Huyền Giới Chi Môn

Chương 532: Thực lực ngang nhau



Dịch giả: nila32

Bàn long kim sắc giương đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Triệu Tiễn.

Một luồng khí tức cuồng bạo vô hình lập tức lan tỏa khắp nơi. Sau khi biến thành Ngũ Trảo Kim Long, khí tức Thiên Vị trung kỳ của Long Chiến Dã cũng theo đó tuôn ra khiến đám đông dưới đài không khỏi kinh hô.

Giờ phút này, trong những đệ tử xếp mười hạng đầu, chỉ còn Lăng Phong có thể giữ vững vài phần bình tĩnh, những người còn lại ít nhiều đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Thạch Mục dời mắt khỏi bàn long kim sắc sau đó nhìn sang Triệu Tiễn, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư không biết suy nghĩ cái gì.

Triệu Tiễn nhíu mày, thần sắc không có quá nhiều biến hóa. Chỉ thấy gã từ từ chắn ngang cự phủ tím biếc trước người, thủ thế ứng chiến.

Kim sắc bàn long thấy vậy liền khì mũi một tiếng, từ đó phun ra hai đạo long tức. Tiếp đó, nó há to miệng. Một đạo hỏa diễm kim sắc mạnh mẽ tuôn ra, hóa thành hỏa trụ xoắn ốc, nhào thẳng về phía họ Triệu.

Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt chỉ cách Triệu Tiễn chưa đầy một trượng!

Giờ phút này, Triệu Tiễn một tay nắm búa, tay kia nâng đỡ lưỡi búa, chắn ngang cự phủ trước người.

Ngọn lửa hừng hực trút xuống, vô số tia lửa men theo lưỡi búa văng ra bốn phía khiến nhiệt độ chung qua sàn đấu tăng lên rất nhiều.

Trong nháy mắt, mặt ngoài cự phủ tím biếc đã chuyển thành đỏ thẫm, chính giữa thậm chí còn trở nên trong suốt. Chỉ sợ qua một lúc nữa, Linh khí này sẽ bị Bàn Long chân hỏa đốt thành phế phẩm.

Nhưng vào lúc này, tay phải Triệu Tiễn bỗng nhiên sáng ngời hắc quang, hơn nữa lan ra rất nhanh, bao trọn cự phủ trong chớp mắt.

Chỉ thấy, màu đỏ thẫm trên mặt cự phủ nhanh chóng thối lui, ngay đến hỏa diễm kim sắc vây bủa xung cũng giảm đi không ít, khiến nhiệt độ sàn đấu theo đó hạ thấp vài phần.

Kim Long đang quần vũ giữa không trung nhìn thấy cảnh này bèn gầm lên một tiếng sau đó quét mạnh cái đuôi lớn xuống dưới.

Triệu Tiễn không kịp đề phòng liền bị một kích cuốn văng lên cao.

Hai tay của gã bị đuôi rồng trói buộc, cự phủ cũng rơi mất, nhất thời không cách nào thoát khốn.

Bàn long kim sắc gầm lên giận dự, nhanh chóng xiết mạnh phần đuôi.

Triệu Tiễn chỉ nghe từng tiếng ma sát do kim lân trên đuôi rồng va chạm vào nhau, sau đó lập tức cảm nhận một luồng sức mạnh như núi đè ập tới. Cùng lúc đó, thân hình của gã bị siết chặt, từng đốt xương trên cơ thể đồng loạt phát ra âm thanh lách cách. Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn lúc này cũng trở nên đỏ bừng như muốn nhiễu máu.

Giữa không trung, thanh niên mày đỏ với tư cách trọng tài đang phân vân có nên cho dừng trận đấu hay không thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gào thét vang dội của mãnh thú.

“Ngao!”

Chỉ tháy Triệu Tiễn sắp bị quấn gãy đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét giận dữ. Sắc đỏ trên khuôn mặt của gã càng tăng lên, trong mắt sáng lên hai luồng kim quang.

Thạch Mục nhìn thấy cảnh này, âm thầm run rẩy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, y phục trên người Triệu Tiễn lần lượt vỡ vụng. Từng khối cơ bắp cường tráng nhanh chóng gồ lên. Bề mặt toàn thân đồng loạt mọc ra vô số lông bạc dài, rậm. Miệng gã mọc đầy răng nhọn trắng nhởn cùng hai cái răng nhanh sắc bén. Móng vuốt trên tay cũng đồng loạt lộ ra. Sau một lát, họ Triệu đã biến một đầu cự vên màu trắng lớn hơn mười trượng, hai mắt ẩn ẩn lam quang.

