Huyền Giới Chi Môn

Chương 171: Kiểm kê thú hồn





Dịch: Yukihana116490, nila32





Vào lúc ánh sáng màu đỏ trong cự thạch trận hoàn toàn tiêu tán đi làm lộ ra đám người thì mới thấy trong bọn họ người của tộc nào sớm đứng riêng tộc đó. Trong đó bốn bộ Bình Man cùng bốn bộ Hung Man tách ra làm hai bên, ẩn ẩn giằng co. Thạch Mục cũng đi đến gần bốn bộ Bình Man rồi dừng lại, đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh.

"Thạch huynh."

Sau lưng truyền đến một thanh âm, Thạch Mục quay người lại, đúng là công chúa Hỏa Vũ. Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì thì có vẻ nàng ta cũng không bị làm sao. Thấy được Thạch Mục bình an vô sự, trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ vui mừng.

"Công chúa điện hạ, ngươi bình an vô sự là tốt rồi." Thạch Mục nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Công chúa Hỏa Vũ chịu trách nhiệm thay mặt Nhân tộc đàm phán kết minh với Man tộc. Trên vai nàng gánh lấy an nguy của Nhân tộc tam quốc, nếu nàng ta có mệnh hệ nào thì việc lớn sẽ bị ảnh hưởng không tốt. Bất quá với thân phận của nàng, thủ đoạn bảo vệ tính mạng tự nhiên còn rất nhiều. Chỉ cần không gặp phải tồn tại quá mức cường đại thì dù đánh không lại nhưng việc quay đầu bỏ chạy là tuyệt không có vấn đề.

"Đa tạ Thạch huynh quan tâm. Ồ! Thạch huynh, tu vi của ngươi..." Đôi mày thon dài của công chúa Hỏa Vũ chợt nhướng lên, đánh giá Thạch Mục trên dưới một phen, có chút kinh nghi nói.

"Sau khi cùng ngươi tách ra, ta ngẫu nhiên gặp được kỳ ngộ nên tu vi tăng tiến thêm một bước." Thạch Mục tự nhiên sẽ không nói cho công chúa Hỏa Vũ biết chuyện gì đã xảy ra, đành cười cái ha ha nói.

Công chúa Hỏa Vũ cũng nghe ra Thạch Mục không muốn nhắc nhiều đến việc này. Dù cực kỳ tò mò nhưng nàng cũng không hỏi nhiều. Vào lúc này, Thạch Mục chợt cảm thấy có người đang nhìn hắn, bèn quay đầu nhìn lại. Ở cách đó không xa, chỗ gần bên đám người Hung Man, đứng cạnh bên đại hán người cá mặc hắc giáp là Hương Châu. Y phục màu lam của nàng phần phật bay múa, trong mắt có một tia ân cần chính đang nhìn về phía hắn. Thạch Mục nhớ lại tình hình lúc đại chiến với Tam Thủ Hung Mãng, trong lòng có chút cảm kích, cũng gật đầu cười với nàng một cái.

Cách đó không xa, chỗ gần Tế đàn, sắc mặt của Tế tự tám bộ mỗi người khác nhau. Nhân số phe Bình Man đi ra có ba mươi mấy người, mà phe Hung Man ngoài ý muốn lại ít hơn rất nhiều, chỉ có hơn hai mươi người bình an đi ra. Tình huống ngoài ý muốn này làm bốn vị Tế Ti của Bình Man vui vẻ ra mặt, còn gương mặt Tế Ti bốn bộ Hung Man thì lạnh lẽo như sương. Sắc mặt Tế Ti mắt híp của Liệt Xà bộ tái nhợt. Lần này tiến vào Dũng Sĩ Cấm Địa, bộ lạc Liệt Xà lão cử ra mười hai người, nhưng hiện đi ra chỉ có ba người, là thế lực chịu tổn thất nghiêm trọng nhất trong bốn tộc Hung Man. Ánh mắt Tế Ti mắt híp quét qua đám người Bình Man, chợt thân thể lão chấn động. Chứng kiến Thạch Mục đang đứng nói cười rôm rả với công chúa Hoả Vũ thì đồng tử trong mắt lão co rụt lại, chỗ sâu trong mắt hiện lên một tia chấn kinh, nhưng rất nhanh đã bị lãnh mang thay thế.

