Huyền Giới Chi Môn

Chương 1487: Điên phong quyết đấu (1)



Đế biến đổi sắc mặt, hiển nhiên kinh ngạc trước thủ đoạn thi triển thuấn di của Thạch Mục.

Không kịp xoay người, Phiên Thiên côn trong tay Thạch Mục đột nhiên hóa thành một đạo kim sắc thiểm điện, ầm ầm rơi xuống với thế sét đánh.

Kim quang trên người đế lóe lên, cũng biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện bên ngoài mấy trăm trượng, bất ngờ cũng tương tự như thần thông thuấn di.

Ban đầu hắn đứng thẳng ở hư không, sau khi Phiên Thiên côn rơi xuống một trận chấn động mãnh liệt, vỡ vụn ra một cái Đại Hắc động thật lớn, đồng thời chung quanh hư không hiện lên từng đạo hoa văn rạn nứt như mạng nhện vậy, lan tràn đến ngoài trăm trượng.

Đế lóe lên vẻ hoảng sợ trong mắt, thời khắc này lực lượng của Thạch Mục quả nhiên là đáng sợ vô cùng, mặc dù hắn đã tu thành phân nửa Chân tiên thân thể, cũng tuyệt đối không dám trực tiếp chịu đựng.

Tâm niệm hắn nhanh chóng xoay chuyển, nhưng động tác lại không ngừng mảy may, vô cùng nhanh chóng, lần nữa điểm ra nhất chỉ, quang mang đồ án mặt người trên hương lô sáng rực lên, lần nữa phun ra ba đạo quang trụ màu xanh, lớn hơn rất nhiều so với trước, đánh tới “hướng về phía” Thạch Mục.

Thạch Mục phất tay một đòn công kích, Phiên Thiên côn bay lơ lửng trên không quay một vòng, đánh nát ba đạo quang trụ màu xanh, ánh mắt lạnh như băng nhìn đế, thân hình thoắt cái liền biến mất.

Đế thấy vậy, cũng theo thân thể mơ hồ đó, lần nữa chạy ra thuấn di.

Thân hình hắn vừa mới biến mất, một đạo côn ảnh màu vàng từ trên trời đáp xuống, đánh vào nơi hắn vừa mới đứng, hư không lần nữa vỡ vụn.

Thạch Mục cười lạnh một tiếng, thân hình thoắt ẩn, lại không thấy bóng dáng.

Cứ như vậy, hai người truy đuổi lẫn nhau, thân hình đều nhanh như thiểm điện, nhìn từ đàng xa là một đạo hoàng sắc huyễn ảnh đuổi theo một cái kim sắc huyễn ảnh, biến ảo xê dịch nhanh như tia chớp trong phạm vi hơn trăm dặm giữa hư không, làm người xem hoa cả mắt.

Lật Thăng và Yên La nhìn thân ảnh của Thạch Mục và đế, trên mặt vừa mừng vừa sợ.

Ở nơi xa hơn, thời khắc đại quân Thiên Đình và liên minh Di Thiên bắt đầu giao thủ lần nữa.

Thực lực của liên minh Di Thiên kém cỏi hơn nhiều so với đại quân Thiên Đình, thời khắc này bày ra trận thế phòng thủ, tuy rằng ở hạ phong, trong lúc nhất thời ngược lại sẽ không bị đánh bại.

- Thật không ngờ, thực lực Thạch Mục hiện tại lại đạt tới đến bộ điền địa, xem ra hắn bị đế cho rằng trận nhãn, nhân họa đắc phúc, tạo hóa kỳ ngộ.

Yên La nói.

- Xem ra trong minh minh, đều có thiên định.

Lật Thăng nhìn hư không, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái rồi nói.

- Chúng ta cũng không thể chỉ ngồi nhìn, đi trợ giúp hắn một tay đi.

Yên La nói, ngân quang khởi quanh thân, muốn phi độn ra.

Thương thế của nàng trải qua Thạch Mục trị liệu, đã khôi phục không ít chiến lực.

