Lại một tiếng nổ vang, tường băng trước người Thạch Mục đã bị cốt tiên màu vàng đánh cho tán loạn tuy vậy cũng khiến thế công của đối phương dừng lại một chút.
Thạch Mục thừa cơ một tay vận sức, cả người lộn vòng lên xuống, xuất hiện cách đó mười trượng, vung côn bày ra tư thế phòng ngự.
Sau đó tựa như nghĩ tới điều gì, hắn lại lật tay lấy ra một cái túi da, đồng thời phóng ra một quả cầu lửa.
Phanh!
Mặt ngoài túi da bùng lên ngọn lửa hừng hực, từ đó tuôn ra khói đen nhưng chạm phải ngọn lửa liền tan biến trong nháy mắt.
“Huyễn Long Yên!” Cách đó không xa, Phương Bác Chính nghẹn ngào thốt lên.
“Không ngờ lại bị ngươi phát hiện!” Giữa không trung, Kim Ngô Quy cầm cốt tiên màu vàng trong tay, nhìn thẳng về phía Thạch Mục, cười lạnh rồi nói.
“Nếu ta đoán không sai, Huyễn Thận Yên mặc dù có thể đối phó với độc trùng trong mỏ nhưng dưới điều kiện nhất định cũng có thể biến thành khói độc mê hoặc tâm trí con người. Mấu chốt ở đây chính là pháp bảo trong tay ngươi.” Thạch Mục nói như thế.
“Không sai! Bản thân Huyễn Thận Yên không hề gây hại cho con người nhưng nếu tiếp xúc với pháp bảo được tế luyện từ xương cốt Thổ Long trên tay ta thì sẽ tạo thành Huyễn Long Yên. Chắc hẳn Phương gia chủ hiểu rõ tư vị của nó?” Kim Ngô Quy cười to tỏ vẻ đắc ý.
Kim Ngô Quy tung người thu roi, cười vang một tiếng sau đó quay đầu nhìn về phía Thạch Mục cách đó không xa. Hai tay bỗng nhiên run lên, một con trường long khí thế mạnh mẽ bay ra, lao thẳng về phía họ Thạch.
Trường long màu máu không giống ảo ảnh biến thành mà như một con giao long thật sự, chỉ là hai sừng thì đã mất một, hốc mắt trống rỗng, chỉ có hai vòng xoáy đỏ quạch như máu, không ngừng xoay tròn.
Vừa mới nhìn vào hốc mắt của nó, Thạch Mục liền thấy một mùi tanh tưởi kéo tới, trước mắt chỉ còn một mảnh huyết hồng tựa như lọt vào biển máu, nội tâm vô cùng phiền muộn, oán niệm theo đó tăng lên khiến hắn thiếu chút không kiềm được dục vọng giết chóc.
“A!”
Thạch Mục gầm lên giận dữ đồng thời tụng niệm Trấn Hồn Chú, đôi mắt bắn ra hai đạo kim quang gần như thực thể.
Hào quang lập tức xé tan màn đêm. Huyết sắc theo đó tán loạn, phiền muộn trong lòng cũng biến mất không thấy.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, trường long màu máu đã nhào đến gần Thạch Mục. Miệng máu mở lớn như sắp nuốt chửng hắn vào trong bụng.
Thạch Mục nheo mắt, mơ hồ cảm thấy cự nhân trước mắt có chút quen mắt chỉ là không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Đang lúc cân nhắc, trường tiên trong tay Kim Ngô Quy đã chỉ lên trời. Cự nhân giáp vàng bước về phía trước một bước. Đôi mắt đại thịnh huyết quang, từ đó tuôn ra hai luồng huyết vụ dày đặc mang theo một cỗ hấp lực không thể ngăn cản.
Thạch Mục chỉ thấy không khí xung quanh như bị xiết chặt. Thân thể loạng choạng ngã xuống, lại không cách nào chống cự sức hút đang kéo mình đi. Đến khi cắm mạnh trường côn xuống đất mới lần đứng vững trở lại.
Cách đó không xa, hai tay Phương Bác Chính nổi lên màn sáng tối tăm mờ mịt nhằm chống lại lực hút kia nhưng chỉ giữ vững được một thời gian liền trở nên tán loạn.
Tộc nhân Phương gia không ngừng kinh hô. Lúc này đã có bảy tám người bị vòng xoáy huyết vụ cuốn đi, tan thành mảnh nhỏ trong chớp mắt.
“Không tốt, nhanh lui về phía sau!” Phương Bác Chính khẽ quát một tiếng, tay áo cuốn lấy đám người Phương Tĩnh Đức, Phương Tĩnh Hải bay ngược về sau tầm hơn mười trượng.
Sau khi thôn phệ hơn mười tộc nhân Phương gia, cốt tiên trong tay Kim Ngô Quy hoàn toàn chuyển sang màu máu. Gã lẩm bẩm một hồi sau đó ném trường tiên lên bầu trời.
Chỉ thấy cốt tiên chui tuột vào trong vòng xoáy huyết vụ.
Hai vòng xoáy dung hợp với nhau, hóa thành một cái đầu lâu huyết sắc lớn hơn mười trượng, há miệng về phía Thạch Mục, gầm lên giận dữ.
Thạch Mục cảm thấy hấp lực tăng vọt mấy chục lần. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay kéo lê tạo thành khe rãnh thật sâu nhưng vẫn không thể ngăn cản lực hút của đối phương.
Hô!
Vừa chui vào miệng khô lâu huyết sắc, Thạch Mục lập tức cảm thấy toàn thân dính nhớp. Vô số huyết tuyến li ti như ngàn mũi châm đâm vào người hắn, nhanh chóng thôn phệ tinh huyết trong cơ thể.
“A!” Không trung truyền đến một tiếng thét dài.
“Phương gia coi như xong…” Phương Bác Chính thẫn thờ thở dài một tiếng, nắm chặt Cổ Khuyết Tàn kiếm trong tay.
Kim Ngô Quy chẳng hiểu tại sao có chút bất an. Ngay khi gã định lui về sau thì chợt phát hiện Linh lực chung quanh tựa hồ đã bị phong tỏa, căn bản không thể rời đi.
Ngay vào lúc này, một côn ảnh khổng lồ hai màu đen trắng xông thẳng lên chín tầng mây!
Kim Ngô Quy đảo mắt kinh hãi, thân thể không tự chủ được lơ lửng giữa không trung.
“Không! Ngươi không thể giết ta… Nếu không ngươi nhất định sẽ phải hối hận!” Kim Ngô Quy sợ quá gào lên.
“Thạch Mục ta đây chưa bao giờ biết hai chữ hối hận viết như thế nào!” Thạch Mục hét lớn một tiếng, hai mắt lưu chuyển kim quang, trường côn run lên bần bật.
Sau một khắc, hào quang đen trắng soi rọi đất trời, côn ảnh khổng lồ theo đó buông xuống.
Kim Ngô Quy tru lên tuyệt vọng. Pháp lực trong người dũng động. Cự nhân kim giáp cùng khô lâu huyết sắc bạo phóng hào quang, liều chết chống cự côn ảnh hủy diệt kia.
Thế nhưng hào quang đen trắng không chút nào dừng lại, đè ép đối thủ như cối xay nghiền thịt.
“A!”
Không trung truyền đến âm thanh va chạm khiến người ta không rét mà run cùng tiếng hét thảm. Cự nhân giáp vàng cùng khô lâu huyết sắc ầm ầm tan vỡ, thân thể của Kim ngô cũng nghiền nát thành một đoàn huyết vụ.