Huyền Giới Chi Môn

Chương 574: Thu kiếm



Dịch giả: nila32

“Nhiệm vụ lần này là thăm dò một quặng U Nguyệt Thiết, lấy đồ vật bên trong. Tình huống trong mỏ đã được miêu tả chi tiết bên trong ngọc giản. Nơi đó có một loại từ trường tự nhiên, hạn chế pháp lực của tu sĩ cho nên chúng tôi đành chịu thúc thủ vô sách, phải nhờ Thánh Địa giúp đỡ.” Phương Bác Chính nói ra.

“Việc này Thạch mỗ đã hiểu. Có điều không biết Phương gia muốn lấy gì từ đó?” Thạch Mục gật nhẹ đầu rồi hỏi.

Trong đại sảnh lúc này, ngoại trừ Phương Bác Chính cùng hai người đàn ông trung niên tiếp đón Thạch Mục, những người khác đều đã lui ra ngoài.

Cả ba liếc nhìn nhau, Phương Bác Chính mở miệng nói: “Là một thanh tàn kiếm.”

Nói xong, lão phất tay lấy ra một tấm ngọc giản, đưa cho Thạch Mục.

Họ Thạch sử dụng thần thức thăm dò bên trong thì thấy một bức họa, vẽ một đoạn kiếm gãy, kiểu dáng có chút kỳ lạ.

“Kiếm này thoạt nhìn không phải tầm thường. Chư vị khẩn trương như thế, hẳn là bảo vật của quý tộc. Có điều sao nó lại nằm bên trong quặng mỏ kia?” Thạch Mục thu hồi thần thức, trầm mặc một chút rồi hỏi.

“Đây là bí mật của Phương gia chúng ta. Thạch đạo hữu dù là đệ tử Thánh Địa nhưng không nên dò xét sự tình nhà ta.” Một trong hai nam tử lạnh giọng nói ra.

“Thạch mỗ vô tình động đến bí mật của quý gia tộc chỉ vì cảm thấy biết được chân tướng việc này có thể giúp hoàn thành nhiệm vụ, chắc hẳn chư vị cũng hy vọng Thạch mỗ có thể thu hồi chuôi kiếm này.” Thạch Mục không nhanh không chậm nói ra.

Người đàn ông trung niên nghe vậy, ánh mắt lập lòe, im lặng không nói.

“Hừ! Điều kiện tiên quyết là ngươi thật sự có năng lực lấy Cổ Khuyết tàn kiếm từ bên trong quặng mỏ U Nguyệt.” Phương Tĩnh Hải lạnh lùng châm chích.

“Tĩnh Hải, không được vô lễ!” Phương Bác Chính nghe vậy, lập tức lên tiếng quở trách.

“Vị đạo hữu này tựa như đã có bất mãn với Thạch mỗ từ đầu.” Thạch Mục nhìn sang Phương Tĩnh Hải rồi nói.

“Phương mỗ chỉ tin tưởng người có bản lĩnh thật sự. Thế sự thật giả lẫn lộn, cho tới bây giờ đều là như thế.” Phương Tĩnh Hải ngang nhiên đáp trả.

“Vậy sao…”

Thạch Mục nói xong hai chữ này, ánh mắt quét qua khắp phòng, khuôn mặt nở ra nụ cười điềm nhiên.

Tay phải lóe lên hắc quang. Một cỗ hàn khí ngập trời bỗng nhiên hiển hiện, quét qua toàn bộ đại sảnh khiến cho toàn bộ căn phòng đột nhiên rét buốt. Hàn khí khiến cho cốt tủy toàn thân mọi người trở nên cứng ngắc.

Ken két!

Đại sảnh trống rỗng bỗng xuất hiện một tầng băng cứng dày đặc. Phương Tĩnh Hải, Phương Bác Chính, còn có những người khác đều bị một tầng băng tuyết bao trùm thân thể.

Bọn họ đại biến sắc mặt, trên người tản ra quang mang đủ màu nhằm thoát khỏi băng cứng. Thế nhưng ngoại trừ Phương Bác Chính có thể khiến cho mặt băng rạn vỡ đôi chút, băng tuyết trên người những kẻ còn lại không chút sứt mẻ.

Thạch Mục lần nữa vung tay lên. Tay phải lưu chuyển hắc quang. Băng tuyết khắp phòng nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng hoàn toàn tan biến. Hàn khí biến mất giống như băng cứng chưa từng xuất hiện.

Đám người Phương Bác Chính hoảng sợ nhìn lại Thạch Mục không chỉ vì thần thông kinh khủng mà hắn thi triển mà còn bởi vì khả năng khống chế hàn băng đến xuất thần nhập hóa của hắn.

