Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 71



Nếu thật thì hắn sẽ là một hộ nông gia ở nông thôn hoặc chỉ là người

buôn bán nhỏ lẻ, đừng nói là bản thân Trịnh Tuân không muốn mà sợ là

tổ tiên Trịnh gia từ trong quan tài bò ra tức chết một lần nữa.

“Nhưng ta không muốn về!” Lục Nhi nói.

Nàng hận nơi kia thấu xương.

Trịnh Tuân vuốt tóc nàng, một lúc sau cúi người cắn lấy môi nàng:

“Chúng ta không quay về nữa, tình cảm là thứ từ trước đến nay con

người không kiểm soát được, nàng nói ta miễn cưỡng cũng được, nói ta

vọng tưởng cũng được, Lục Nhi, ta có thể chờ được!”

Dù thế nào thì hiện thực so với trong mộng kia cũng quá tốt rồi.

Bàng Lục Nhi không trả lời hắn, chỉ nói.

“Ngủ đi!” Nàng mệt rồi.



Giấc ngủ này của Lục Nhi rất lâu, trời vào đông, ánh dương ấm áp rọi

qua song cửa dừng trên giường đất. Lục Nhi tỉnh dậy quay đầu nhìn, trên

giường chỉ có một mình nàng, Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đều không có

ở đây.

Trong lòng Lục Nhi bất giác trở nên lo lắng, không còn cảm thấy lạnh

nữa, không nghĩ ngợi gì cứ vậy chân trần bước xuống giường.

Nàng chạy ra đến viện mới dừng lại.

Trịnh Tuân còn mặc bộ y phục màu trắng hôm qua hắn đến, trên người

ôm lấy Nguyệt Nhi ngồi ở ghế đá trong viện, Nguyên Nhi đứng bên

cạnh, thấy Lục Nhi ra tới, vẻ mặt hai đứa nhỏ hưng phấn nhìn nàng.

“Mẹ, Cha nói lát nữa đưa chúng ta đến xem nô lệ Côn Luân, người đã

nhìn thấy họ chưa? Bọn họ không giống chúng ta, tóc xoăn, da đen, sức

lực lại vô cùng lớn!” Nguyên Nhi chạy đến bên nàng.

Lục Nhi lắc đầu, nô lệ Côn Luân là gì, nàng chưa từng nghe qua.

Trịnh Tuân buông Nguyệt Nhi ra, tiến về phía Lục Nhi, hắn cúi đầu nhìn

bàn thân nàng để lộ ra bên ngoài, hắn lập tức bế ngang nàng lên: “Cứ vậy

mà chạy ra ngoài sao, nàng không sợ lạnh hả? Nô lệ Côn Luân từ hải

ngoại đưa về, bộ dạng có vài phần hiếm lạ!”

“Da đen, không phải rất nhiều sao?” Lục Nhi nói.

Những hộ nông gia ở nông thôn có mấy ai trắng trẻo.

“Bọn họ trời sinh đã như vậy rồi, so với nông dân còn đen hơn nhiều.”

Trịnh Tuân dường như đoán được tâm tư của nàng.

Lục Nhi không có hứng thú, song nàng nghĩ đến chuyện gì đó, liền nói:

“Khế ước bán thân của Hỉ Thước ở chỗ huynh sao, nàng cũng đã đến

tuổi gả chồng, huynh đưa nó cho ta!”

Trịnh Tuân kỳ thật không quá hài lòng, Lục Nhi đối xử với Hỉ Thước

quá tốt, bằng chứng là hai đứa nhỏ xem Hỉ Thước là di của bọn chúng.

Ở Trịnh Tuân, giới hạn này phải phân rõ ràng, nhưng Lục Nhi lại không

quen như vậy, Trịnh Tuân cũng không đành lòng trái ý nàng: “Nàng ta

tuổi không còn nhỏ nữa, để ta mai mối gả nàng ta ra ngoài, khế ước bán

thân cũng cho nàng ta!”

“Để ta đi hỏi một chút, nàng ta có bằng lòng không?” Lục Nhi nói.

Trịnh Tuân khép mí lại, niệm tình Hỉ Thước bên cạnh Lục Nhi hai ba

năm nay, hắn nhìn Lục Nhi nói: “Vậy nghe theo nàng, Lục Nhi, khi đó ta

giữ nàng ta lại bên cạnh nàng thật sự không có ý gì, bảo nàng ta coi ngó

nàng cũng chỉ là…”

Lục Nhi mặc lại quần áo xong xuôi: “Tuân ca, ta biết huynh không phải

người xấu, nhưng nơi này huynh tới lui hoài cũng không thích hợp!”

Hiện giờ không cần ở trên giường dụ dỗ nàng, nàng chủ động gọi hắn,

nhưng điều này lại không khiến hắn vui vẻ mấy.

Ý của Lục Nhi là bảo hắn sau này đứng đến nữa.

“Ta đã hứa với Nguyên Nhi dạy nó đọc sách, Lục Nhi, hiện giờ hai đứa

nhỏ này là huyết mạch của ta, cũng đã nhận người, không thể để cho nó

thất vọng được!” Trịnh Tuân nói.

Lục Nhi suy nghĩ một lúc, không phải đối nữa: “Đầu xuân ta sẽ đứa

Nguyên Nhi đến trường tư thục!”

Trịnh Tuân mới đến, tiền huyện lệnh đã hưu, mọi chuyện lớn nhỏ trong

huyện đều do huyện thừa quản lý thay, giờ tồn đọng lại rất nhiều, Trịnh

Tuân thật sự rất bận.

Nơi này cách nha huyện không xa, mỗi ngày trước giờ cấm đi lại ban

đêm trong huyện, hắn đã tới hẻm chùa.

Vào đông, trời tối sớm, người khác tuy không thấy rõ diện mạo của hắn,

nhưng hắn đi đến thường xuyên như vậy, trong ngõ sớm đã đồn lên nhà

Bàng quả phụ thường có nam nhân lui tới.

Khả nghỉ tết đây, chúc chị em đón xuân vui vẻ. Mồng 10 Khả sẽ up

truyện lại, sẽ bão chương, yêu cả nhà.