Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 54



Trịnh Tuân nhấp trong thân thể Lục Nhi độ hơn mười cái nữa cuối cùng

không chịu đựng nổi kích thích của dục vọng, liền phóng thích ra. Hắn

nhanh chóng lùi lại, ôm Lục Nhi trở mình, cửa huyệ.t của Lục Nhi không

khép được, liên tục phun ra chất lỏng trắng sền sệt.

Nguyên Nhi chỉ ăn một bên, lại không chịu đổi vú, cũng may trong thời

gian nàng có Trịnh Tuân, nếu không, giống như lời Trương thẩm, ngực

Lục Nhi có khi là bên to bên nhỏ cũng nên.

Trịnh Tuân nằm úp trên người nàng, vùi đầu vào đầu v* nhòn nhọn của

nàng mà mút. Nơi nay so với những chỗ khác còn mềm hơn, lai nhạy

cảm. Nàng cho Nguyên Nhi bú là chuyện hiển nhiên, còn để Trịnh Tuân

bú thì khó tránh khỏi những suy nghĩ trăn trở.

Đặc biệt âm thanh của bú mút của hắn không nhỏ, miệng hắn luôn ngậm

lấy ngực nàng, tay thì không rời khỏi vú còn lại.

“Trịnh Tuân!” Giọng nữ nhân như con mèo nhỏ kêu lên, vừa mềm mại,

vừa quyến rũ.

Mặt của Trịnh Tuân dán ở bên vú phải của nàng, miệng thì ngậm lấy

đỉnh đầu, mơ hồ cười thấp giọng: “Vừa mới làm xong, hẳn nàng sẽ rất

trống trải, nàng vừa mới giúp ta, vậy ta cũng hầu hạ nàng được không?”

Hình như đêm nay hắn không định đi ngủ.

Tiểu huyệ.t nàng là một mảng lầy lội, là vì cây gậy kia quấy rầy nàng,

mà đa phần nước kia là của nàng phóng ra. Trịnh Tuân nghĩ nghĩ gì đó

rồi khoác áo xuống giường.

Rất nhanh hắn đã trở lại, bưng một chậu nước đến cạnh giường.

Bàn tay to lớn ôm lấy eo nàng, tay còn lại hắn dùng ngón trỏ đi vào cửa

âm hộ hồng hào, chốc lát đã đi vào toàn bộ ngón tay.

Ngón tay cắm vào huyệ.t đạo chặt chẽ ngọ nguậy tìm kiếm, hắn cực nhẹ

nhàng cử động bên trong. Ngón tay Trịnh Tuân từ từ thông thạo, hắn

cong ngón tay moi dâ.m dịch ra bên ngoài.

Hai chân của Lục Nhi mở rộng, thành hình chữ đại (大), cửa huyệ.t mềm

mại trắng trẻo như màn thầu hiện ra trước mặt Trịnh Tuân, những sợ

lông lưa thưa bết dính vào mép thịt hồng hồng xung quanh.

Cánh hoa ôm lấy cửa huyệ.t, vì tư thế của nàng mà hạt đậu đang khép

chặt cũng bị tách ra, giống như chờ đón người nào đó đi vào.

Trịnh Tuân phủ lên người Lục Nhi, hàm răng nhe ra cắn cắn trên đầu v*,

nơi này đã không còn giọt sữa nào, hai cha con hắn có mút nữa cũng

không ra cái gì.

Lục Nhi đẩy đầu hắn, Trịnh Tuân cũng buông nàng ra, hai viên đá dựng

thẳng tắp, dính đầy nước bọt.

Trịnh Tuân hôn dọc theo cái bụng bằng phẳng của nàng, đi qua cái rốn,

xuống thẳng phía dưới, xuống một đoạn nữa cuối cùng cũng đến nơi bí

ẩn thẹn thùng nhất của nàng.

Trịnh Tuân chôn đầu ở nơi đó, Lục Nhi hoảng loạn mà nhéo vai hắn:

“Trịnh Tuân!”

Hắn tiến sát vào hoa huy*t, hơi thở ấm áp thổi qua phần da thịt non bên

trong đùi nàng, khiến Lục Nhi không khỏi run rẩy.

“Ưm….nơi đó…..đừng liếm….” Nữ nhân này nghĩ một đằng lại nói một

nẻo, toàn thân nàng mềm nhũn giống như con dê con tùy ý con sói xâu

xé. Cẳng chân nõn nà mở rộng, lộ ra cái miệng nhỏ, nàng không thể chịu

nổi kích thích mãnh liệt ập đến bất thình lình như vậy, tiểu huyệ.t co rút

vô số lần.

Trịnh Tuân hít một hơi, như muốn đưa cả chóp mũi chôn vùi vào trong

đó, môi lưỡi hắn ướt đẫm lướt qua cánh hoa, trong người nàng có một

mùi thơm, khiến cho người khác muốn ngừng mà không được.

Hắn há miệng ngậm lấy cánh hoa cùng hạt đậu nhỏ, liên tục mút vào,

thậm chí đầu lười của hắn còn tham lam xâm nhập vào. Huyệ.t thịt của

Lục Nhi chảy ra chất lỏng kia đều bị hắn hút hết.

“Ưm…Ngứa…” Lục Nhi không thể chịu đựng nổi sự trêu chọc này của

hắn, cả người như có hàng ngàn con kiến bò, nàng mất kiên nhẫn vặn

vẹo thân người, bên trong tiểu huyệ.t vừa ngứa ngáy vừa trống trải.

“Lục Nhi!” Trịnh Tuân ngẩng đầu, nhỏ giọng vỗ về nàng.

Hắn dịch người ra, dươn.g vật to lớn sớm đã ngẩng cao đầu, con rồng

dục vọ.ng khiến người ta sợ hãi nhắm ngay hoa huyệ.t của nàng mà cắm

vào.

Trịnh Tuân mở hai chân nàng ra, vòng qua hông mình, vật cứ.ng dưới

thân vì tư thế này mà vào sâu thêm vài phần. Hắn cúi đầu ngậm lấy đầu

vú nàng, động tác dưới thân vẫn chưa dừng lại, đầu lưỡi không ngừng

cuốn lấy viên đậu mà mút, chốc chốc lại cắn nhẹ lên nó.

“Lục Nhi, đợi đến khi nó nửa tuổi nàng cai sữa cho nó đi!”

Lục Nhi đã hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, nào còn minh mẫn để

nghe hắn nói gì, tiếng rên rỉ không thể kìm lại mà vang ra. Nếu hắn để

nàng nghe được những lời này, e là nàng sẽ trở mặt với hắn ngay lập

tức..

Khả Khả: Ối giồi ôi, hảo phụ thân!