hội nghị phát biểu ý kiến "Một hai ba bốn năm", tận lực nói ngắn gọn, nhưng nội dung phong phú, vẫn nói tới gần mười phút.


Khi ngồi xuống, Dương Quả đi đầu vỗ tay, bạch bạch hai cái, mọi người cũng làm theo.


Hạnh Gia Tâm ngồi xuống, nhìn chằm chằm Dương Quả một cái, Dương Qủa chớp chớp mắt với nàng.


Ánh mắt này xem như ám hiệu, sau hội nghị, Hạnh Gia Tâm chậm rì rì thu dọn đồ vật, chờ người trong phòng họp đi gần hết, lúc này mới cùng Dương Quả ra khỏi phòng.


"Giữa trưa ăn cái gì?" Đây là lời dạo đầu hằng ngày của Dương Quả.


"Tùy tiện, cái gì cũng được." Hạnh Gia Tâm nói cái này là thiệt tình, Dương Quả ăn cái gì, nàng ăn theo là được.


"Ngày hôm qua cậu đi gặp Đàm Hữu sao?" Dương Quả đâm đâm cánh tay nàng, "Mất hồn mất vía."


"Ừm." Hạnh Gia Tâm đáp một tiếng.


"Làm sao vậy?" Dương Quả tiến lên một bước nhìn mặt nàng, "Có vấn đề?"


"Ừm." Hạnh Gia Tâm lại lên tiếng.


"Đại tỷ, cậu chỉ ừ thế này làm mình gấp muốn chết." Dương Quả hỏi, "Lúc này không muốn nói?"


"Cũng không có."


"Vậy đợi lát nữa ăn cơm nói." Dương Quả nói.


Hạnh Gia Tâm lợi dụng thời gian từ tòa nhà thực nghiệm đi đến nhà ăn sửa sang lại suy nghĩ hai ngày này, lúc ăn cơm, nàng hỏi Dương Quả: "Thứ gì sẽ làm cậu có cảm giác an toàn?"


Dương Quả gặm đùi gà, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Tiền."


"Đúng vậy." Hạnh Gia Tâm móc di động ra, ghi chú lại.


"Còn có gì không?" Nàng tiếp tục hỏi.


Dương Quả buông nửa cái chân, ngẩng đầu nhìn nàng: "Vấn đề này của cậu thật ra có chút cao thâm, vừa rồi mình tùy tiện trả lời."


"Tùy tiện trả lời cũng coi như một câu trả lời, bất quá cậu có thể trình bày kỹ càng tỉ mỉ." Hạnh Gia Tâm nói.


"Nếu cơ sở vật chất trong sinh hoạt tương đối thiếu thốn, tiền có thể mang đến cảm giác an toàn. Tỷ như, tháng sau mình lại muốn giao tiền thuê nhà, bạn học kết hôn phải có tiền biếu, phía trước kế hoạch du lịch còn chưa làm xong." Dương Quả gõ gõ mặt bàn, "Những thứ này, nếu mình có một khoản tiền lớn, sẽ không phải lo lắng nữa."


Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.


"Người có của cải giống như cậu, không cần lo lắng chuyện này." Dương Quả cười nói.


"Người có của cải như mình?" Hạnh Gia Tâm hỏi, "Mình có của cải gì?"


"Nói cậu đừng giận nha." Dương Quả nói, "Tuy rằng cậu chưa bao giờ khoe giàu, nhưng cậu thật sự rất giàu, tiểu phú bà."


"À." Hạnh Gia Tâm ứng thanh.


"Cậu chưa bao giờ không nhọc lòng vì chuyện vật chất." Dương Quả ngó chiếc túi nàng đặt ở trên bàn, "Cái túi này cậu tùy tiện ném trên bàn như vậy, nếu là mình, mình đặt ở trong phòng học sợ bị người ta trộm, đeo lại sợ làm bẩn làm hỏng nó."


"Túi chính là dùng để đeo." Hạnh Gia Tâm nói.


"Đúng vậy, chính là loại khí chất này!" Dương Quả chỉ vào nàng, chép chép miệng, "Đây là biểu hiện thật sự không hề thiếu cảm giác an toàn tại phương diện này. "


"Ừ." Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.


Dương Quả hỏi: "Cho nên rốt cuộc cậu hỏi cho chính mình, hay là hỏi cho Đàm Hữu?"


"Đàm Hữu." Hạnh Gia Tâm trả lời thật sự trực tiếp.


Dương Quả nhíu nhíu mi: "Vậy tiền xem như một cái đi."


Hạnh Gia Tâm nói: "Tiền mình đã tận lực, mặt khác thì sao?"


"Mặt khác à, xem cô ấy sợ cái gì."


"Thứ cô ấy sợ quá nhiều." Hạnh Gia Tâm uống ngụm đồ uống, thật hụt hẫng.


"Đàm Hữu? Không thể nào......" Dương Quả cảm thán.


Trước kia Hạnh Gia Tâm cũng cảm thấy Đàm Hữu sẽ không.


Đàm Hữu ở trong lòng nàng là một người không sợ trời không sợ đất dám xách băng ghế đi đánh lộn, một màn đó ở mười mấy năm trước, hiện tại hồi tưởng lại, loại tư thái vừa xúc động lại hào phóng này đều sẽ làm Hạnh Gia Tâm tim đập thình thịch.


Đối với Hạnh Gia Tâm mà nói, "sợ hãi" là cảm xúc nàng quen thuộc nhất, nàng đã từng bị sợ hãi bắt cóc, cũng từng coi thường sợ hãi, thẳng đến gặp lại, Đàm Hữu bắt lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi sợ hãi, Hạnh Gia Tâm mới phát hiện, mình có thể chiến thắng những cảm xúc đã tồn tại qua năm này tháng nọ.


Cũng chỉ có đứng ở trong một thế giới mở, không còn trên trời dưới đất đều là chính mình, Hạnh Gia Tâm mới thấy rõ rốt cuộc "sợ hãi" là cái gì, cũng đột nhiên thấy rõ nỗi sợ hãi của Đàm Hữu.


Sợ hãi khi Đàm Hữu nhìn về phía mẹ của cô, sợ hãi khi tới tham gia tụ hội với bạn học của Hạnh Gia Tâm, cũng sợ hãi khi đi xã giao với bạn bè của chính cô, thậm chí, ở một thời khắc lặng im nào đó, cô và Hạnh Gia Tâm nhìn nhau, rõ ràng trạng thái của hai người có thể ngọt ngào chảy mật, cô vẫn sẽ sợ hãi.


Hạnh Gia Tâm có đôi khi muốn hỏi thẳng, Đàm Hữu cậu đang sợ cái gì?


Đáp án phảng phất chưa từng nói, lại phảng phất như đã nói ngàn vạn lần, Đàm Hữu đang sợ hãi cái gì, Đàm Hữu rõ ràng, Hạnh Gia Tâm cũng dần dần rõ ràng.


Thật ra, quan trọng nhất không phải sợ cái gì, mà là tìm được con đường đi ra.


Hạnh Gia Tâm tưởng tượng trợ giúp Đàm Hữu như Đàm Hữu đã từng trợ giúp chính mình, nhưng cùng một chuyện, tới chỗ Đàm Hữu liền hết sức phức tạp.


Đàm Hữu có nhiều mối quan hệ, có nhiều cảm xúc, từng gặp càng nhiều thương tổn hơn nàng.


Hạnh Gia Tâm muốn giúp cô giải quyết vấn đề vật chất, lại sợ xúc phạm tới tinh thần của cô.