Vương uyển Dung đứng dậy, chăm chú nhìn ngoài cửa sổ nói tiếp: “Từ đó về sau, ta liền cùng hắn tự mình ước hẹn. Hắn mỗi lần gặp ta, đều nói đang nghĩ cách thuyết phục mẹ chồng tiếp nhận ta, bây giờ nghĩ lại…….Lúc ấy thật sự là rất ngốc mà!”
Vợ chồng thật đã biến thành dã uyên ương, Vương Uyển Dung cho dù có nhiều lần không phải, ba năm bị hưu này chịu phỉ nhổ, xem thường, cùng với áp lực không thể tưởng tượng được cũng không dễ dàng, bản công chúa sau một hồi thổn thức xong mới nói:
“Nếu biểu dượng đã cho thấy tấm lòng muốn đón ngươi trở về, giờ lại nhờ ta đưa thư cho ngươi, biểu di cũng không cần quá mức lo lắng. Chuyện đứa nhỏ này hắn biết không?”
Nhắc tới đứa nhỏ, sợi thần kinh yếu ớt nhất của Vương Uyển Dung dường như bị tác động, nước mắt rơi như mưa mà lắc đầu nói: “Liêm chi ngươi không cần khuyên ta, ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải cùng hắn cắt đứt sạch sẽ, đứa nhỏ này cũng là ngàn vạn lần không thể được.”
Tôi ngạc nhiên, nói thế này là sao?
Vương Uyển Dung nói: “Liêm chi, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, nếu một người thật tình muốn đón ngươi hồi phủ, có để ngươi phải chờ hơn ba năm không? Vương Uyển Dung ta nếu vô dụng, cũng đường đường là một thiên kim vương phủ, nếu chuyện mang thai truyền ra ngoài, ta còn mặt mũi đâu mà sống?”
Tôi do dự, lời Vương Uyển Dung nói cũng không phải không có đạo lý.
Nam nhân không có tự trọng, tôi cũng thấy nhiều rồi.
Còn nhớ năm đó khi đọc sách, có một vài chị gái xinh đẹp mang thai đứa nhỏ, sợ tới mức chân tay luống cuống, sau khi nói cho bạn trai của cô ta, bạn trai cô ta trấn tĩnh đến làm cho người khác phải ngạc nhiên, hắn chỉ nói: “Tôi còn nhỏ, phụ trách không nổi, cô có chuyện gì thì đi tìm mẹ tôi mà bàn.”
XX ngươi cái đồ XX, lúc ngươi giống như chó Nhật châu đầu vào trên người các chị em bọn tôi mà chảy nước miếng ròng ròng sao không nghĩ tới mình còn nhỏ tuổi, không phụ trách nổi?
Cho nên nói, giống như Lí Đình Chính là tùy tiện tìm lấy cái cớ để qua loa tắc trách, kéo rồi lại kéo, nam nhân đê tiện không muốn chịu trách nhiệm có khối người, nhưng mà…..Tôi nghĩ tới bộ dáng tao nhã của Lí Đình Chính, làm sao cũng không gắn với cầm thú nổi.
Ách ~ vậy có khi nào là mặt người dạ thú không?
Tôi nói: “Biểu di, cho dù có phải hay không trước tiên cũng đừng nóng lòng, nếu hiểu lầm biểu dượng thì thật không đáng giá. Theo ý ta, hay là gặp mặt biểu dượng một lần, thương thương lượng lượng chuyện đứa nhỏ, đây cũng vừa lúc là một cơ hội tốt để tái kết hôn!
Thà hủy một tòa miếu, còn hơn hủy một hôn nhân.
Tôi nhìn bộ dạng này của Vương Uyển Dung, cũng đại khái có thể đoán được nàng yêu rất thắm thiết, cổ nhân đối với đời sau đều rất quý, tôi cảm thấy nếu thật sự lấy đứa nhỏ áp chế, khiến cho bà mẹ chồng ác độc kia tiếp nhận Vương Uyển Dung một lần nữa cũng có thể được xem là một diệu kế.