“Thạch Đầu, cự viên màu trắng kia là thế nào? Sao lại giống ngươi như vậy?” Thải Nhi truyền âm hỏi.

“Triệu Tiễn cũng dung nhập tinh huyết bạch viên vào cơ thể.” Thạch Mục suy nghĩ một lát sau đó trả lời.

Sau khi hóa thành cự viên, khí thế của Triệu Tiễn tăng vọt, lập tức thoát khỏi vây khốn của Kim Long. Bàn tay đồ sộ chộp lấy đuôi của đối thủ.

Chỉ thấy kim long đột ngột thu đuôi, thân hình lao mạnh sang bên sau đó lao thẳng lên trời tránh thoát cự viên. Cự trảo của nó còn lưu lại trên ngực đối thủ một dòng máu đỏ.

“Ngao!”

Bạch viên bị đau, gầm lên giận dữ sau đó tung người nhảy lên. Cánh tay thò ra như thiểm điện, tóm lấy phần đuôi cự long, kéo nó từ trên cao xuống đất.

Một tiếng “Phanh” thật lớn vang lên!

Kim long vừa rơi xuống đất, cự viên lần nữa nhảy lên. Tay trái bọc trong bạch hỏa, mang theo sức mạnh vạn quân, đập thẳng xuống đầu đối phương.

Ầm ầm!

Lại một tiếng vang thật lớn, lôi đài vốn đã tan hoang lập tức sụp đổ hơn nửa.

Sau khi bụi mù tản đi, mọi người không thấy thân ảnh Kim Long ở đâu bèn đồng loạt tỏ ra kinh ngạc!

“Khặc khặc!”

Lúc này, ở một phía khác của lôi đài, một tiếng cười quái dị vang lên.

Mọi người nhìn thấy Long Chiến Dã lần nữa hóa thành hình người, toàn thân đầy máu, khóe miệng mang theo nụ cười vui vẻ nhưng dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bạch viên ở xa. Tay trái của y còn đang thủ trảo, mang theo một chút máu tươi của Triệu Tiễn.

“Không tệ! Cửu Chuyển Huyền Công quả không tầm thường, có điều cũng chỉ đến thế mà thôi!” Long Chiến Dã phun ra một ngụm máu tươi rồi nói.

Vừa dứt lời, y dùng ngón tay dính máu Triệu Tiễn vẽ lên ngực một đồ án phức tạp đồng thời tụng niệm từng hồi mật chú tối nghĩa tung trảo chộp lấy ngực mình.

Phụp!

Năm ngón tay xuyên qua, ngập đến tận tim, máu tươi tung tóe.

“Ngao!”

Không trung bên trên sàn đấu truyền đến tiếng thét tê tâm phế liệt nhưng không đến từ Long Chiến Dã mà phát ra từ miệng bạch viên.

Bạch viên vừa mới bay lên lại bất ngờ ngã nhào xuống đất, một tay ôm ngực, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.

Thịch!

Thịch thịch!

Bên tai mọi người vang lên âm thanh như trống rền.

“Đây là… nhịp tim của Triệu Tiễn?” Thạch Mục cau mày, nội tâm cả kinh.

Nghe âm thanh này vang lên, trái tim mọi người tựa hồ cũng đập nhanh lên, tạo thành cảm giác phiền muộn khó tả.

Thạch Mục vội vàng vận chuyển chân khí, bảo vệ trái tim của mình.

Sau một lát, âm thanh “Thùng thùng” chẳng những không giảm mà lại càng thêm mãnh liệt giống tiếng sấm bên tai.

Trên sàn đấu, cự viên miễn cưỡng đứng lên bước tới hai bước nhưng lại lần nữa ngã xuống. Đôi mắt nhìn về phái Long Chiến Dã từ từ chảy ra hai đạo tơ máu.

Những đệ tử có thực lực hơi yếu chung quanh lôi đài cuống quít lui về phía sau. Chỉ cần chậm chân một chút, tai mắt mũi miệng bắt đầu chảy ra máu tươi.

Đúng lúc này, một trong ba gã hộ pháp ngồi trên lôi đài xanh biếc, nam tử trung niên bỗng nhoáng thân hình, bay về phía sàn đấu.

Chỉ thấy y đặt hai tay trước ngực, lam quang bộc phát, phóng xuất một đồ án song ngư rực rỡ, xoay tròn bao phủ sàn đấu.

