Chỉ thấy mặt đất nơi chân đặt xuống, hàng ngang lát ba khối gạch xanh hình vuông. Trên một khối gạch bên trái này có khắc đường vân nối liền giống như đá cuội, lại giống nhau hình trứng. Cách hơn ba thước có một con chuột cực lớn đang mở cái miệng, nhe răng, hình như đang nuốt chửng quả trứng này.
Thư Hữu Kim cũng bị động tác của Thạch Mục thu hút. Ánh mắt nhìn xuống dưới mặt đất.
- Đây là hình vẽ chuột lớn ăn kê.
Thư Hữu Kim giải thích.
- Chuột lớn? Chính là con chuột béo kia sao?
Thải Nhi mở miệng hỏi.
- Ừ, chuột lớn lại tên Gia Lộc. Chính là vật cưỡi của đại nhân Xã Quân.
Thư Hữu Kim giải thích.
- Xã Quân?
Chân mày Thạch Mục nhíu lại. Hắn cảm giác mình hình như đã nghe qua ở nơi nào.
- Đại nhân Xã Quân là thuỷ tổ của Phi Thiên Thử Nhất Tộc chúng ta, cho tới nay đều được chúng ta tôn sùng là thần linh.
Thư Hữu Kim tiếp tục giải thích.
Trong mắt Thạch Mục nhất thời sáng lên, chỉ vào một khối gạch xanh phía trước hỏi:
- Có đúng cái kia hay không?
Chỉ thấy trên một khối gạch xanh ở ngay phía trước của hai người, chạm khắc một quái nhân mặc gấm trường điều, đeo cây cung. Trong tay hắn còn cầm một thứ giống như trường tiên.
- Đúng đúng đúng, chính là cái đó.
Thư Hữu Kim vừa nói, vừa về phía bên cạnh đồ án này, thi lễ một cái.
- Ta đã biết đi ra ngoài như thế nào.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra ý cười, có chút tự tin nói.
- Thật vậy sao? Làm sao có thể đi ra ngoài?
Thư Hữu Kim lập tức hỏi.
- Ta từng ở trong tộc Di Thiên Cự Viên xem qua một quyển sách cổ. Bên trong liền có ghi lại chuyện cũ của Xã Quân. Từ hắn sinh ra ở Tử Thần Sơn, đến khi hắn thu phục Thần Thú Gia Lộc, rồi đến hắn khi sáng lập Phi Thiên Thử Tộc. Mãi cho đến hắn ngã xuống, toàn bộ đều có thể nhìn thấy.
Thạch Mục nói.
- Thạch huynh ý nói là... Lẽ nào...
Sắc mặt Thư Hữu Kim đột nhiên biến đổi, vội vàng nhìn lại hình vẽ ở trên mặt đất.
Sau một lát, vẻ vui mừng trên sắc mặt Thư Hữu Kim càng ngày càng đậm. Trong miệng không khỏi thở dài nói:
- Nhờ có Thạch huynh thu thập tin tức tốt, lại quan sát cẩn thận, chúng ta mới có thể tìm được phương pháp đi qua nơi này.
- Hai người các ngươi đang chơi trò bí hiểm gì vậy? Tại sao ta nghe một câu cũng không hiểu.
Thải Nhi sốt ruột kêu lên.
- Chúng ta chỉ cần dọc theo những viên gạch màu xanh có khắc hình đại quân Xã Quân này, liền có thể đi ra khỏi thông đạo này.
Thư Hữu Kim giải thích nói.
- Được, chúng ta đi thôi.
Thạch Mục dứt lời, nhảy tới, lại đi tới viên gạch màu xanh có khắc hình vẽ của Xã Quân kia.
Thư Hữu Kim lại khom người thi lễ một cái, trong miệng không ngừng nói “Tổ tiên đừng trách” các loại. Sau đó, hắn mới đi tới.
Sau khi đi mấy bước, Thạch Mục quay đầu trở lại lại, liền phát hiện quả nhiên khoảng cách với lối vào trước đó đã kéo dài không ít.
