Huyền Giới Chi Môn

Chương 258: Không khí trầm lặng



Dịch giả: deeno12701

Một tháng sau.

Trên một đầm lầy mênh mông bát ngát, khắp nơi chỉ là nước đục ngầu, bên trong còn thấy rõ những hài cốt trắng hếu vừa là người vừa là thú, không khí thoảng một mùi hương tanh tưởi.

Ngoại trừ nước bẩn còn có từng đám từng đám màu xanh của rêu mọc lên lan tràn trên đất.

Nếu như người không để ý kỹ đi lại sẽ tưởng màu xanh này là cỏ trên đất bằng, cứ thế mà đi tiếp thì sẽ rơi vào đầm lầy, bị nuốt chửng trở thành đồng bọn với đám xương cốt dưới đấy.

Lúc này, trời tối như mực, trên bầu trời có một đám mây trắng đang phiêu dạt trôi về phía này. Bên trên đám mây có một bóng người đang đứng chính là Thạch Mục.

Đám mây dần tan ra, thân hình Thạch Mục cũng theo đó mà hạ xuống. Nháy mắt, Thạch Mục đáp xuống lên một đám cỏ mọc thưa thớt trên đầm lầy. Những nơi có cỏ mọc dài ra một chút thì đất đai thường cứng rắn hơn.

Thạch Mục đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá tình hình. Theo bản đồ thì nơi này chính là địa phận cổ quốc Tây Hạ. Nhưng chẳng biết tại sao khu vực này lại đem lại một cảm giác nặng nề đáng sợ, không chút thoải mái gì. Hắn đi vào đầm lầy này đã năm sáu ngày rồi nhưng khung cảnh nơi đây luôn một màu đen tăm tối. Không những thế, khi ở trên không trung hắn luôn cảm giác được có một luồng âm khí luôn lượn lờ xung quanh như âm hồn bất tán. Càng phiền toái hơn nữa là trong hoàn cảnh này Thải nhi có bay lên cao nữa thì vẫn không thể thấy rõ được cảnh vật nơi đây.

Đi tới đi lui vẫn chỉ thấy là đầm lầy, chỗ nào cũng tương tự như nhau cả.

“Thạch đầu, ta đi phía Tây thám thính chút nhé, phía đó hình như có cái thôn xóm nào đó.” Âm thanh của Thải nhi vang lên trong đầu hắn.

“ Uhm, cẩn thận một chút, ta luôn cảm giác nơi đây rất quái dị.” Thạch Mục truyền tín hiệu lại.

“Ngươi cứ yên tâm.” Thải nhi đáp.

Phía xa trên trời, có một bóng đen nhỏ đang bay lên cao, phút chốc đã biến mất vào trong tầng mây mờ mịt.

Một lúc sau, dưới sự chỉ dẫn của Thải nhi Thạch Mục đã tìm được một thôn trang nhỏ.

Toàn bộ thôn trang này chỉ có con đường hướng từ đông về tây, hai bên hầu hết là những căn nhà tranh.

Thạch Mục đứng ở bên ngoài thôn, hai hàng lông mày cau lại. Cái thôn này quá yên ắng, một chút âm thanh đều không có.

Hắn lại nhìn lên trời, giờ này khoảng vào giữa trưa thế mà trong thôn lại không có một gian nhà nào có khói bếp bốc lên. Trong long hắn lại càng thêm đề phòng, bước chân chậm rãi bước về phía thôn.

Cảnh tượng trong thôn càng làm cho hắn thêm ngạc nhiên, cả một cái thôn thế mà lại bị bào trùm lên một bầu không khí trầm lắng quỷ dị.

Từ cửa thôn tới đây chỉ khoảng trăm trượng có hai cái thi thể nam một thi thể nữ, hẳn là dân trong thôn.

Hắn quan sát vết thương một chút thì thấy những thi thể này mới chết không lâu lắm, chắc khoảng ba bốn ngày gì đó, miệng vết thương đều biến thành màu đen như thể có âm khí bao phủ lấy vết thương vậy.

Bỗng nhiên Thạch Mục lắc mình chuyển hướng đi ra ngoài thôn. Đúng lúc này phía bên nhà tranh bên cạnh có hai bóng vuốt sắc chụp đến. Đồng thơi một loạt tiếng sàn sạt vang lên khắp thôn.

Thạch Mục chỉ tay một cái, một vệt sáng vàng lóe lên bay từ trong người hắn bay ra rồi biến thành một thành kiếm màu vàng do hang chuỗi tiền xâu lại bắn tới. Thân kiếm bốc lên ngọn lữa màu vàng nghênh đón hai bóng xám kia.

“Xèo!” Một tiếng vang nhỏ. Ngọn lữa vàng đã đốt trụi hai bóng xám tan biến. Kim kiếm không giảm chút tốc độ nào, tiếp tục bắn tới phía căn nhà tranh giống như một tia chớp vàng đánh xuống.

Một luồng khí nóng hừng hực lan tới.

“Ầm” tiếng nổ mạnh vang lên.