Kỳ thật Thạch Mục chỉ thông qua khả năng cảm ứng của bản thân đối với nguyên tố nước trong không khí, sử dụng tầng thứ hai của huyền công ngưng kết hơi nước, tạo nên hiệu quả chấn nhiếp.

Sử dụng Tiểu Cửu Chuyển Huyền Công ngược lại không cần lo lắng người khác nhận ra hắn đang tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, một trong ba đại Tạo Hóa Thần Thông của Thánh Địa.

“Thực lực của Thạch mỗ có khiến chư vị hài lòng hay không? Không cần dò xét thêm chứ?” Thạch Mục không nhìn Phương Tĩnh Hải mà chỉ cười nhạt nhìn về phía Phương Bác Chính cùng hai người đàn ông trung niên.

Phương Bác Chính cười cười, tỏ vẻ ngại ngùng.

Tuy lão tỏ vẻ khách khí nhưng đã âm thầm sai khiến Phương Tĩnh Hải thăm dò thực lực của Thạch Mục.

“Thạch đạo hữu thực lực cường đại, chúng ta bội phục.” Phương Bác Chính chắp tay nói ra.

“Phương gia chủ khách khí rồi. Hiện tại chúng ta có thể nói rõ hơn nhiệm vụ rồi chứ?” Thạch Mục đáp lại.

Phương Bác Chính im lặng một thoáng sau đó phất tay.

Phương Tĩnh Hải cùng Phương Tĩnh Đức ra ngoài. Bên trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người Thạch Mục.

“Tàn kiếm này có lên là Cổ Khuyết Tàn Kiếm. Mặc dù chỉ là một đoạn kiếm gãy nhưng là chí bảo gia truyền của nhà họ Phương.” Phương Bác Chính nghiêm mặt nói ra.

“Nhìn ra được, chư vị đều tu luyện thần thông kiếm đạo.” Thạch Mục gật đầu.

“Không sai.” Phương Bác Chính nhẹ gật đầu, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm.

“Lại nói tiếp, cũng là gia môn bất hạnh. Mấy năm trước, một tên phản đồ đã đánh cắp Cổ Khuyết Tàn Kiếm. Chỉ là về sau hắn cũng bị người trong tộc vây khốn gắt gao, bị ép đến cạnh quặng mỏ U Nguyệt. Kẻ nọ thấy không cách nào đào thoát bèn mang Cổ Khuyết Tàn Kiếm trốn vào bên trong quặng mỏ. Nhiều năm qua, bổn tộc nhiều lần ý định tiến vào quặng mổ tìm kiếm Cổ Khuyết Tàn Kiếm nhưng đều thúc thủ vô sách nên mới cầu trợ Thánh Địa.” Phương Bác Chính cười khổ.

Hai nam tử trung niên kia cũng cười ngượng ngập. Chuyện xấu trong nhà thường không muốn người ngoài biết được.

Thạch Mục nghe xong, chậm rãi gật đầu sau đó lại hỏi:

“Nếu như Phương gia từng thử nhiều lần thì chắc hiểu rõ tình hình bên trong quặng mỏ U Nguyệt đúng không?”

“Không biết tại sao quặng mỏ lại có từ trường cầm cố pháp lực. Hơn nữa bên trong quặng mỏ những năm này lại bất ngờ sinh ra rất nhiều yêu trùng quỷ dị, khó lòng phòng bị. Tu vi của chúng tôi bị kiềm hãm cho nên căn bản không cách nào tiến sâu vào trong.” Phương Bác Chính nói xong liền lấy một khối ngọc giản đưa cho Thạch Mục.

“Đây là tư liệu mà Phương gia chúng ta thăm dò được bên trong quặng mỏ U Nguyệt.”

Thạch Mục đưa tay nhận lấy đồng thời sử dụng thần thức thăm dò bên trong, đuôi mày nhướng lên.

Nội dung ngọc giản miêu tả vài loại yêu trùng quỷ dị, còn cảnh tượng bên trong mạch khoáng.

Sau một lát, Thạch Mục thu hồi thần thức.

“Phương gia chủ có tìm được kế sách nào để đối phó với đám yêu thú này?” Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Phương Bác Chính lắc đầu: “ Đám yêu trùng này dường như đã thôn phệ U Nguyệt Thiết bên trong để sống, thân thể vô cùng cứng rắn. Chúng tôi nghĩ hết biện pháp, tuy có thể phóng thích phù lục bên trong động quật nhưng không thể làm chúng bị thương. Sử dụng phù lục vây hãm cũng chỉ có thể cầm chân chúng một lát.”

Thạch Mục đảo mắt, trong đầu suy tính các loại đối sách.

“Có điều đám yêu thú kia tựa hồ rất ghét mùi hương của Huyễn Thận Đằng. Sử dụng dược liệu này chế ra một loại Huyễn Thận Yên có thể xua đuổi bọn chúng một chút.” Phương Bác Chính nói thêm.

