Câu hỏi 13: Có biết con trai mình đang giả ngu không?
Túc Phượng: Biết.
Phóng viên số 13: Là biết ngay từ đầu à?
Túc Phượng: Lúc đầu chỉ là hoài nghi thôi, sau đó cứ từ từ nhận biết.
Phóng viên số 13: Làm sao nhận biết được?
Túc Phượng: Liêm Chi chính là mồi nhử, thêm một cái cần, con trai nhà mình tự động mắc câu.
Khán giả một mảnh òa lên.
Câu hỏi 14: Liêm Chi là do ngài bày kế đoạt về sao? Mục đích là gì?
Túc Phượng: Là do ta cùng Thất điện hạ trù tính đoạt về. Bởi vì trong lòng Thất điện hạ đã có người mình thích, nhưng lại không muốn cãi lại mệnh lệnh phụ hoàng, đành phải tới tìm ta, trùng hợp là ta cũng đang nghĩ đến chuyện cưới dâu về để thăm dòa con trai, nhìn xem có thể giấu đầu lòi đuôi hay không.
Phóng viên số 14: vậy con trai ngài có giấu đầu lòi đuôi hay không?
Túc Phượng: Vừa thấy con dâu đã như khỉ gấp đến độ ngay cả quần cũng không kịp cởi, còn che được đuôi sao?
Phóng viên số 14: Một câu hai nghĩa nha, ha ha!
An Lăng Nhiên: Nương…người!
Câu hỏi 15: Có hài lòng với cô con dâu Liêm Chi này chứ?
Túc Phượng: Hài lòng.
Phóng viên số 15: Ngài có chắc chắn mình không đang nói dối chứ?
Túc Phượng: Đúng thật là rất hài lòng.
Khán giả: Sao lại thế nhỉ?
Túc Phượng (mỉm cười): cũng giống như con trai ta, suốt ngày sống trong một nơi ngươi lừa ta gạt, âm mưu quỷ kế, phòng bị khắp chốn khó tránh khỏi có chút áp lực về tinh thần. Sau khi Liêm Chi đến đây, biến cả vương phủ thành gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng thấy cô ta đánh nhau với Vượng Trạch, lẽn vào cãi nhau với bọn nha hoàn, cảm thấy rất vui vẻ.
Phóng viên số 15: hình như thỉnh thoảng ngài cũng ức hiếp khi dễ cô ấy mà?
Túc Phượng: Không phải ta đã nói rồi đó sao? Ta và con trai ta giống nhau, cảm thấy dáng vẻ tức giận như nổi bão của nàng rất đáng yêu, rất thỏa mãn.
Dưới đài
Liêm Chi (nói với An Lăng Nhiên): An Lăng Nhiên, ta trịnh trọng thông báo cho huynh, ta với huynh…xong rồi.
An Lăng Nhiên: Đừng thế mà, vợ à! Quan điểm của mẹ ta không có nghĩa là ta!