Căn nhà tranh bị tia lửa bắn ra nhanh chóng sụp đổ, một con cương thi long trắng hiện ra. Cánh tay nó vung lên hóa thành mười bóng xám như móng vuốt sắc bén chụp về phía thanh kiếm.

Hai bóng xám vàng vừa chạm nhau thì trảo ảnh lập tức bị xé ra làm đôi. Một luồng khói xanh bốc lên.

Thạch Mục thấy vậy thì lộ vẻ hài lòng. Mấy ngày qua hắn tẩm dưỡng Kim Tiền Tiên Kiếm đã sinh ra linh tính sơ bộ, đây là lần đầu lấy ra giao tranh, Tốn chút công sức bồi dưỡng nó mà hiệu quả đem lại thật tốt.

Vào lúc này, ở căn phòng bên cạnh có hai con khô lâu cầm đao vọt ra, trực tiếp đánh thẳng vào Thạch Mục. Họ Thạch vung tay lên, hai quả cầu lửa bắn ra, đánh thẳng vào hai con khô lâu vừa xuất hiện.

Hai con khô lâu không hề dừng bước, cứ thế lao tới vung đao chém thẳng vào hỏa cầu. Ngay khi sắp chạm vào thì hỏa cầu lại lượn một vòng trên không trung thành một hình vòng cung sau đó đập thẳng vào phía sau lưng bọn nó.

Hai tiếng nổ vang lên “Oanh, oanh”.

Hai bộ xương khô bị đánh trúng liền vỡ tan thành từng mảnh. Lúc này, những bộ xương khô khác trong thôn đều đồng loạt bị thu hút tới, đếm sơ qua cũng có hai ba trăm con. Thạch Mục nhíu mày, môi khẽ máy động, từng đoàn sương mù màu trắng bao phủ người hắn.

Đúng lúc này, trong căn nhà tranh phía sau hắn có hai con khô lâu cầm thương lao ra, một trái một phải áp sát lại phía hắn. Kim Tiền kiếm lập tức được triệu về chém thẳng về phía một tên cầm thương. Thạch Mục lại há miệng thổi tới một bóng khí màu trắng to bắn thẳng về con còn lại.

Đùng!

Hai con khô lâu chưa kịp làm gì cũng đã chia lìa thân xác như hai con trước.

Thạch Mục lúc này đã đứng lên trên mây trôi nổi giữa không trung, Kim Tiền kiếm vờn quanh người, sau đó cả người và kiếm bay về phía xa.



Mấy ngày sau.

Bầu trời vẫn tối tăm mù mịt như trước, dù có nắng trời chiếu vào cũng không có chút cảm giác ấm áp nào.

Thạch Mục đang đứng trên một con dốc nhỏ, phía trước hắn là một thị trấn quy mô nhỏ, chứa khoảng ngàn người.

Phía Đông trấn có một con sông rộng tầm hai trượng, dọc theo song là những mảnh ruộng tốt, lúa thóc đã chín chỉ chờ thu hoạch nặng trĩu rủ xuống.

Từ phía xa nhìn tới có thể thấy được nơi đây có tới hai ba trăm căn nhà gỗ được dựng lên xây dựng bao quanh con đường lớn hình thập tự (hình thánh giá ấy) trải dài. Ngay chính giữa thị trấn có một căn lầu các hai tầng, có thể nghe được âm thanh xì xào to nhỏ. Trên nóc một số căn nhà vẫn bốc lên khói bếp nghi ngút.

Ngoài ra thị trấn còn được bao phủ một tầng hào quang mờ mờ ảm đạm, đây là một loại trận pháp thủ hộ, xem ra người lập trận cũng không mạnh mẽ lắm.

Thạch Mục dò xét một chút, xác định nơi đây không có vấn đề gì định bước vào xem thì phía đầu thôn truyền đến một vài tiếng huyên náo.

Ngay sau đó có một đám người khoảng bảy tám người, mặc đồ dân thường đánh một cỗ xe ngựa đi tới rồi dừng ở ngay lối đi.

Đám người này vây lại, tiếng ầm ĩ lại lớn hơn.

Một lát sau, đám người đều tản đi, lồng bảo hộ khẽ chớp động, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi thị trấn, trên xe có bốn người đang ngồi.

Thạch Mục suy nghĩ một chút, đây hẳn là người chết trong thị trấn bị mang đi ra ngoài. Lúc xe ngựa đi ngang qua Thạch Mục liếc mắt thấy trên đó có một thi thể bị thương tổn be bét, nhìn không ra được gì. Giống như bị dã thú cắn xé, trên miệng vết thương vẫn còn khí đen mờ nhạt lượn lờ.

Thạch Mục không khỏi nghĩ lại thôn trang vài ngày trước mình gặp, khẽ thở dài trong long, xem ra thị trấn này cũng không phải là nơi an bình lắm.

Thạch Mục khẽ chuyển bước đi về phía thị trấn nhỏ.

Đây là thị trấn đầu tiên gặp ở cổ quốc Tây Hạ, hắn quyết định tìm hiểu một chút tin tức ở đây.

Hắn vừa đi được vài bước thì có dự cảm gì đó bất thường.

