Huyền Giới Chi Môn

Chương 307: Đoạt Đào Vương



Dịch giả: deeno12701
Biên: Yukihana116490

Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, đi kèm với nó là một bóng đen lao tới với một tốc độ xuyên thấu cả hư không. Đó là một mũi tên màu đen lao đến như một tia chớp. Gần như khi âm thanh kia vừa vang lên là nó đã tới ngay trước mặt của vị trung niên mũi tròn kia rồi.

Gã đàn ông mũi tròn đang tập trung điều khiển Ngọc Như Ý màu tím công phá kết giới, mọi chú ý của hắn đều đặt vào quả cây phía trước mà không cảnh giác xung quanh. Hơn nữa, xung quanh sơn cốc này cũng đều được người của hắn canh gác rồi, làm sao có thể ngờ được có người đánh lén ngay từ ngoài cửa.

Hắn giật mình kinh hãi, theo bản năng muốn tránh nhưng đã không kịp nữa rồi. Trong lúc nguy cấp hắn cố gắng nhích thân mình lệch đi một chút đồng thời dùng chân khí bao bọc lại những chỗ hiểm sau lưng.

“Phập!”

Mũi tên màu đen đâm xuyên qua đầu vai gã, một lực lượng khổng lồ từ mũi tên truyền ra đánh tan đi lớp chân khí bảo vệ quanh thân, mũi tên cắm ngập vào vai phải hắn làm máu tươi bắn ra tung tóe.

“Oa!”

Gã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị lực lượng khổng lồ kia đánh bay về phía trước cắm thẳng vào mặt đất.

“Tần Điện chủ!”

Những đệ tử Minh Nguyệt Giáo đứng bên cạnh đến giờ phút này mới kịp phản ứng, la lên thất thanh.

Ngay lúc đó, từ ngoài miệng cốc có một bóng người mờ nhạt lao như chớp đến gần quả Đào Vương màu tím trên cây cổ thụ.

“Mau ngăn hắn lại.”

Tần Điện chủ đang bị mũi tên kia cắm dính trên mặt đất, toàn thân bị hạn chế không thể làm gì, gã vội kêu to.

Những đệ tử Minh Nguyệt Giáo bên cạnh lập tức phản ứng, rút vũ khí lao về phía bóng người kia.

“Hừ!”

Người kia đang ở trên không trung thấy vậy hừ lạnh, vung tay lên.

Hơn mười tấm Phù lục đủ màu sắc rời khỏi tay hắn rồi tan ra, tỏa ra pháp lực không ngừng. Tia chớp, cầu lửa, rồng lửa, chùy băng cùng nhau xuất hiện phóng về phía đám đệ tử đang vọt lên kia.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.

Những Phù lục này hầu hết đều là Thuật pháp trung cấp, còn có một hai loại cao cấp xen lẫn bên trong nên uy lực không thể xem thường được. Một vài tên đệ tử Hậu Thiên hoặc Linh Giai bị hào quang bao phủ, một số đệ tử có thực lực mạnh hơn chút thì không dám khinh thường đều xuất ra thủ đoạn phòng ngự đối kháng lại.

Bóng người vọt lên, Thạch Mục lợi dụng thời cơ nhào lại chỗ Đào Vương Quả, một tay vươn ra chộp lấy một quả gần nhất.

Đột nhiên, mặt đất phía dưới đại thụ truyền tới một âm thanh gầm gừ. Một nhánh dây leo màu đỏ như một con rắn độc chui ra từ mặt đất đâm về phía Thạch Mục đang còn ở trên không trung.

Tốc độ của dây leo màu đỏ này rất nhanh, góc độ lại âm hiểm vô cùng, nếu Thạch Mục vẫn không rút tay lại mà né tránh thì chắc chắn sẽ bị dây leo này đâm thủng.

Sắc mặt Thạch Mục đanh lại, toàn thân xoay tròn một vòng giữa không trung, ánh sáng màu đen bao phủ khắp người không chút ý định rút lui.

“Keng” Âm thanh của kim loại va vào nhau vang lên.

Thân thể Thạch Mục bị đánh bay ra mấy trượng bên ngoài. Hắn lộn một vòng đứng dậy, sắc mặt hơi tái, một tay ôm lấy hông chỗ bị đánh trúng, tay còn lại thì cầm một quả Đào Vương màu tím.

