Hưu Thư Khó Cầu

Chương 114



Dưới góc tường, tôi nhìn trời lần thứ N thở dài.  

Trở về tìm tiểu ngu ngốc là mục đích chính của tôi, thật sự không còn mặt mũi nào để mà quanh minh chính đại đi vào bằng cửa lớn của Mục vương phủ.

Thứ nhất, tôi không còn là thân phận công chúa, rất băn khoăn về thái độ của bọn hạ nhân đối với tôi; thứ hai, lỡ không may gặp phải con chim già trụi lông kia và Trần Hiền Nhu, thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại nghênh ngang mà nói cho họ, tôi trở về tìm tiểu ngu ngốc để làm hòa sao?

Vì thế, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đứng ở chỗ góc tường đã từng leo rất nhiều lần, lâu ngày không tới.

Còn đang do dự leo vào trong rồi thì nên giải thích thế nào với tiểu ngu ngốc, tôi chợt nghe ở hướng Tây có tiếng động, sợ là người của Mục vương phủ đi qua, đoạn nhanh chóng kiếm chỗ ẩn nấp.

Xa xa, có hai bóng dáng một lớn một nhỏ đi tới, tựa hồ còn truyền tới âm thanh chửi mát.

Giọng nói này rất quen thuộc, hình như là giọng nói của thằng nhóc sai vặt Lý Nhị Oa trong phủ.

Chốc lát, Lý Nhị Oa càng đi đến gần, tôi sợ bị phát hiện, bèn nhanh chóng lấy cái gầu hốt rác che kín lại.

Từ chỗ hở nhìn ra, tôi thấy Lý Nhi Oa đang túm một đứa nhỏ đi tới.

“Bà nội nó, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, Mục vương phủ không có ai tên Tố Tâm, thằng nhóc lừa bịp như ngươi sao cứ muốn xông vào trong hoài thế hả?”

Nói xong, liền túm đứa nhỏ trong tay ném một cái, đứa nhỏ bị quăng ngã vào đống rác, vừa hay đè trên người tôi.

o(>﹏<)o lưng của lão nương chút xíu nữa đã đứt làm đôi, thằng nhóc quỷ này, sao lại nặng thế? Thế mà Lý Nhị Oa lại còn chưa đi, tôi chỉ đành cắn răng chịu đựng không dám nhúc nhích.

Thằng nhóc từ đầu tới cuối vẫn không nói câu nào, đến lầm bầm cũng không có, Lý Nhị Oa mắng thêm vài câu xong, rồi mới đi.

Thấy Lý Nhị Oa đi xa, tôi vội vàng nhích người đứng dậy.

Thằng nhóc kia cảm thấy dưới người có gì đó động đậy, lập tức hét to: “Ai?!”

“Ta, ta!” Thằng nhóc này, hồi nãy bị Lý Nhị Oa mắng như tát máu chó vào mặt, nó đến cả rắm cũng không thèm phóng, bây giờ bất quá chỉ có người trốn dưới cái gầu xúc rác, có cần phải hét lớn thế không?

Thằng nhóc rách rưới đứng dậy, tôi lúc này mới được bò ra khỏi cái gầu xúc rác, còn chưa kịp thở, thằng nhóc lại không biết bị cái gì kích thích, đôi mặt đột nhiên lóe sáng, thừa dịp tôi không chú ý, nhoáng một cái nhảy vào trong lòng tôi khóc lớn: “Nương…”

Vừa gọi, cái bàn tay nhỏ bé cũng đồng thời bám víu vào lưng của tôi, ra sức mà ôm.

Ôi chúa ơi, cái lưng này về sau đừng có hòng mà nghĩ tới chuyện đứng thẳng lên được.

“A a a!” Rốt cuộc tôi cũng đau chịu không nổi mà hét ầm lên.

Nhưng thằng nhóc cũng chả mảy may, lau nước mắt nước mũi lên người tôi xong mới ngẩng đầu lên nức nở nói: “Nương, ta với phụ hãn tìm người khổ lắm, oa…”

Tôi bị nước mắt của thằng nhóc này hoàn toàn chinh phục, hết biết nói gì luôn rồi.

Cứ như vậy, tôi chống hai tay ngồi dưới đất, thằng nhóc ôm lấy lưng của tôi khóc đến hoa rơi nước chảy.

Một lát sau, thằng nhóc rốt cuộc cũng khóc đủ, lau nước mắt xong, kéo tôi dậy.

Tức khắc, ấn tượng của tôi dành cho thằng nhóc này cũng tốt lên. Tôi cảm thấy, thằng nhóc này mặc dù ngốc thì có ngốc, nhưng còn biết kinh già yêu trẻ cũng là tốt.

Ai ngờ được, tôi bất ngờ lại bị nó lôi ngồi dậy rồi kéo chạy ra ngoài.

“Này, này…”

Còn chưa kịp nói hết câu, thằng nhóc đã kéo tôi chạy ngang chạy dọc trên đường.

“Nương, nếu không đi, phụ hãn sẽ chết!”

…………