Ai ngờ, Vương Uyển Dung vừa nghe tôi nói xong, lại chuyển từ khóc sang cười to, càng lộ ra trạng thái điên khùng.
“Liêm Chi ơi Liêm Chi, ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới sao? Vừa mới đây, ta phái tâm phúc quay về phủ tìm hiểu tin tức, muốn cùng với mẹ chồng ngồi xuống bàn bạc chuyện đứa nhỏ. Ai ngờ, tâm phúc lại nói cho ta biết, thì ra từ hai năm trước, mẹ chồng đã đi am ni cô tịnh dưỡng, cái gì mà bức bách Lí Đình Chính viết hưu thư toàn bộ đều là nói cái rắm! Mẹ chồng thậm chí trước khi tới am ni cô còn lôi kéo Lí Đình Chính khuyên một đêm, bảo hắn đón ta trở về, ba năm này, hắn đều gạt ta!”
Tôi kinh hãi, làm sao cũng không nghĩ tới sự tình lại phát triển nên như vậy, chẳng lẽ Lí Đình Chính này thật sự là mặt người dạ thú sao? Chuyện này cũng thật không hay lắm, mưa dầm thấm đất, tiểu ngu ngốc mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với loại người này, về sau có học theo thói quen xấu này không?
Tôi suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình: “Liệu trong này có hiểu lầm gì đó hay không?”
Vương Uyển Dung lau nước mắt trên mặt, dần dần bình phục tâm tình nói: “Ta đã đi đến am ni cô, ngươi cho rằng còn có hiểu lầm gì?”
Lần này bản công chúa thật sự là không lời nào để nói, thì ra, người thực sự cũng có lúc nhìn nhầm, nghĩ đến Lí Đình Chính áo mũ chỉnh tề kia, hóa ra là một tên cầm thú.
“Vậy ngươi về sau có tính toán gì không?”
Vương Uyển Dung xoa xoa cái bụng có hơi hơi nhô lên, cười đến có chút bất đắc dĩ.
“Còn có thể tính thế nào? Lần này ta nghe nói Lý Đình Chính đến phủ trước khi sinh, liền cố ý khóc nháo khiến hắn đến để hỏi rõ ràng, nhưng chờ đến chờ đi, chẳng qua lại là một câu hứa hẹn. Hứa hẹn như thế này, ba năm nay ta đã nghe nhiều lắm rồi, rốt cuộc không có cách nào lừa bản thân mình nữa…….Liêm Chi, ta đối với hắn đã hoàn toàn hết hy vọng rồi.”
Tôi nhíu mày, toàn bộ lời khuyên giải đều nghẹn hết trong cổ họng, không phun ra được nữa chữ.
Thật là tội cho một trái tim đã chết.
Vương Uyển Dung không để ý hình tượng mà khóc nháo như thế, bất quá là vì muốn khiến cho Lí Đình Chính chú ý mà đến đây đối mặt, nàng muốn đối mặt đã nói lên rằng nàng vẫn còn một tia hy vọng đối với sự đền đáp của Lí Đình Chính, hiện tại Lí Đình Chính trốn tránh không gặp, thật sự là, dồn hai mẹ con này vào đường cùng.
Cuối cùng, Vương Uyển Dung chỉ khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: “Liêm Chi, chuyện Tạng hồng hoa (*), nhờ ngươi.”
[*Tạng hồng hoa hay còn gọi là nghệ tây, tây hoa hồng, phiên hoa hồng: một vị thuốc đông y, làm từ hoa của loài cây Tạng hồng hoa có nguồn gốc từ Tây Tạng, chắc là thuốc nạo thai, tìm gg thấy thuốc này chống chỉ định với phụ nữ có thai và người trong thời kỳ kinh nguyệt.
Thêm một điều thú vị nữa về loại hoa này là: Nhụy của hoa này có thể dùng làm gia vị được gọi là Saffron, đây là loại gia vị đắt nhất thế giới, một hoa có ba nhụy, để có 1 kg saffron người ta cần đến 200.000 bông hoa và giá cho một kg nằm vào khoảng 2000 – 4000 euro. (60 đến 120 triệu một ký, OMG)