Lam quang vừa hạ xuống, lập tức bao phủ toàn bộ lôi đài.

Cùng lúc đó, tiếng tim đập trong tai những đệ tử gần đó liền im bặt, cảm giác thống khổ nơi tim cũng biến mất vô tung giống như chưa từng xuất hiện.

Có điều bạch viên trên lại không may mắn như vậy. Gã chỉ cảm thấy trái tim truyền đến cảm giác đau đớn tê tâm phế liệt, đôi mắt đỏ rực như máu, thần thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Đột nhiên, gã cắn răng một cái. Hai đấm nện mạnh xuống đất, thân thể đứng phắt dậy, ngẩng đầu gào rống về phía Long Chiến Dã.

“Ngao!!!”

Tay phải của Long Chiến Dã vẫn đang đâm vào ngực mình, sắc mặt trắng như tờ giấy. Hiển nhiên thi triển bí thuật khống tâm này cũng không dễ chịu gì.

Đối mặt với một kích này của bạch viên, y đã vô lực chống cự, bị khí lưu đánh văng về sau, té xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, bạch viên cũng từ từ gục xuống, thân thể mềm nhũn, ngã lăn ra đất như Long Chiến Dã cách đó không xa.

Gã vừa té xuống đất, hào quang trên người lóe lên, cơ thể thu nhỏ, trở lại hình dáng Triệu Tiễn.

Không chờ thanh niên mày đỏ phản ứng, người đàn ông áo lam đã bay lên sàn đấu. Chỉ thấy y vung tay, một mảnh lam quang như sóng gợn lập tức bao bọc hai đấu thủ đang ngất xỉu.

“Trận đấu này, Triệu Tiễn và Long Chiến đều đánh đến kiệt lực, xem như bất phân thắng bại, cả hai giữ nguyên thứ tự vốn có.”

Nam tử áo lam nói xong, mặc kệ phản ứng của đám đông, vung tay áo bào mang hai người kia đi, bước vào vòng xoáy màu xanh da trời, biến mất vô tung.

Sau khi ba người rời đi, chung quanh lôi lập tức xôn xao bàn tán. Hiển nhiên mọi người đều không ngờ được, kết quả lại như thế này,

Không chỉ dưới đài mà ngay một trăm lẻ tám thượng vị đệ tử cũng không thiếu người châu đầu nhỏ giọng nghị luận.

Thạch Mục chứng kiến kịch chiến vừa qua, ánh mắt chớp động, lâm vào trầm tư.

Với tư cách trọng tài, thanh niên mày đỏ cũng sửng sốt hồi lâu, ánh mắt quét qua mọi nơi, trong miệng hét lớn một tiếng:

“Yên lặng!”

Theo giọng nói vang lên, một luồng uy áp vô hình lập tức quét ra xung quanh.

Đám người vốn đang nhốn nháo lập tức yên tĩnh trở lại.

“Trận chiến vừa rồi đã kết thúc, còn ai muốn khiêu chiến nữa không?” Thanh niên mày đỏ cao giọng hỏi.

Thượng vị đệ tử trên đài rơi vào trầm mặc. Có mấy người do dự nhìn Thạch Mục mấy lần cuối cùng không dám lên tiếng.

“Sau mười hơi thở, nếu không còn ai khiêu chiến, ta sẽ tuyên bố chấm dứt vòng thi đấu thứ ba.” Sau một lúc, thanh niên mày đỏ nói thêm.

Gã vừa dứt lời, toàn trường an tĩnh.

Thanh niên mày đỏ cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi giữa không trung.

Thời gian dần trôi qua, đến tức thứ tám, một người đột nhiên bước lên.

“Đệ tử Thạch Mục, vị trí ba mươi bảy, khiêu chiến Lăng Phong sư huynh xếp hạng hai.” Thạch Mục xoay người nói với người ngồi ngoài cùng bên trái.

Nghe hắn nói vậy, đám đông vừa mới an tĩnh lần nữa xôn xao bàn tán:

“Đám đệ tử mới nhập môn đều điên hết rồi sao? Một tên chọn người đứng đầu Thanh Lan bảng, kẻ khác lại đến khiêu chiến Bảng Nhãn?” Dưới sân có người hô to.

“Tiểu tử Thạch Mục không phải bị thắng lợi lúc trước làm cho váng đầu đấy chứ?”

“Có lẽ hắn còn thủ đoạn che giấu? Tiểu tử này am hiểu nhất là giả heo ăn thịt hổ rồi!”