Trong nội tâm Thạch Mục chợt phát lạnh, cảm giác như bị rắn độc nhìn trúng. Hắn quay đầu nhìn về phương hướng Tế đàn, vừa lúc đụng phải ánh mắt của lão Tế Tự mắt híp. Tế Tự mắt híp liếc nhìn Thạch Mục một cái thật sâu, xong mới dời đi ánh mắt. Thạch Mục nhíu mày, lập tức lại nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Trên Tế đàn màu đen, Đại Tế Ti Tất Lực Cách nheo cặp mắt có chút mờ đục liếc nhìn một vòng chung quanh. Sau đó lảo đảo đi trở lại trên Tế đàn, ngồi xuống một cái ghế đá xanh.

"Tốt rồi, nếu các Dũng sĩ của Man Thần đều đã trở về vậy liền bắt đầu kiểm kê thú hồn đi." Đại Tế Tự nheo nheo cặp mắt già nua, thản nhiên nói.

"Vâng!"

Đại Tế Ti mới dứt lời, Tế Ti Bát Bộ vội vàng thu hồi mọi vẻ mặt, nghiêm nghị đáp ứng. Dưới sự sắp xếp của chư vị Tế Ti, bốn tộc Bình Man cùng bốn tộc Hung Man lấy bộ lạc làm đơn vị, theo thứ tự đi tới trước Tế đàn, gỡ Thú Hồn Túi trên người xuống, trút thú hồn bên trong ra.

Bộ lạc đầu tiên bên phía Bình Man tiến lên là bộ lạc Na La. Bộ lạc này có mười người đi vào cấm địa, nay chỉ còn bảy. Trung niên áo lục - Tế Ti của bộ lạc Na La mắt thấy cảnh này, trong nội tâm âm thầm thở dài. Kẻ đầu tiên bước lên gỡ Thú Hồn Túi bên hông xuống là một thanh niên người Man dáng người cao to cường tráng. Chỉ thấy gã mở miệng túi ra, nhẹ nhàng thúc giục, từ bên trong bay ra chín quả cầu ánh sáng. Sáu cái nhỏ, ba cái lớn, màu sắc khác nhau.

"Sáu thú hồn Hậu Thiên sơ kỳ, ba cái Hậu Thiên trung kỳ." Tế Tự áo lục nhìn lướt qua, sắc mặt thản nhiên nói.

Một gã Tế Tự cấp thấp đã đứng chờ sẵn ở một bên, lôi ra giấy bút vội vàng ghi chép lại. Giờ phút này, bên phe Hung Man, bộ lạc đứng ra giao nộp thú hồn đầu tiên là bộ lạc Mãng Ngưu. Bọn họ nay cũng chỉ còn có bốn người. Hiện kẻ đang đổ Thú hồn ra là một gã đại hán vừa cao vừa trắng. Trước người gã lơ lửng mười cái quang cầu thú hồn, trong đó còn có một quang cầu màu trắng, có kích thước lớn hơn một vòng so với những cái còn lại.

"Chín cái Hậu Thiên sơ kỳ, bốn cái Hậu Thiên trung kỳ, một cái Hậu Thiên hậu kỳ." Tế ti của Mãng Ngưu bộ - một gã trung niên mắt như to chuông đồng tự đắc cười, cất giọng như thể thị uy, nói.

Tế Ti áo lục quay đầu nhìn sang, sắc mặt trầm xuống, lại lập tức cười lạnh một tiếng, phất phất tay ý bảo gã thanh niên người Man lui ra, để cho người kế tiếp tiến lên. Thanh niên cường tráng người Man thấy vậy liền thu chín cái thú hồn lại vào trong Thú Hồn Túi, lui qua đứng một bên. Tiếp theo lại là một Man nhân trẻ tuổi của bộ lạc Na La tiến lên, mở Thú Hồn Túi ra, từ đó bay ra bảy tám cái quang đoàn thú hồn, đều là thú hồn Hậu Thiên sơ kỳ cùng trung kỳ. Ánh mắt Tế Tự áo lục loé lên vẻ thất vọng khó nói rõ, khoát tay áo, ý bảo tiếp tục. Man nhân một người tiếp một người đi lên phía trước, lấy ra thú hồn mà mình săn giết được lần này trong cấm địa, lại để cho vị Tế Tự cấp thấp trước Tế đàn ghi chép lại.