Thạch Mục nhẹ gật đầu.

Hai bên trò chuyện một lúc về sự tình quặng mỏ.

Lúc này sắc trời đã tối, Phương Bác Chính liền mời Thạch Mục ở lại một đêm, ngày mai lại đến quặng mỏ U Nguyệt. Họ Thạch cũng không từ chối.

Ban đêm, trong phòng Thạch Mục.

Hắn dựa vào bàn khắc phù lục. Tay phải sáng lên từng trận bạch quang, rót vào lá bùa màu lam.

Lá bùa này vô cùng phức tạp, phát ra trận trận hàn khí cường đại, hiển nhiên là một tấm phù lục thượng phẩm.

Sau một, hắn đã vẽ xong phù lục, tiện tay để sang một bên. Nơi đó đã chồng hơn mười tấm.

Những năm này, sau khi tiến vào Thanh Lan Thánh Địa, hắn quá bận rộn tu luyện, đã lâu không nghiên cứu qua phù lục chi đạo, vẫn chỉ vẽ được phù lục thượng phẩm.

Bên trong Thánh Điển Các, có không ít điển tịch về phù lục cực phẩm. Chỉ là hắn vẫn không có thời gian phân tâm nghiên cứu. Nếu không hành trình ngày mai sẽ càng nắm chắc.

Thạch Mục âm thầm hạ quyết tâm. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, nhất định phải dành thời gian nghiên cứu cẩn thận phù lục chi đạo.



Trong một căn phòng nào đó, Phương Bác Chính cùng hai nam tử trung niên, còn có Phương Tinh Hải và Phương Tĩnh Đức.

“Gia chủ, ngài thấy Thạch Mục có thể hoàn thành ủy thác chứ?” Nam tử trung niên hỏi Phương Bác Chính.

“Tuy hắn chỉ có tu vi Địa Giai hậu kỳ nhưng thực lực không kém. Hôm nay các ngươi tận mắt nhìn thấy rồi đấy. Trong lúc lâm trận đối địch, nếu bị phong bế hành động như vậy, dù cho chỉ là một nhịp thở ngắn ngủi cũng tạo thành hiệu quả thế nào, các ngươi tự nhiên hiểu rõ.” Phương Bác Chính không nói gì, nam tử trung niên tóc xanh đã lên tiếng.

“Thần thông hàn băng của hắn xác thực lợi hại nhưng tiến vào quặng mỏ U Nguyệt, pháp lực chân khí đều không thể thi triển, thần thông càng lợi hại thì có gì hữu dụng.”

Nghe vậy, nam tử tóc xanh rơi vào trầm mặc.

“Người này không chỉ có công pháp lợi hại. Sau khi tiến nhập sơn môn, ta vẫn quan sát cẩn thận, phát hiện khí tức của hắn có chút đặc biệt. Thiên hướng tu luyện gần với luyện thể, có lẽ chiếm được ưu thế khi vào quặng mỏ. Mặt khác, ta vừa được tin, Thạch Mục này chính là đệ tử nghìn năm mới được tấn phong sau khi xông qua Huyễn Ma Đạo mấy năm trước.” Phương Tĩnh Đức nói ra.

Gã vừa nói xong, những người còn lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Phương Tĩnh Hải dường như không dám tin vào tai mình.

“Tĩnh Đức làm không tệ. Như thế xem, người này đáng thử một lần.” Phương Bác Chính gật đầu.

Gia chủ đã lên tiếng, những người còn lại chỉ liếc mắt nhìn nhau chứ không nói gì nữa.



Sáng sớm hôm sau, một nhóm người họ Phương dẫn Thạch Mục rời khỏi gia trang, tiến về phía Tây Bắc.

Gần nửa ngày sau, bọn họ tiến vào sâu trong dãy núi, hạ xuống một quặng mỏ hoang vu.

Thạch Mục đưa mắt nhìn quanh. Vừa đáp xuống đất, hắn đã cảm thấy một loại lực lượng quỷ dị. Chân khí trong cơ thể cũng chịu một chút ảnh hưởng, xem ra là do từ trường quỷ dị dưới mặt đất.

“Thạch Mục đạo hữu. Quặng mỏ U Nguyệt nằm ở bên trong.” Phương Bác Chính dẫn mọi người tiến vào bên trong.

Thạch Mục nghe vậy, cất bước đi theo.

Đoàn người đi chừng một phút đồng hồ thì đã đến cạnh lối vào quặng mỏ. Chung quanh là một ít kim khí phát ra lam quang lóng lánh.

Đến nơi này, tác dụng của lực lượng quỷ dị càng thêm rõ ràng, chân khí trong cơ thể trì trệ đi nhiều.

“Nơi này chính là quặng sắt U Nguyệt.” Phương Bác Chính nói ra.