Lúc này, quần áo bên hông hắn đã bị rách tan tác, lộ ra lớp vảy đen ẩn hiện bên trong, hiện đang vỡ toác, máu tươi rỉ ra từ chỗ đấy. Thế nhưng có vẻ như chỉ là ngoại thương thôi, cơ bản không ảnh hưởng gì nhiều đến chiến lực của hắn.

Bên cạnh cái cây kia có một bóng màu đỏ đang từ từ chui ra từ mặt đất, cái bóng này cao tầm hai trượng, vẻ ngoài có vẻ giống với Yêu Thụ La Toa mà Thạch Mục từng giết nhưng yêu khí nó tỏa ra lại mạnh mẽ bằng một cao thủ Địa cấp, khí tức so với tộc trưởng Cự Mộc và Tần điện chủ đang nằm trên mặt đất còn mạnh hơn không ít.

Cùng lúc đó, mặt đất rung chuyển, ánh sang màu xanh chớp lóe lên, dần hiện ra hai bóng cây cao lớn đứng sau lưng của yêu thụ màu đỏ kia như hai vệ sĩ, khí tức mà chúng tỏa ra mạnh vô cùng, ít nhất cũng là Tiên Thiên cường giả.

“Yêu Thụ La Toa!”

Giáo chúng Minh Nguyệt Giáo kinh hãi thét lên, bọn họ không nhờ đối phương lại xuất hiện bất ngờ như vậy, tất cả đều vội vàng chạy tới bên cạnh Tần điện chủ.

“Yêu Soái La Toa, Huyết Quỳ Tôn Giả.”

Lúc này, Tần điện chủ đã rút được mũi tên màu đen ra, hắn đứng lên nhìn về phía Yêu thụ màu đỏ như máu thốt lên.

Mũi tên kia mang theo lực lượng rất mạnh, lại được chân khí truyền vào nên đã làm ảnh hưởng tới xương cốt của hắn, cả cánh tay trái khó có khả năng cử động được lúc này.

“Hắc hắc, trí nhớ của Tần điện chủ thật tốt, vẫn không quên ta. Xem ra các ngươi đều có hứng thú với Hỏa Nguyên Đào Vương à.” Huyết Quỳ Tôn Giả mở miệng nói tiếng người, âm thanh khô khan khó nghe.

Tần điện chủ lấy một hạt đan dược nuốt vào, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục định mở miệng nói gì đó thì từ bên ngoài cốc truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó, một loạt âm thanh chói tai từ phía xa truyền tới, hơn hai mươi điểm sang màu xanh lục bay lại phía này. Điểm sáng xanh lớn dần, hiện ra thân ảnh của người Cự Mộc tộc.

Tộc trưởng Cự Mộc tộc cùng với Lục Đường đều xuất hiện. Chứng kiến sự xuất hiện đột ngột này, tất cả đều giật mình nhìn lại.

“Tần điện chủ, Cự Mộc tộc chúng ta cùng với Minh Nguyệ Giáo trước nay không ai phạm ai. Tại sao hôm qua ngươi xâm nhập vào cấm địa của bổn tộc, hôm nay lại liên thủ với Yêu tộc La Toa định trộm đi Hỏa Nguyên Đào Vương của chúng ta,. Ngươi khinh chúng ta không dám làm gì sao?” Tộc trưởng Cự Mộc tộc nhìn thoáng qua Yêu Thụ đỏ như máu kia rồi lại chuyển ánh mắt về phía Tần điện chủ của Minh Nguyệt Giáo.

“Ha Ha, tộc trưởng Lục Lâm cần gì phải nhiều lời. Nói cho ngươi biết, Đào Vương quả này ta muốn. Còn việc gặp được Huyết Quỳ Tôn Giả ngày hôm này chỉ là tình cờ, ta không có ý định hợp tác với hắn, thế nhưng được các ngươi nhắc nhở mới thấy, đây có vẻ là một ý hay đấy.” Tần điện chủ đảo mắt một vòng rồi quay đầu nhìn về phía Huyết Quỳ Tôn Giả nói.