Rất nhanh, người Na La bộ cùng Mãng Ngưu bộ cũng đã kiểm kê xong. Tuy người của Mãng Ngưu bộ mỗi lần lấy ra thú hồn đều vượt qua Na La bộ, thỉnh thoảng lại còn có thú hồn Hậu Thiên hậu kỳ nhưng do nhân số hai bên cũng hơn kém nhau không ít nên kết quả cuối cùng là hai bên có lượng thú hồn suýt soát nhau. Theo quy củ mà Đại Tế Ti đã định ra lúc trước mà tính thì Mãng Ngưu bộ cũng chỉ hơn Na La bộ có ba cái thú hồn. Tế ti áo bào xanh của bộ lạc Na La nhẹ nhàng thở ra. Trong khi đó tế ti trung niên của bộ lạc Mãng Ngưu tựa hồ có chút không cam lòng. Cặp mắt như hai quả chuông đồng trừng lên, hừ lạnh một tiếng rồi mang theo bốn gã tộc lui qua một bên.

Bộ lạc kế tiếp bên phía Bình man tiến lên trình diện là Kim Vũ bộ. Nhân số còn lại chừng mười người, có điều thú hồn thu được lại quá bình thường. Tổng cộng chỉ có năm thú hồn Hậu Thiên hậu kỳ, còn lại đều là một ít thú hồn sơ, trung kỳ. Mấy vị Tế Ti của Bình man thấy thế không khỏi nhíu mày. Vào thời khắc mày, Hung man truyền đến một hồi kinh hô. Vài vị Tế Ti quay đầu nhìn lại, sắc mặt đều biến đổi. Bên phía Hung Man tiến lên chính là Xích Vĩ bộ, nhân số chỉ còn năm người có điều trong số thú hồn thu được bất ngờ có một thú hồn Hậu Thiên Đại viên mãn. Tuy rằng lượng thú hồn trung, hậu kỳ có chút thiếu hụt so với Bình man thế nhưng đã có một đạo thú hồn Hậu Thiên Đại viên mãn, tổng số đã nhiều hơn một ít so với Bình man. Sắc mặt các vị Tế Ti Bình Man đều trở nên nặng nề. Sau khi nhìn nhau vài lần, bọn họ nhất thời đồng loạt rơi vào trầm mặc.

Đúng vào lúc này, một đại hán Man tộc mặc áo bào xanh đi nhanh tới, chính là dũng sĩ Hậu Thiên Đại viên mãn của bộ lạc Thanh Nha. Khuôn mặt hiện lên nụ cười tự tin, y gỡ túi đựng Thú Hồn bên hông xuống rồi nhẹ nhàng khẩy khẩy. Ngay sau đó, một quả cầu ánh màu đỏ lớn cỡ đầu người từ miệng túi chui ra, tán phát trận trận chấn động, theo sát phía sau còn có mười đạo thú hồn nhỏ hơn chút.

“Thú hồn Tiên Thiên!”

Mấy vị Tế Ti nhìn thấy quả cầu ánh sáng màu đỏ, vốn khẽ giật mình lập tức vui mừng như điên. Bên dưới tế đàn, công chúa Hỏa Vũ cùng Thạch Mục đứng ở cuối hàng. Hỏa Vũ vốn đang nhíu chặt lông mày, vón dĩ có chút lo lắng lúc này nhìn thấy thú hồn Tiên Thiên cũng trở nên vô cùng vui vẻ. Ánh mắt Thạch Mục có chút bất ngờ thế nhưng hắn rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh. Hung thú Tiên Thiên tuy rằng lợi hại nhưng dựa vào sức lực nhiều người, chỉ cần chiến thuật phối hợp ăn ý cũng không phải không thể đắc thủ. Thú hồn Tiên Thiên đỏ rực kia tản ra ánh sáng rực rỡ cùng năng lượng chấn động nhưng so ra vẫn không bằng Hung Mãng ba đầu, hẳn là một thú hồn Tiên Thiên sơ kỳ.

