Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 113



Edit: Khả Khả

Bọn họ đã trải qua ký ức năm mười mấy tuổi ấy, khi đó Trịnh Tuân ngủ

cùng nàng trên giường đất, thành thân nhưng không động phòng.

Ban đầu bởi vì nàng còn quá nhỏ, sau Trịnh Tuân lại có chút không cam

tâm vì không lâu sau đó Bàng phụ thân mất, cho dù mỗi đêm tiết khố hắn

thường bị bẩn vẫn cố gắng không chạm vào nàng.

Đâu giống như hiện tại, dù lăn lộn thế nào cũng không thấy thỏa mãn.

Thân hình nữ nhân nảy nở, đồng sinh trẻ tuổi khi ấy giờ đã thành Trịnh

đại nhân, tiểu huyệt non mềm vẫn ra sức cắn nuốt cự vật của hắn, hai

thân thể quấn quýt bên nhau.

Hôn phục cũng chưa cởi ra, nàng màu lục hắn màu đỏ đan xen lẫn nhau.

Trịnh Tuân giữ hai chân nàng, hông dùng lực đẩy mạnh về phía trước.

Hôm nay Trịnh Tuân vô cùng hưng phấn, khiến nàng vặn vẹo thân mình,

rất nhanh đã bị nàng làm cho phát tiết.

“Lục Nhi, sớm hay muộn gì Tuân ca cũng chết trên người nàng!” Trịnh

Tuân phủ trên người nàng, nghiệt căn bắn ra, mềm đi một ít nhưng hắn

vẫn không chịu ra ngoài, vẫn dùng cự vật mềm mềm kia thọc vào trong

huyệt, lấp kín tinh dịch một hồi rồi mới rút ra.

Tiểu thê tử được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp váy áo màu trắng xanh

đan xen, hắn rời đi lộ ra thân hình trắng nõn của nữ nhân, trước ngực

nàng phập phồng lên xuống, khó khăn tìm kiếm hơi thở của chính mình.

Trịnh Tuân ôm nàng, Lục Nhi xấu hổ, hoa thịt bên dưới bị cắm còn chưa

khép lại, cửa động mấp máy nhả ra tinh dịch màu trắng đục.

Cảnh sắc ướt át lại thuần túy đập vào mắt hắn, hô hấp của Trịnh Tuân bắt

đầu dồn dập, ánh mắt tối lại.

Tiểu nương tử quyến rũ tựa yêu tinh, mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày đều

muốn đoạt mạng Trịnh đại nhân.

Cự long vừa bất tỉnh không bao lâu lại ngẩng đầu lên.

“Lục Nhi, nàng sờ thử xem!” Trịnh Tuân nắm tay nàng sờ dưới háng

mình, thứ đồ kia vừa lấy ra từ trong thân thể nàng, trên thân còn ươn ướt,

vuốt ve rất dính tay.

Lục Nhi rụt tay lại theo bản nàng, nhưng hắn không cho, còn muốn nàng

nhìn.

Trịnh Tuân lột sạch hỷ phục của mình, cơ thể hắn không đen chỉ duy

nhất thứ cứng rắn vểnh cao giữa háng kia lại sạm màu, gân xanh quấn

quanh từ trên xuống dưới, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn những gì nàng

tưởng tượng.

Hắn buông tay nàng ta, quy đầu to lớn cọ giữa hai chân nàng, thịt kề thịt,

cảm giác khiến tâm trí bay bổng lại vô cùng chân thật.

Trịnh Tuân ôm nàng xoay người lại, để nàng quỳ trên giường, chổng

mông về phía hắn.

Trịnh Tuân thích tư thế này, hắn có thể kiểm soát lực cũng có thể vào

thật sâu bên trong, giống như khi nàng ngồi trên người hắn, làm hắn thoả

mãn sinh ra nội tâm muốn chiếm hữu.

Nữ nhân này là của riêng hắn.

Trong thân thể của nàng còn ngậm chặt đồ vật của hắn. Trịnh Tuân được

chất lỏng bên trong nàng thấm ướt, côn th*t nóng rực theo thói quen tiến

thẳng vào cửa động.

Hắn vuốt ve từ mông lên lưng nàng, khiến nàng rùng mình một phát.

Cự vật sục sôi không thể nhịn được chìm đắm theo động tác của hắn, nó

hướng thẳng vào xương sườn mở cửa tử cung, đâm vào cái miệng nhỏ ở

trong. Một lát sau, hắn dừng lại, lùi ra sau một chút.

dương v*t vừa mới lui ra, không đợi cho Lục Nhi hít thở, thứ đồ kia lại

thô lỗ đâm mạnh vào.

Lưỡi đao sắc bén hung ác chọc nàng, hắn lặp lại lần nữa, từng lần từng

lần, mỗi lần đâm vào lực mạnh hơn lần trước, quy đầu cọ vào nơi sâu

nhất của nàng, hang động nhỏ bị ép ngậm lấy đồ vật to lớn khiến nó chịu

không nổi.

“Ưm…Trịnh Tuân…đừng động nữa!” Lục Nhi không nhìn thấy hắn, cả

người nàng nằm phủ trên hôn phục: “Ta chịu không nổi, Tuân ca, chàng

tha cho ta đi!”

Yêu tinh từ núi rừng, chỉ cần nàng nũng nịu xin tha đều bức cho Trịnh

đại nhân suýt nữa phải buông giáp đầu hàng, dẫn dụ thú tính ẩn sâu trong

người nam nhân đi ra.

Trịnh Tuân cúi đầu nhìn, thân thể bọn họ cọ sát nhau thân mật như vậy,

tựa như sinh ra là dành cho nhau.

“Lục Nhi, hiện giờ chúng ta đã thành thân, nàng nên gọi ta là gì?” Trịnh

Tuân thúc từ đằng sau.

Khe thị giữa chân nữ nhân sớm đã biến mất hình dạng ban đầu, cánh môi

bị căng ra, Lục Nhi quỳ bên giường, nghiêng đầu đưa lưng về phía hắn,

tựa như đang suy nghĩ.

“Tuân ca!” Lục Nhi thấp giọng gọi.

“Phu quân, Lục Nhi, gọi ta là phu quân!” Trịnh Tuân sửa cho nàng.

“Phu quân…ưm…chàng làm nhẹ một chút!” Giọng nói của nàng thật dễ

nghe.

Cuối cùng hắn cũng được danh chính ngôn thuận