Oanh!

Phía bên trái sau lưng hắn đột nhiên nổ vang, đất đá bay khắp nơi mù mịt, một con cương thi đầu bạc chui qua phóng thẳng về hướng xe ngựa.

Trên xe ngựa là một thanh niên gầy yếu đang điều khiển, cánh tay hắn lập tức lấy ra một cây trượng gỗ màu đen.

Trượng gỗ khẽ vung lên, một đạo khí xám từ cây trượng bắn ra, biến ảo một hồi giữa không trung rồi hóa thành một tấm khiên màu trắng che chắn trước người.

Ầm!

Con cương thi như đâm vào một bức tường, thân thể bị khựng lại rồi ngã ra mặt đất.

Lúc này, xe ngựa cũng đã dừng lại, ba người khác trên xe cũng vội vác đao kiếm xông ra tấn công con cương thi kia.

Con cương thi này dù có thân thể cứng rắn, lực lớn hơn người cũng không dám đối chọi trực tiếp với sự vây công của ba người.

Lúc này, tên đệ tử đen gầy ngồi trên xe ngựa cũng vội vung pháp trượng lên, từng tia sáng màu xám tuôn ra không ngừng, chỉ cần chạm vào con cương thi thì lập tức làm động tác của nó chậm đi rất nhiều.

Ba người kia liền chớp lấy thời cơ tang thêm sức vào các đòn tấn công của mình, vết thương trên con cương thi ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng, nó bị một thanh niên cao lớn chặt rơi đầu xuống, hỏa hồn trong mắt nhanh chóng tiêu tan.

Ngay khi ba người thu hồi lại vũ khí để trở lại xe ngựa thì trên mặt đất vang lên mấy tiếng lạ lùng.

Ba con cương thi đầu trắng bò ra, lao tới đánh về phía ba người nhanh như cắt. Ba người cùng lúc chia ra mỗi người đối phó với một con. Mặc dù có thêm sự trợ giúp của thanh niên ngồi trên xe ngựa làm chậm đi khả năng di chuyển của con cương thi nhưng ba người vẫn không thể địch lại chúng.

Đúng lúc này, ánh sáng màu đỏ lóe lên, ba quả cầu lửa bay vụt tới đánh vào ba con cương thi kia. Ba con cương thi khẽ rung động, xoay người đưa tay lên cản trở thế công của quả cầu lửa. Nhưng ngay lúc này, ba quả cầu lửa giống như được điều khiển đồng loạt vẽ ra một cung tròn trên không nhanh chóng đập vào đầu của ba con cương thi.

“Ầm, ầm, ầm” những tiếng nổ vang lên liên tiếp.

Đầu của ba con cương thi lập tức biến thành tro, thân thể bị khựng lại, đứng sững tại chỗ một chút rồi đồng loạt ngã xuống.

Thanh niên nhỏ gầy trên xe ngựa thấy thế thì thở phào một cái rồi vội vã dẫn ba người đi về phía Thạch Mục.

Thật ra lúc nãy nhìn thấy bốn người chiến đấu thì Thạch Mục đã nhận ra được thực lực của bọn họ. Ngoại trừ thanh niên nhỏ con kia là một Thuật Sĩ học đồ thì ba người còn lại đều chỉ là những võ đồ bình thường thôi.

Bốn người nói lời cảm ơn Thạch Mục xong thì lập tức quay lại cỗ xe ngựa di chuyển nhanh ra ngoài trấn.

Thạch Mục quay người nhìn về phía cửa thôn thì phát hiện có một thanh niên mặt dài, tầm hai mươi tuổi dang mang vẻ mặt vui mừng chạy tới phía Thạch Mục.

“Tại hạ Điền Tùng, phải chăng các hạ là đại nhân của Minh Nguyệt Giáo được trấn trưởng mời tới. Xin mời đại nhân đi theo tại hạ.” Thanh niên này cung kính thi lễ.

Thạch Mục ngẩn ra định hỏi lại thì thanh niên kia đã quay người đi về phía trong thôn.

Thạch Mục nhìn bóng lưng của hắn rồi lại thu liễm đi khí tức Tiên Thiên của mình, lẳng lặng theo sau người kia đi vào trong thôn.

Hai người nhanh chóng đi tới tòa lầu các hai tầng kia, Điền Tùng trực tiếp gõ cửa…

Sau một lát, Thạch Mục ngồi trong phòng khách, trên cái bàn ở trước mặt có một chén trà thơm phức đang bốc khói nghi ngút.

Một lát sau, có một lão già có khuôn mặt ngăm đem đi từ của phòng khách đi tới.

“Lão hủ là Vương Anh, trấn trưởng của Bạch Phong Trấn, xin được ra mắt Mục tiền bối. Tại thị trấn nghèo nàn xa xôi hẻo lánh này lần đầu tiên mới thấy được vị cao nhân có tu vi thâm hậu như Mục tiền bối vậy.” Lão giả tươi cười giới thiệu.

Lão cũng không ngồi lên ghế chủ nhà mà ngồi ở ghế đối diện Thạch Mục.