“Hắc hắc, ý này không tệ chút nào, hôm nay chúng ta cùng hợp tác làm ăn một chuyến xem sao.” Huyết Quỳ Tôn Giả cười hặc hặc quái dị nói.

Sắc mặt Tộc trưởng Cự Mộc tộc trầm xuống, chưa kịp nói gì thì Lục Đường ở bên cạnh chuyển mắt nhìn về phía Thạch Mục đang đứng cạnh Hỏa Nguyên Thụ Vương, ánh mắt chăm chú vào Đào Vương màu tím trong tay phải của Thạch Mục, kêu lên hoảng sợ.

“Mục công tử! Sao ngươi lại ở đây? Đào Vương…”

Lúc trước mọi người đều tập trung vào đám người Minh Nguyệt Giáo và La Toa Thụ Yêu mà phẫn nộ, không chú ý tới Thạch Mục, lúc này nghe được âm thanh của Lục Đường thì chuyển ánh mắt lên người Thạch Mục.

“Hỏa Nguyên Đào Vương được mọi ngươi yêu thích như thế nên ta cũng tò mò đến tìm hiểu một chút ấy mà, không may hái được một trái, thật có lỗi, có lỗi.” Thạch Mục đang định mở miệng nói thì lông mày khẽ giựt một cái, ánh mắt liền lóe lên vẻ vui mừng, mở miệng nói tiếng có lỗi nhưng tay lại thu quả kia vào Trần Miểu giới chỉ.

Lời nói của hắn có vẻ hời hợt nhưng lọt vào tai của đám người Cự Mộc tộc thì lại mang một ý nghĩa không bình thường chút nào.

Xem tình hình thì có thể nhìn ra được Thạch Mục không phải là đồng bọn của đám người Minh Nguyệ Giáo rồi.

Đám người Minh Nguyệt Giáo bày kế phá trận pháp bảo vệ quanh Thụ Vương với ý đồ cướp đi Đào Vương, ngoại trừ Tần điện chủ có tu vi Địa giai ra thì đám còn lại cũng có hơn mười tên cao thủ Tiên Thiên cùng Tinh giai. Ngoài ra còn có thêm tên Huyết Quỳ Tôn Giả đạt tới Địa giai trung kì kia tham gia vào nữa, vậy mà Thạch Mục vẫn có thể cướp được một quả Đào Vương từ trong miệng bọn họ. Quả thật làm cho mọi người giật mình không thôi.

“Ngươi…”

Tộc trưởng Cự Mộc tộc nổi giận định nói gì thì bị Thạch Mục cắt ngang.

“Mục mỗ cũng không phải loại người vô sỉ ăn xong vỗ đít rời đi không trả tiền, đã cầm đồ của Cự Mộc tộc thì sẽ trả nợ cho các ngươi, phần nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ. Cục diện hôm nay Cự Mộc tộc các ngươi đã không thể khống chế được rồi, nếu ta giúp ngươi đuổi đám người ăn cướp này đi coi như là thù lao trả nợ cho các ngươi được không?”

Cự Mộc tộc nghe vậy thì giật mình nhìn về phía Thạch Mục với vẻ không thể tin được, hiển nhiên không ngờ rằng một tên Tiên Thiên mà dám mở miệng cuồng vọng như vậy.

Vào lúc này, hai mắt Lục Đường sáng lên nhìn về phía mũi tên màu đen vẫn đang còn dính máu sau lưng Tần Điện chủ, lại nhìn lên vai phải của hắn thì liên tưởng tới cái gì đó liền ghé vào tai của tộc trưởng Cự Mộc tộc nói nhỏ vài câu làm cho hắn cũng giật mình không thôi.

“Ngông cuồng! Thứ ta muốn không phải thứ tiểu tử ngươi muốn nhúng chân vào là được.”

Tần Điện chủ chưa kịp nói gì thì Huyết Quỳ Tôn Giả đã hừ lạnh một tiếng vươn ra một nhánh dây leo chụp vào Đào Vương Quả trên Vương Thụ.

Thạch Mục lập tức ra tay, trên tay hắn bất ngờ xuất hiện một cây cung dài màu trắng, cánh cung giương lên, một mũi tên màu đen bắn ra nhanh như điện xẹt bay vút về phía dây leo vừa duỗi ra của Huyết Quỳ Tôn Giả.