- Chờ một chút, hai người bọn họ thực lực hơn xa chúng ta, tùy tiện gia nhập vòng chiến, chỉ sợ chẳng những không giúp được Thạch Mục, còn có thể trở thành gánh nặng cho hắn.

Lật Thăng vội vàng ngăn cản Yên La.

Yên La chớp chớp đôi mi thanh tú, nhưng chứng kiến dư âm của hai người Thạch Mục giao thủ, cũng dừng bước lại.

- Thời khắc này đế chặn Thạch Mục, vừa lúc nhân cơ hội thử một chút, có thể phá hủy vạn Linh Huyền môn đại trận hay không, điều này mới là trọng yếu nhất đấy.

Lật Thăng chỉ hơi trầm ngâm, nói như thế.

- Sư huynh nói rất đúng.

Yên La nghe vậy, gật đầu nói.

Nhưng thời khắc này vạn Linh Huyền môn đại trận đã hoàn toàn vận chuyển, toàn bộ đại trận nơi nơi tràn ngập quang mang ngất trời, mặc dù cự ly cực xa, cũng có thể cảm giác được một cổ lực lượng vô cùng cường đại, bảo vệ toàn bộ trận pháp, không biết là đại trận vốn như thế này, hay là vì phòng ngừa đại trận bị phá hư, đế bày ra cấm chế.

Hai người liếc nhau, lần lượt bay vụt tới đại trận.

Thân hình Yên La thân hình thoắt cái đã xuất hiện tại một đại điện tòa trận pháp then chốt, đại điện thời khắc này bị một đoàn thanh quang chói mắt như nước bao quanh, xem ra không thể phá vỡ.

Hắn giương một tay lên, Thất Bảo Diệu Thụ quang mang trong tay bùng lên dữ dội, bắn ra một đạo hào quang bảy màu vô cùng lăng lệ ác liệt, dường như một đạo kiếm mang cự đại vậy, chém lên cung điện.

Ầm!

Thất thải kiếm mang vỡ vụn ra, nhưng thanh quang chung quanh cung điện chỉ hơi dao động, liền khôi phục nguyên dạng.

- Tại sao có thể như vậy?

Yên La sắc mặt cả kinh.

Tuy nàng sớm nhìn thấu đại trận tán phát hộ thể quang mang khắp nơi không phải chuyện đùa, nhưng không ngờ rằng lợi hại đến trình độ này, nàng công kích Thần cảnh hậu kỳ đại năng như vậy cũng có thể dễ dàng hóa giải.

Nàng khẽ cắn hàm răng, hai tay làm Lan Hoa Chỉ ấn, tụng niệm chú ngữ, không biết đang thi triển bí thuật gì.

Thất Bảo Diệu Thụ rời tay bay ra, phồng lớn lên mấy chục lần, biến thành một gốc cây cự thụ bảy màu, trên mỗi cành cây đều dấy lên một đoàn hỏa diễm, màu sắc các hỏa diễm trên bảy cành cây không giống nhau.

Theo miệng Yên La lẩm bẩm, bảy đóa hỏa diễm trên Thất Bảo Diệu Thụ chậm rãi dung hợp thành một, biến thành một đoàn hỏa diễm bảy màu mẫu rất lớn, pháp tắc dao động tản ra mãnh liệt.

- Đi!

Nàng bỗng nhiên điểm ra nhất chỉ.

Hỏa diễm bảy màu bắn ra, bao phủ bốn phương tám hướng, trong phút chốc bao phủ ở đại điện.

Ngọn lửa bảy màu phun ra nuốt vào, huyễn hóa thành hình dáng hỏa long, hỏa xà, đánh thẳng vào thanh quang hộ tráo chung quanh đại điện.

Hư không chung quanh đại điện cũng bị đốt vặn vẹo vỡ vụn, thanh quang kịch liệt ba động, nhanh chóng tiêu tán yếu bớt.

Nhưng mà ngay sau đó, hào quang màu xanh cuồn cuộn không ngừng từ các nơi tụ đến, hào quang màu xanh nhanh chóng trở nên sáng rực.

Yên La thấy vậy, đôi mi thanh tú nhíu thật chặt.