Ước chừng thời gian uống cạn một chén trà, hai người Thạch Mục đã đi tới mảnh ánh sáng phía trước.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, đồng thời bước tới một bước, liền tiến vào bên trong màn ánh sáng.
Mới vừa tiến vào bên trong, màn ánh sáng phía sau lưng hai người liền đột nhiên biến mất. Thay vào đó lại hiện ra một cánh cửa đá rất nặng.
Thạch Mục đưa mắt nhìn ra bốn phía. Hắn liền phát hiện bọn họ thông qua màn ánh sáng kia, liền tiến vào một gian mật thất hình bát giác hoàn toàn phong bế.
Mà ở trong gian mật thất hình bát giác này, ngoại trừ phân bố tám cửa đá ở tám hướng ra, hoàn toàn trống rỗng không có cái gì cả.
- Ta nói này, người của tộc các ngươi thật là thiếu đạo đức. Không phải là giấu một bảo tàng sao? Tại sao lại hành hạ như thế sao? Cánh cửa thôi cũng phải qua một cái một. Thật vất vả mới đến được bên trong, lại tới tám cánh cửa. Thế này thì phải chọn thế nào?
Thải Nhi bất mãn nói.
Thư Hữu Kim cũng chỉ đành cười ngượng ngùng vài tiếng, không nói gì thêm.
- Thải Nhi, ngươi nhìn lại một chút xem, phía sau cánh cửa nào mới thật sự là chỗ bảo tàng?
Thạch Mục nói.
Sau khi Thải Nhi nghe xong. Trong đôi mắt chợt có ánh sáng phát ra. Nó nhìn lướt qua tám cánh cửa này.
Sau khi nhìn hết một lượt, Thải Nhi cũng lắc đầu, nói:
- Chỉ có thể nhìn thấy được mấy hình vẽ ẩn ở phía trên cửa đá. Tình hình phía sau cửa đá lại không thấy được.
- Không có gì đặc biệt. So với hình nhìn thấy trước đó cũng không khác biệt lắm.
Thải Nhi ngược lại có phần không nhịn được, liếc mắt nhìn hắn nói.
- Vậy có nhìn thấy hình vẽ của đại nhân Xã Quân hay không?
Thư Hữu Kim không để ý, tiếp tục hỏi.
- Có. Chính là cái cửa này.
Thải Nhi giơ cánh lên, chỉ vào một cánh cửa phía trước mặt.
Sau khi Thư Hữu Kim nghe xong, lập tức bước nhanh về phía trước. Bàn tay tìm kiếm một lần, đặt ở trên cửa đá này.
Trong bàn tay còn lại có một ánh sáng lập lòe. Trong lòng bàn tay bỗng nhiên ngưng tụ ra một giọt máu đỏ sẫm, ấn ở trên cửa đá.
Chỉ thấy giọt máu tươi này chậm rãi thấm vào bên trong cánh cửa đá. Cánh cửa đá lập tức hiện ra một hào quang màu hồng đầy yêu dị. Một người mặc trường điều, đeo cung đột nhiên từ đó hiện ra.
Đúng lúc này, chỉ nghe mấy tiếng “ầm ầm” vang lên. Bên trong mật thất trừ cửa đá ở phương hướng mấy người bọn họ ra tiến vào, bảy cánh cửa đá còn lại không ngờ đồng thời mở ra. Từ đó truyền ra những tiếng vũ khí va chạm kêu lên leng keng.
- Có chuyện gì vậy? Ngươi đụng phải cơ quan gì sao?
Thạch Mục lớn tiếng hỏi.
- Ta cũng không biết. Ta không...
Thư Hữu Kim còn chưa nói hết lời, ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng, nhìn về phía cánh cửa đá mình vừa mở ra.
- Nguy rồi. Đây không phải là đại nhân Xã Quân. Đây là đại nhân Dạ Ma Tử.