Huyết Quỳ Tôn Giả cũng có hơi chút kiêng kị mũi tên này nên vội vàng né tránh đi. Lợi dụng một phút ngập ngừng đó, Thạch Mục lao tới nhanh như cắt, đao lớn vung lên, một ánh đao màu đen to lớn chém thẳng về phía đối thủ.

Huyết Quỳ Tôn Giả giật mình không ngờ thân pháp Thạch Mục lại nhanh như vậy, lập tức vận chân khí, một tầng sáng đỏ lóe lên bao lấy toàn thân, hai cánh tay của lão thì nhanh chóng biến thành màu ngọc lóng lánh ánh đỏ vung lên đỡ đòn.

Hai tên Thụ Yêu bên cạnh cũng định nhào tới trợ giúp thì lại bị một thanh kiếm nhỏ màu vàng bay ra từ phía Thạch Mục chặn lại, kiếm ảnh bao phủ mọi đường ngăn chặn đối phương trợ giúp đồng bọn. Hai tên Thụ Yêu thấy thế thì sợ hãi vội vàng dừng lại chống đỡ.

“Những tên La Toa Yêu Thụ này để ta ngăn chặn, các ngươi hãy lo đám người Minh Nguyệt Giáo đi.” Thạch Mục quay lại quát lên với đám người Cự Mộc tộc.

“Lên!”

Tộc trưởng Cự Mộc ra lệnh cho mọi người rồi cùng nhau lao lên đánh về phía đám người Minh Nguyệt Giáo.

Ánh mắt Lục Đường phức tạp nhìn về phía Thạch Mục một cái, sau đó cắn răng quyết định xông lên ngăn lại một tên đệ tử Thuật sĩ Tinh Giai của Minh Nguyệt Giáo.

Nhân số Minh Nguyệt Giáo tuy đông nhưng người mạnh nhất là Tần điện chủ đã bị Thạch Mục bắn bị thương, thực lực giảm xuống khiến cho đôi bên rơi vào trạng thái giằng co bất phân thắng bại.

Trong sơn cốc nhỏ bây giờ đánh nhau loạn xạ, pháp thuật kiếm quang bay tứ tán đầy trời.

Hắc quang trên người Thạch Mục biến ảo khôn lường, Hắc Đao không ngừng thay đổi phương vị múa may đối chiến với Huyết Quỳ Tôn Giả.

Với thực lực và thần thức bây giờ của hắn đã có thể duy trì Hung Mãng Đồ Đằng trên một khắc chung, lại thêm gần hai vạn cân lực lượng của cơ thể nên việc chống lại Huyết Quỳ Tôn Giả cũng không vất vả lắm.

Huyết Quỳ Tôn Giả càng đánh càng kinh ngạc không thôi, tên Man tộc trước mắt tuy rằng chỉ có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong nhưng sức mạnh, thân pháp, tốc độ phản ứng đều không hề thua lão chút nào.

Hơn nữa trên người Thạch Mục còn có một lớp giáp màu đen cứng rắn vô cùng, cho dù trực tiếp đón nhận công kích của Huyết Quỳ Tôn Giả cũng không một vết xước. Còn cây đao màu đen kia thì lại quái dị vô cùng, thân đao thì không lớn lắm nhưng sức nặng và sự sắc bén rất kinh người.

Hai cánh tay của lão dù đã sử dụng bí thuật để kích thích lên làm cho cứng rắn vô cùng, có thể sánh ngang với Linh Khí thế nhưng không lưu lại một vết nào trên thân đao. Hai tên thủ hạ của lão cũng bị tiểu kiếm màu vàng kia chặn lại, không thể phân tâm giúp đỡ được chút nào.

“Ha ha, hóa ra Địa cấp Yêu tộc cũng chỉ tới đây thôi à.” Thạch Mục mỉa mai trào phúng.

“Muốn chết!”

Huyết Quỳ Tôn Giả nổi giận gầm lên, tầng huyết quang quanh thân càng sáng hơn, phía sau lưng hắn hiện ra một pháp tướng yêu thụ màu đỏ như máu, cao lớn tầm hai ba trượng.