Huyền Giới Chi Môn

Chương 1039: Lại một chỉ Càn Anh (1)



- Thải Nhi, ngươi cực khổ một chút, sử dụng Linh Mục nhìn xem tình hình trong cung thế nào.

Thạch Mục thu hồi ánh mắt. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn nhìn về phía Thải Nhi, dùng truyền âm tâm thần nói.

- Bên ngoài cung điện này có quá nhiều cấm chế. Cho dù ta sử dụng toàn lực, cũng chưa chắc có thể nhìn thấu.

Thải Nhi nói.

- Làm hết sức là được rồi.

Thạch Mục nói.

- Vậy được rồi!

Thải Nhi nói, trong hai mắt đột nhiên sáng lên. Từng hào quang bảy màu thay phiên nhau hiện lên, nhanh chóng chuyển động.

Thạch Mục lại nhắm hai mắt, nối liền với phạm vi nhìn của Thải Nhi.

Chỉ thấy trong tầm mắt, từng tầng cấm chế một của Minh Diễm Điện chậm rãi trở nên trong suốt, cũng được lột bỏ đi, dần dần lộ ra cảnh tượng trong đó, dù có chút mơ hồ.

Cảnh tượng ở trong ánh sáng màu vàng chớp động lưu chuyển, dần dần trở nên rõ ràng.

Cùng lúc đó, trên mặt Thải Nhi cũng dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi. Trong mắt, hào quang bảy màu chuyển động càng thêm nhanh chóng.

Chỉ có điều vào thời khắc này, trong cung điện xuất hiện một màn ánh sáng màu vàng. Phía trên lóe lên linh quang. Vô số phù văn màu vàng nhảy lên. Ban đầu cảnh tượng vốn còn có chút rõ ràng, rốt cuộc lại trở nên mơ hồ không rõ.

Thải Nhi thấy vậy, cố gắng kích phát thần thông Linh Mục. Nhưng vẫn không có cách nào đột phá được màn ánh sáng này, dủ chỉ một chút.

Thạch Mục thấy dáng vẻ Thải Nhi mệt mỏi, nhíu mày. Hắn đang muốn lên tiếng, bảo Thải Nhi không cần miễn cưỡng.

Vào thời khắc này, từ bên trong cung điện chợt truyền ra một tiếng a khe khẽ.

- Người nào, lại dám nhìn lén!

Một tiếng hừ đầy tức giận truyền ra. Chợt có kim quang hiện lên. Một đạo kim diễm mỏng manh bắn ra.

Sắc mặt Thạch Mục biến đổi, đang muốn thi pháp bỏ chạy. Thần sắc hắn đột nhiên ngẩn ra.

Ngọn lửa màu vàng này không phải đánh về phía hắn, mà là chỗ hư không bên kia.

Cười khúc khích!

Giữa không trung hư không thoáng cái vỡ nát. một bóng người toàn thân bị khí đen bao quanh, hiện ra, bị kim diễm đánh trúng. Toàn thân lập tức dấy lên ngọn lửa màu vàng hừng hực.

Chỉ có điều bóng người màu đen này cũng cực kỳ lợi hại. Một tiếng quát khẽ vang lên. Khí đen trên người tăng mạnh. Trong nháy mắt kim diễm bị đập chết.

Bóng người giơ tay lên, nhẹ nhàng rạch một cái vào hư không trước người. Giống như chấn động không gian, trong hư không trước người lập tức bị xuất hiện một vết nứt.

Bóng người màu đen không chút do dự, thân hình lắc một cái, phi thân tiến vào trong đó, nhất thời biến mất không thấy bóng dáng.

Mà khe nứt kia thoáng nhìn cũng giống như kinh hồng, chớp mắt trôi qua.

Gần như đồng thời với khi vết nứt biến mất, cấm chế xung quanh Minh Diễm Điện chấn động một hồi. Bóng người chợt hoa lên một cái. Một nữ tử mặc trường bào bảy màu giống như phá không lao ra, hiện ra.

Không phải là ai khác, chính là Triệu Linh Lung.

- Ngược lại, chạy thật là nhanh. Không ngờ hoàn toàn không cảm ứng được khí tức của hắn.

Triệu Linh Lung nhắm mắt cảm ứng một chút, thì thào tự nói.

Từng bóng người bay vụt đến, rơi vào gần Minh Diễm Điện. Đó là mấy đội ngũ tuần tra.

- trưởng lão Lung Linh, xảy ra chuyện gì vậy?

