Nước mưa dọc theo mái hiên rơi xuống tí ta tí tách, chẳng biết tại sao, tôi lại cảm thấy thật rất đúng lúc, thật rất ấm áp, âm thanh từng giọt nước nhỏ tí tách tưởng như chính là âm thanh của tự nhiên.
Vào lúc này, tôi mới hiểu được đạo lý “cảnh từ tâm sinh”.
Trời vào thu, đêm cứ gặp mưa, tôi lại có người trong lòng, chậc có chút lạnh thật.
Cũng mau, buổi tối như vầy, có người để gối đầu.
Tôi gối đầu vào trong ngực tiểu ngu ngốc tựa như chim nhỏ nép vào người, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, nhưng lại cảm thấy hắn cũng như tôi, đang cười mỉm. Thân thể của tiểu ngu ngốc rất ấm, chắc có lẽ là vì thường đi dạo trong vườn hoa mẫu đơn, nên tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, vừa hay cũng là mùi hương mà tôi rất thích. (Chị à, chị sến quá rồi đấy!)
Cứ ở trong lòng ngực như vậy, giấc ngủ tự nhiên đến rất nhanh.
Trong mộng, tôi với tiểu ngu ngốc đang cùng nhau đuổi bướm tưới hoa trong vườn mẫu đơn, đang ngắm rất vui vẻ, môi lại đột nhiên bị hắn giữ lại, từng chút từng chút một, kéo tôi vào trong lòng. Ấm ám, mềm mềm, môi tiểu ngu ngốc chưa từng dịu dàng đến vậy.
Thở dài, mở mắt.
Quả nhiên, nam nhân chính là động vật chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, quả nhiên không phải là tôi mộng xuân, môi, đúng là đã bị hắn chiếm đoạt thật.
Nghỉ ngơi mấy canh giờ, đôi mắt thỏ hồng của tiểu ngu ngốc đã trở nên mê người, môi dán môi, răng chạm răng, dây dưa lưu luyến, mắt thấy sắp bị hòa tan trong nhu tình của hắn, tôi nhanh chóng đẩy hắn ra, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu nói: “Ta còn chưa khỏi hẳn đâu!”
Tiểu ngu ngốc như bị phá hư chuyện tốt, có hơi buồn bực, cũng mở to mắt trừng tôi, miệng thì phồng lên thở phì phì, yêu kiều tuyệt không thua gì con gái, quả là… đáng yêu vô cùng.
Tôi chọc chọc vào ngực hắn cười nói: “Bộ chàng lại định làm cho ta hít thở không thông lần nữa sao? Ta…” (Tớ bắt đầu sửa xưng hô nhá!)
Còn chưa nói xong, tay đã bị người trong lòng giữ lấy, môi lại bất ngờ bị phủ lên lần thứ hai, sau một hồi quyến luyến, tiểu ngu ngốc mới cười ngọt ngào trêu trọc: “Chính vì lần trước nàng hít thở không thông không, nên mới từ từ dạy nàng.”
Nói xong, hơi thở nam tính quen thuộc lại dốc tới, tôi cũng không ngăn cản được, nên đành nhắm mắt để cho lưỡi của đối phương thoải mái càn quét, dây dưa khuấy đảo, trong lúc nhất thời, bản công chúa lại có chút thoi thóp mà run chân.
Có lẽ tiểu ngu ngốc nói đúng, hôn môi, cũng cần phải luyện tập thường xuyên.
Hôn xong, tôi gối vào lồng ngực của tiểu ngu ngốc có chút thở dốc, cuối cùng mới mở to mắt nhìn hắn.
Tôi nhìn hắn, kỳ thật cũng không có tác dụng gì, chỉ là mèo trộm thịt xong, rồi mở mắt to ra chăm chú nhìn xem đây có phải thật sự là miếng mà mình đã vừa ý trước đó không. Dù sao, tôi tham nước miếng tiểu ngu ngốc cũng đã một thời gian, nhất là những ngày bị vắng vẻ ở tây viện, mặc dù ngày nào cũng tự lừa gạt bản thân là không thích tiểu ngu ngốc, nhưng trong mộng vẫn rối rắm nhiều lần.
Bây giờ rốt cuộc cũng được đền bù như ý nguyện, ở dưới thân tiểu ngu ngốc, đương nhiên vẫn muốn ngắm mỹ nam nhân ngàn xoay trăm chuyển này một chút, ai ngờ được, vừa thấy tôi như vậy, tiểu ngu ngốc lại cười xì một tiếng, không khí lãng mạn mới vừa rồi còn tràn ngập trong phòng bị nụ cười này, không thấy chút bóng dáng.
Tiểu ngu ngốc nói: “Nàng làm ơn đừng có dụ dỗ như vậy được không?”
“Đừng có dùng cái ánh mắt ‘tiếp đi chứ? Tiếp đi chứ!’ chờ mong vậy mà nhìn ta, được không?”
“Nàng còn đang bị thương, có chuần mực thôi, được không?”
Ba câu “được không” liên tiếp làm cho bản công chúa rất bực bội, tôi cả giận nói: “Ta không có! Ta cái gì cũng chưa nghĩ!”
Tiểu ngu ngốc cười đến mức cong thắt lưng, dáng vẻ như khó có thể tin nói: “Thật vậy chăng? Sao ta lại cảm thấy như nàng đang nói người không bất thường người không thích chứ?”
Tôi giận dữ, dứt khoát không thèm để ý đến không khí cùng với lễ nghi hét lên: “Chàng đi chết đi!”
Còn chưa kịp mắng xong, “bẹp” một tiếng, môi lại bị tiểu ngu ngốc trụ, tôi đột nhiên có loại cảm giác giống như bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền.
Trong nháy mắt khi cả hai song song xoay ngươi vào trên giường, tôi nghĩ, con đường cầu hưu thư này tựa hồ càng đi càng xa, có phải tôi, đã đi sai phương hướng ngay từ đầu không?