Bên phía Hung man nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Dũng sĩ bộ lạc Thanh Nha nhanh như vậy đã thu được một thú hồn Tiên Thiên, còn có hai thú hồn Hậu Thiên Đại viên mãn, năm cái Hậu Thiên hậu kỳ, bảy tám thú hồn sơ, trung kỳ. Chỉ một người này đã giúp Bình man lập tức vượt xa Hung Man. Trên tế đàn, Tế Ti Viêm Nha cười không ngậm miệng được, mở cờ trong bụng. Tế ti ba tộc còn lại dù không hưng phấn như lão nhưng cũng mặt mày tươi tỉnh, có chút cao hứng. Dũng sĩ Hậu Thiên tiến vào cấm địa từ xưa đến này vì cầu ổn thỏa, rất ít người có thể săn được thú hồn Tiên Thiên. Lần này tiến vào cấm địa chỉ có mười ngày, cơ hội tự nhiên ít càng thêm ít. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Bình Man lần này nắm chắc phần thắng trong tay.

Có điều không đợi mấy vị Tế Ti Bình Man cao hứng được lâu, một đại hán tóc đỏ của bộ lạc Cuồng Sư bên phía Hung Man đã cười lạnh sải bước tiến lên. Túi đựng thú hồn trong tay gã lóe lên hào quang, từ đó bay ra một quả cầu ánh sáng xanh biếc cũng lớn cỡ đầu người, không ngờ cũng là thú hồn Tiên Thiên sơ kỳ. Nụ cười trên mặt mấy vị Tế Ti Bình Man lập tức khựng lại. Sau một lát, những tộc nhân còn lại của bộ lạc Thanh Nha cùng Cuồng Sư lần lượt tiến lên, hoàn thành việc kiểm kê thú hồn. Hai bên đều lấy ra một thú hồn Tiên Thiên. Nhân số bộ lạc Thanh Nha nhiều hơn mấy người so với bộ lạc Cuồng Sư, hơn nữa thú hồn thu được đều có phẩm chất không tệ. Tính toán một phen, số lượng thú hồn bên phía Bình Man vẫn nhiều hơn đối phương ba trăm bảy mươi sáu cái thú hồn bình thường. Nghe thì rất nhiều, kỳ thật hai bên chỉ chênh lệch bốn thú hồn Hậu Thiên hậu kỳ cùng một thú hồn Hậu Thiên Đại viên mãn.

Hiện tại, mỗi bên chỉ còn lại một bộ lạc chưa giao nộp thú hồn. Bên phía Bình Man là bộ lạc Ô giác, còn Hung Man là bộ lạc Liệt Xà. Nhân số hai bên chênh lệch khá lớn. Bộ lạc Ô Giác có mười một người trở ra, trong khi bộ lạc Liệt Xà chỉ còn ba người. Nhân số cơ hồ chênh lệch ba bốn lần. Mọi người thuộc phe Bình Man lập tức tràn đầy tự tin. Chỉ cần bộ lạc Ô Giác thu hoạch ở mức bình thường bọn họ liền có thể chiến thắng trận tỷ thí này. Dũng sĩ Đồ Đằng của bộ lạc Ô Giác liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên có điều họ vẫn tới trước tế đàn dưới sự dẫn sắt của thanh niên mặt đen có tu vi Hậu Thiên Đại viên mãn. Thanh niên mặt đen liếc nhìn Tế Ti Ô Giác, do dự một chút rồi vẫn gỡ túi đựng thú hồn bên hông xuống, nhẹ nhàng run lên. Từng quả cầu ánh sáng nối đuôi nhay bay ra, trọn vẹn ba bốn mươi cái mới dừng lại. Đám người Viêm Nha lập tức đại hỉ. Tuy phần lớn những thú hồn này chỉ có phẩm chất sơ, trung kỳ, số lượng thú hồn Hậu kỳ chừng ba bốn cái có điều với một người mà nói, thành tích này đã rất tốt. Khi họ đang định lên tiếng khích lệ thanh niên mặt đen…

“Chư vị Tế Ti đại nhân, dũng sĩ bộ lạc Ô Giác chúng ta lần này gặp phải biến cố bên trong cấm địa. Tiến vào cấm địa không lâu đã bị vây khốn tại chỗ, không cách nào thoát thân. Những thú hồn này là toàn bộ thu hoạch của chúng ta.” Thanh niên mặt đen có chút xấu hổ nói ra.

— QUẢNG CÁO —