Một đội trưởng Thánh Giai nhìn về phía Triệu Linh Lung thi lễ một cái, hỏi.

Trận giao đấu vừa rồi không phát ra một khí tức nào. Những hộ vệ tuần tra tuy rằng cảm giác được sóng chấn động, nhưng không nhìn thấy bóng người màu đen.

- Không có chuyện gì. Các ngươi lui ra đi.

ánh mắt Triệu Linh Lung lóe lên, phất tay nói.

Có người lẻn vào nội thành, loại chuyện này nếu để người khác biết biệt, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Thiên Phượng Nhất Tộc. Nhất là lúc này người các tộc tinh vực Thiên Hà đều đang ở Phượng Dực Thành. Chuyện này càng không thể truyền ra ngoài.

- Vâng!

Đám hộ vệ tuần tra ngẩn ra. Chỉ có điều bọn họ cũng không có hỏi nhiều. Bọn họ nói lời cáo từ, rất nhanh rời khỏi đó.

Triệu Linh Lung đứng ở giữa không trung, ánh mắt lóe lên. Nàng đang muốn phi thân trở xuống Minh Diễm Cung. Sắc mặt nàng chợt biến đổi. Nàng lại nhìn về phía cách đó không xa.

Tại góc tường ở một nơi nào đó, toả ra một ánh sáng trắng mờ nhạt, có phần dễ làm cho người khác chú ý.

Bóng người Triệu Linh Lung lóe lên, xuất hiện ở chỗ ánh sáng trắng. Thần sắc nàng chợt ngẩn ra.

Ánh sáng trắng này là một khối tinh thạch màu trắng. Phía dưới tinh thạch đè lên một khối giấy trắng.

Nàng phất tay đánh ra một chiêu. Tinh thạch và giấy trắng bay vào trong tay của nàng.

Tinh thạch thật ra không có chỗ nào đặc biệt. Chỉ là một khối Nguyệt Quang Thạch bình thường mà thôi. Chỉ có điều trên tờ giấy trắng này lại viết một hàng chữ nhỏ:

- Chung Tú đã bị người của Thiên Đình bắt đi. Nhanh tới cứu!

Triệu Linh Lung thấy thế, thần sắc thoáng động. Kim quang trên người chợt thịnh lên. Nàng xoay người, bay về phía một hướng.

Chỉ có điều nàng bay ra một đoạn ngắn, chợt ngừng lại. Thần sắc biến hóa không ngừng. Ánh mắt nàng nhìn về phía xung quanh. Thần thức khổng lồ cũng theo đó khuếch tán ra, che phủ lên toàn bộ nội thành, truy tìm từng tấc từng tấc một

Ở sâu trong lòng đất, cách Minh Diễm Điện mấy trăm trượng. Toàn thân Thạch Mục bị một tầng ánh sáng màu vàng mờ nhạt bao trùm, dung hợp hoàn toàn với khí tức bùn đất xung quanh, hoàn toàn không có chút kẽ hở.

Thần thức của Triệu Linh Lung nhiều lần đảo qua nơi này, đều không có phát giác điểm nào khác thường.

Thần sắc trên mặt hắn lộ vẻ kích động, hai tay nắm chặt thành quyền, hít một hơi thật sâu mấy lần mới bình tĩnh trở lại.

Trang giấy vừa nãy là do hắn lưu lại. Chẳng qua là mẹo nhỏ. Chỉ có điều lại mơ hồ lộ ra một ít mánh mối.

Từ manh mối trước mắt có thể này, lúc này Chung Tú chắc hẳn đang ở ngay bên tỏng Thiên Phượng Nhất Tộc. Đối với hắn mà nói, điều này tuyệt đối là một chuyện phấn chấn lòng người.

Hơn nữa nhìn thần sắc Triệu Linh Lung vừa rồi, ở trong tộc Chung Tú hình rất được coi trọng.

Dù sao, để có thể khiến cho một Thần cảnh có địa vị cực cao trong tộc khẩn trương như vậy, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.

Chỉ cần Chung Tú có thể an toàn ở chỗ này là được. Khối đá lớn trong lòng Thạch Mục thật sự được thả xuống ra. Thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng ra vài phần.

Qua một khắc đồng hồ, thần thức của Triệu Linh Lung mới hoàn toàn biến mất.

Nữ tử này lại đứng ngây người ở tại chỗ một lát, lúc này vẻ mặt hồ nghi rời đi.
— QUẢNG CÁO —